Một chỗ nào đó trong khu tân sinh.
Quảng trường rộng rãi có không ít tân sinh tụ tập, tụm năm tụm ba đứng nói chuyện với nhau, bất quá không phải đang nói chuyện phiếm cười đùa vui vẻ, mà phần lớn đều không thể áp chế sự phẫn nộ trong giọng nói, tầm mắt thỉnh thoảng bắn về không trung trên quảng trường, ở đó có mấy người đang lăng không đứng ngồi, gương mặt gian xảo cười cợt trông chừng đám tân sinh. Bọn họ thần sắc lơ đãng không tập trung, nhưng linh lực dao động kinh người trong cơ thể toát ra, tất cả đều là cường giả Dung Thiên cảnh.
Một đội hình như thế đối với khu vực tân sinh này hiện tại cũng có hơi quá sức, dĩ nhiên là khó mà kháng cự.
Giữa quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và mấy người nữa cũng tụ tập một chỗ, ánh mắt uất hận nhìn bọn kia khóa chặt không cho ai ra ngoài cũng đã 10 ngày.
Mặc dù sinh hoạt trong khu vực tân sinh vẫn có thể tu luyện, nhưng bị chặn cửa không cho ra ngoài, lại khiến bọn họ có một cảm giác bức bối như tù phạm bị giam trong ngục. - Đám khốn nạn, quá đáng thật!
Viêm Lăng nghiến răng mắng, trên mặt có vài vết tím bầm, đó là dấu tích mới hôm trước dằn không nổi mà nổi sung lao ra tẩm quất một trận với bọn kia, kết quả là hắn vẫn còn ở trong này, mặc dù trong đám tân sinh cũng thuộc hàng đầu. Dù sao bọn người mà Mạch Luân gọi tới đều đã tu luyện ở Bắc Thương linh viện được một hai năm, chênh lệch không nhỏ chút nào.
Chu Linh cũng mặt u mày ám, xưa nay vẫn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, 10 ngày qua vài tân sinh vì chịu không nổi cái sự phong tỏa vây khốn của đám người Mạch Luân mà xin rời bỏ khu tân sinh này, nếu không khó mà thoát khỏi cái khổ sở nhục nhã liên miên.
Dù vậy phần lớn tân sinh vẫn chọn đoàn kết ở lại, dù sao họ có thể tiến vào Bắc Thương linh viện, thì trước đây cũng đã từng là thành phần nổi bật hàng đầu nơi linh viện cũ của họ. Dù rằng tiến vào đây, cảm giác ưu tú nổi bật giảm đi rất nhiều, nhưng sự kiêu ngạo vẫn còn, nếu chỉ vì chút khó khăn đã vội cúp đuôi bỏ trốn, chẳng phải sẽ để người khác chế nhạo nhát gan sợ hãi đám khốn nạn kia sao? Như thế chẳng phải đã nhục sẽ còn phải nhục thêm sao?
Chuyện đó, kiêu ngạo như họ càng không thể chịu được.
Do vậy, 10 ngày nay rất nhiều người nóng mắt ức đến nổ đom đóm, nhưng hiếm thấy ai nói muốn rời khỏi khu tân sinh này, ngược lại càng nhiều người gom lại với nhau, họ cũng muốn xem bọn kia có thể bức họ quật khởi đến cỡ nào. - Chúng ta tiếp tục tu luyện, ở đây dù sao cũng là Tụ Linh trận cấp 4, linh khí cũng không ít, xem coi chúng còn đứng đó được bao lâu.
Chu Linh nói.
Mọi người cũng tán thành, nhiều ngày bị Mạch Luân áp bức ngược lại khiến bọn họ càng quen với áp lực, mỗi ngày lại tụm năm tụm ba, quan hệ lại trở nên khắng khít hơn trước. - Bây giờ cũng chỉ còn cách chờ Mục Trần và Lạc Li trở về.
Diệp Khinh Linh thở dài, hai vị kia vừa vào ở được có một bữa là đi luôn mười ngày, đến hôm nay cũng chẳng có tin tức gì.
- Trở về cũng chưa chắc dễ ăn.
Viêm Lăng bất đắc dĩ nói, Mục Trần và Lạc Li dù chiến lực đứng đầu tân sinh, nhưng bọn lão sinh kia không yếu hơn họ, mà nhân số lại đông hơn nhiều.
- Hừ, cứ đợi đó.
Chu Linh phất tay, vừa định kéo cả bọn đi tu luyện, thình lình hắn biến sắc, ngẩng mặt lên nhìn về không gian xa xa. Bên đó đang có một bóng người như điện xẹt cấp tốc bắn qua đây, mà dao động linh lực của người kia có gì đó khá quen thuộc. - Là Mục Trần! Hắn đã trở lại!
Chu Linh hét lên kinh hỉ.
- Mục Trần đã trở lại?
Trên quảng trường, đông đảo tân sinh cũng nghe tiếng hét đó đều vui mừng đứng dậy, ngẩng lên nhìn quang ảnh đằng xa.
- Mục Trần?
Tiếng xôn xao bên dưới cũng bị mấy người trên bầu trời nghe thấy, bọn họ sửng sốt nhìn về người kia, cười khẩy:
- Tiểu tử này, cuối cùng cũng chịu hiện thân à? Đi báo cho Mạch Luân ca, ta tới chặn tiểu tử này trốn đi nữa.
"Ầm!"
Tên thanh niên kia liền thúc giục linh lực hùng hồn trong người, thân hình đứng thẳng, nhanh chóng lao lên chặn người đang tới:
- Tiểu tử, chờ ngươi đã lâu, đứng lại mau!
Mục Trần từ xa đã nhìn thấy đám người trên không trung phong tỏa khu vực tân sinh của mình, hàn ý đã tràn ngập hai mắt, mấy cái tên khốn nạn đúng là đã xây cái nhà tù ở đây mà!
Ngay lúc đó lại có người phóng tới, quát tháo đe dọa hắn.
Mục Trần thấy người nọ còn dám kiêu ngạo như thế, gương mặt liền trở nên băng hàn, năm ngón tray siết lại, quyền kình tung ra, linh lực hắc ám liền ngưng tụ thành 4 đạo hắc ấn, theo một quyền đó đánh tới. "Uỳnh!"
Bốn đạo Sâm La Tử Ấn mang theo cái đuôi hắc ám dài thượt, phóng qua nơi nào, không khí nơi đó bị ép đến nổ vụn, vang lên những tiếng động trầm thấp.
Tên thanh niên lao lên chặn đầu Mục Trần cũng đã nhận ra công kích sắc bén, gương mặt kinh ngạc.
"Tiểu tử này có thể xóa tên Mạch Luân trên Thần Phách bảng, quả nhiên cũng có bản lĩnh."
- Một tên tân sinh cũng dám làm liều trước mặt ta?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không e ngại, khóe miệng nhếch môi cười, hai tay nắm chặt, linh lực hội tụ bề ngoài, tung quyền chính diện đối chiến với bốn đạo Sâm La Tử Ấn. - Cút ngay cho ta!
Mục Trần lạnh lùng quát lên, bốn đạo Sâm La Tử Ấn ầm ầm bùng nổ, kình lực kinh khủng chồng lên nhau trùng điệp, như sóng biển liên miên, mang theo lực công phá khổng lồ cuồng loạn nện vào nắm đấm của thanh niên kia. "Đùng!"
Thân hình tên kia ngay lập tức rung rinh, bị đánh bay đi, sắc mặt tái mét kinh hãi, miệng phun một vòi máu.
Chính diện giao chiến hắn lại bị Mục Trần một kích chấn đến bị thương văng đi!
- Không thể nào?
Đôi mắt hoảng sợ khó tin, tên kia chẳng qua chỉ là tân sinh Thần Phách cảnh hậu kỳ, sao lại có thể bộc phát chiến lực kinh khủng hơn của Dung Thiên cảnh sơ kỳ?
Mấy tên lão sinh còn lại nhìn thấy biến cố cũng biến sắc.
Ngay lúc đó Mục Trần nhanh chóng xuyên qua họ, trực tiếp hạ xuống chỗ đám đông tân sinh ở quảng trường bên dưới.
- Mục Trần!
Diệp Khinh Linh vui mừng chạy tới.
- Mục ca, ngươi đã trở lại!
Mặc Lĩnh cũng hưng phấn chào hỏi.
- Các vị, không có việc gì chứ?
Mục Trần nhìn mọi người chung quanh, thấy rõ sự vui mừng trong mắt họ, không một chút oán hận. Việc này khiến cho hắn cảm động mà hổ thẹn, dù sao chuyện tình lần này bọn họ đều vì hắn mà chịu liên lụy. - Không sao đâu, bọn kia đúng là kiêu ngạo bá đạo, nhưng cũng không dám ra tay làm khó dễ chúng ta.
Chu Linh nhẹ giọng cười nói với Mục Trần. Đôi mắt hắn tỏ ra khá kỳ lạ, khi vừa nãy tận mắt nhìn thấy Mục Trần chỉ duy nhất một quyền đẩy lui tên lão sinh thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ, thực lực của hắn sau mười mấy ngày lại có tiến bộ vượt bậc. - Lần này xảy ra chuyện do ta tính toán không chu đáo, khiến cho mọi người chịu phiền toái.
Mục Trần thần sắc trịnh trọng, hơi cúi người ôm quyền ra vẻ tạ lỗi với đám đông tân sinh.
- Ha hả, Mục ca nói vậy cũng không đúng. Thần Phách bảng vốn là vị trí tranh chấp của tân sinh chúng ta, ngươi leo cao trên Thần Phách bảng vốn là chuyện đương nhiên phải có, chỉ là bọn kia lòng dạ hẹp hòi, chúng ta đều ủng hộ ngươi!
Một tân sinh nào đó lên tiếng.
- Đúng, Mục ca có thể leo lên Thần Phách bảng, chính là vinh dự cho tân sinh chúng ta, đám lão sinh kia không biết xấu hổ, chúng ta nào sợ bọn hắn, chẳng qua chỉ tu luyện sớm hơn 1,2 năm mà thôi? Có gì hơn người đâu chứ? ....
Đông đảo tân sinh lúc này như được cơ hội trút hết những nỗi niềm uất hận mấy ngày qua, hẳn nhiên đã bất mãn đám bạn của Mạch Luân đến cực độ.
Chu Linh nhìn đám đông sôi trào cũng cười, quay sang nói với Mục Trần:
- Xem ra mọi người đều rất ủng hộ ngươi, bất quá tên Mạch Luân kia bây giờ không hiện diện ở đây, bọn kia thay nhau phong tỏa chúng ta, ta nghĩa chỉ lát nữa hắn sẽ tới ngay.
Mục Trần gật đầu, chậm rãi nói:
- Mọi người yên tâm. Họ không đụng chúng ta, chúng ta cũng không chạm tới họ, bất quá nều người ta giẫm lên mình, nhịn nhục im hơi lặng tiếng, ngược lại sẽ khiến chúng nó coi thường.
Hắn ngẩng lên trời cao nhìn mấy tên lão sinh đang tâm tình bất định, thanh âm lạnh lẽo:
- Đi kêu Mạch Luân tới đây đi, không phải hắn rất muốn tìm ta sao? Ta ở đây chờ hắn!
Mấy kẻ kia nghe thấy cũng nổi giận đùng đùng, khẽ liếc nhau, một người nhanh chóng hóa thành hào quang bay đi mất.
- Một tên tân sinh nhỏ nhoi cũng dám hống hách? Lát nữa Mạch Luân ca đến đây, xem ngươi còn tỉnh được hay không.
Một tên lão sinh cười khẩy.
Mục Trần hờ hững liếc nhìn kẻ vừa nói, chẳng thèm quan tâm.
Thình lình có chuyện lớn xảy ra bên này cũng khiến không ít người chú ý. Những khu vực tân sinh khác cũng từ xa kéo đến, mấy ngày nay đám người của Mạch Luân phong tỏa khu tân sinh kia cũng khiến họ bất mãn không ít, nhưng cũng không ai lên tiếng, tránh vạ giữa đường dính vào thân.
Hiện tại xem tình hình này có vẻ Mục Trần đã ra mặt.
Ở ba hướng khác nhau, ba người Dương Hoằng, Băng Thanh, Mộc Khuê cũng đi ra lơ lửng trên rất cao, bọn họ cũng muốn xem Mục Trần giải quyết sự tình này ra sao. Mạch Luân kia bọn họ cũng đã gặp, thực lực không kém chút nào, cũng sắp đột phá tới Dung Thiên cảnh trung kỳ .
Mục Trần chỉ thờ ơ trước sự chú ý của bốn phương, bất chợt nhìn ra một hướng xa xa. Lát sau thần sắc khẽ đổi, hướng đó có một luồng hồng quang như tia chớp nhoáng đến, xuất hiện trên không trung.
Hào quang tan đi, hóa thành một thanh niên tóc dài lạnh lùng. Ánh mắt lợi hại của hắn đảo qua đám người bên dưới, rồi chăm chú nhìn vào Mục Trần, cười lạnh lẽo nguy hiểm. - Ngươi chính là Mục Trần ư? Để ta chờ nhiều ngày lắm rồi đó.