Trên đỉnh lâu, Lạc Li hiện thân, nàng nhìn Mục Trần, mỉm cười, đôi mắt đẹp liếc qua hắn, vui sướng nói:
- Ngươi đột phá đến Thần Phách cảnh hậu kỳ?
Mục Trần cười gật đầu, nói:
- Nàng đi tu luyện còn không biết giờ giấc hơn cả ta.
Lạc Li hơi thẹn thùng, nói:
- Ta đến Tụ Linh trận cấp 5 tu luyện một chút, hiệu quả cũng không tệ lắm... À đúng rồi. . .
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nheo lại:
- Ta ở bên đó nghe người ta nói cái tên Mạch Luân bị ngươi xóa tên trên Thần Phách bảng đến tìm ngươi gây sự, liền vội vã chạy ra đây.
Mục Trần ngán ngẩm chép miệng, lắc đầu. Rồi cũng đem chuyện đã diễn ra với Mạch Luân kể lại đầu đuôi.
Nghe Mục Trần kể hết, gương mặt Lạc Li cũng băng hàn đáng sợ:
- Nếu ta còn ở lại đây, có lẽ không phát sinh mấy chuyện như thế.
- Không sao, nhảy nhót hát hò cho vui thôi.
Mục Trần cũng cười khẩy. Một tên Mạch Luân còn chưa xứng làm đối thủ của hắn.
- À.....
Mục Trần nhớ tới nhờ cậy của Chu Linh, hắn lại nói sang chuyện tổ chức xã đoàn.
- Xã đoàn à? Bắc Thương linh viện thế lực vô số, gom lại với nhau sẽ mạnh hơn một chút, nếu ngươi cũng ủng hộ bọn họ, vậy thì làm theo ý ngươi là được.
Lạc Li vừa nói vừa vuốt mái tóc bạc lung linh. Nàng không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này, mà cũng đúng như Mục Trần đoán, nàng cũng không mấy quan tâm tới chuyện này, chẳng qua vì hắn nên mới tán thành mà thôi.
Mục Trần cũng bất đắc dĩ, rồi chợt nghe mấy tiếng xé gió đến gần. Quay sang thì thấy Chu Linh, Diệp Khinh Linh và mấy người nữa đang chạy tới đây.
Chu Linh chỉ liếc mắt liền thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia cũng mừng rỡ ra mặt, hạ xuống đỉnh lâu.
- Lạc Li, ngươi cuối cùng đã trở lại.
Chu Linh vui vẻ chào hỏi nàng.
Lạc Li cũng thản nhiên mỉm cười, nhưng không trả lời.
- Sao rồi? Xã đoàn chuẩn bị tốt chưa?
Mục Trần vui vẻ hỏi.
- Hê hê, không phải ta đến đây để nói cho hai người biết sao! Xã đoàn căn bản đã xác lập, thành viên ban đầu khoảng hơn 700 đồng chí đều là tân sinh khu này, về sau ai đó muốn gia nhập thì phải xét duyệt.
Chu Linh phấn khởi đáp lời.
Mục Trần khẽ gật đầu, nói:
- Mấy chuyện đó các vị làm việc là được rồi, hai bọn ta sẽ không nhúng tay can thiệp đâu.
- Xã đoàn cứ giao cho chúng ta quản lý, còn hai người là chiêu bài của chúng ta, bắt buộc phải duy trì thanh danh ở Bắc Thương linh viện, đó mới là việc hai người cần làm.
Chu Linh cười nói:
- Đợi đến khi hai người đều chiếm được hai vị trí trên Thiên bảng, thì có lẽ chúng ta sẽ trở thành thế lực cường đại nhất Bắc Thương linh viện.
- Hùng tâm cũng nhỏ quá nhỉ?
Mục Trần chẳng ý kiến gì nhiều. Chiếm hai vị trí Thiên Bảng, nói thì dễ hơn làm nhiều lắm.
- Đúng rồi, xã đoàn tên gọi là gì a?
Mục Trần đột nhiên hỏi.
Chu Linh cười hô hố, ánh mắt nhìn sang Lạc Li bên cạnh, vội ho một tiếng, nói:
- Chúng ta đã thương nghị, quyết định đặt tên cho xã đoàn là. . . Lạc Thần hội.
- Lạc Thần hội?
Nghe thấy cái tên ấy, không chỉ Mục Trần sửng sốt mà cả Lạc Li cũng ngẩn người, nghe cứ như cái xã đoàn này là do nàng đứng ra thành lập nên, hoàn toàn là lấy nàng ra để đặt tên. - Hì hì, Lạc Li có hình tượng tốt, trong mắt của đám tân sinh kia cứ như là nữ thần, tĩnh mà không lạnh, đẹp mà không mê hoặc. . . Ta dám cá không bao lâu nàng sẽ là hoa khôi được hoan nghênh nhất Bắc Thương linh viện.
Chu Linh hứng chí nói ngay.
- Ngay cả huy hiệu cũng làm rồi này....
Chu Linh lấy ra một cái huy hiệu tinh xảo, có màu ám lam, hoa văn gợn sóng như nước, trong đó có hình một người quần áo màu đen, mái tóc duyên dáng yêu kiều như suối bạc, đôi mắt lưu ly nhìn rất đẹp.
Mục Trần khóe miệng giật giật, hoàn toàn là hình ảnh của Lạc Li a!
- Nhàm chán.
Lạc Li phán một câu khiến cho Chu Linh chưng hửng, xấu hổ cúi đầu cười.
Mục Trần ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trịnh trọng nói:
- Lạc Li vốn có mị lực rất lớn , các ngươi còn làm như vậy, sau này chẳng phải càng tạo ra nhiều ong bướm tìm hoa sao, việc này chỉ gây phiền toái cho ta thôi. - Óe. . .
Chu Linh gãi đầu, nghĩ nghĩ:
- Nếu vậy hay là cũng thêm hình của ngươi vào đây luôn, để người ta biết hoa đã có chủ, không dám có tâm tư khác.
Mục Trần nhướng mày, vỗ vai Chu Linh bả vai, nghiêm mặt trầm giọng:
- Khó khi nào được ngươi nghĩ ra biện pháp hay thế này, ngươi thật đáng cho ta coi trọng.
Diệp Khinh Linh bên cạnh suýt chết sặc vì cười, gương mặt tinh tế của Lạc Li thì đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt với Mục Trần.
- Được, vậy làm thế đi, Lạc Li không có ý kiến gì chứ?
Chu Linh mỉm cười nhìn qua Lạc Li.
Lạc Li nổi giận đùng đùng:
- Mặc xác các ngươi!
Chu Linh nghe thế mà mừng, quả nhiên chỉ có Mục Trần mới tác động vào được, nếu để bọn họ tự ý làm vậy, còn lâu Lạc Li mới cho phép.
- Vậy quyết định như thế.
Chu Linh nói:
- Gần đây Phi Long hội và các thế lực khác đều đang tăng cường tuyển nhận nhân thủ, Dương Hoằng dù sao cũng có danh vọng không thấp, hơn nữa theo tin tức chúng ta biết, hắn phao tin rằng sắp tới sẽ đứng đầu đại hội tân sinh, trở thành đệ nhất tân sinh năm nay.
Mục Trần nghe vậy chỉ cười, nói:
- Hắn muốn đứng nhất, e rằng cũng không dễ như nói vậy.
- Ừ, nếu Dương Hoằng mà đứng nhất, có lẽ sau này cũng không tốt lành gì cho chúng ta, nhưng chuyện ngăn cản hắn thì cũng chỉ có thể giao cho các ngươi thôi.
Chu Linh nghiêm giọng nói, chuyện bọn họ thành lập Lạc Thần hội, Dương Hoằng cũng đã biết được. Có lẽ trong mắt hắn, Lạc Thần hội chính là Mục Trần, với tính tình ghen ăn tức ở của hắn, chắc chắn không có chút hảo cảm nào với họ. - Ta và hắn cũng còn đang thiếu một trận chiến.
Mục Trần gật đầu cười nhạt, nụ cười có vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Đối với tên kia, hắn cũng đã muốn ra tay từ lâu, hắn biết Dương Hoằng tất nhiên cũng nghĩ như mình.
Hiện tại, hai người đều kềm nén để chờ đội đại hội tân sinh, mọi ân oán trong quá khứ đều sẽ được thanh toán triệt để.
- Vậy bọn ta giao tên kia lại cho hai người.
Chu Linh cười, sau đó nói chuyện thêm một chút về Lạc Thần hội, rồi cũng cáo từ mà đi.
Mục Trần nhìn hai người đi mất, rồi tầm mắt chuyển sang khu tân sinh phương bắc, gương mặt cũng lạnh băng.
- Bây giờ còn chưa biết được quy tắc đại hội tân sinh ra sao, bất quá Dương Hoằng cũng không dễ chơi, không coi thường hắn được.
Lạc Li nhẹ giọng thì thầm. Dương Hoằng trong Linh Lộ cũng là một kẻ đứng đầu, đủ chứng minh cho sự ưu tú cho hắn, kẻ này thiên phú kinh người, thủ đoạn cũng chẳng kém, đáng được nhận định là đối thủ mà Mục Trần coi trọng. - Tuy ta rất ngứa mắt tên kia, nhưng cũng phải thừa nhận năng lực của hắn không kém. Chuyện ngu xuẩn như coi thường đối thủ ta sẽ không làm, mà hắn cũng như vậy. Mặc dù hắn mở mồm ra là buông lời khinh thị với ta, nhưng chắc chắn trong lòng hắn luôn để một tảng đá coi chừng ta. Tên kia như con rắn độc, không thể nào cho hắn thừa cơ.
Mục Trần đứng khoanh tay trầm ngâm.
- Ngoài Dương Hoằng, còn có cả Mộc Khuê và Băng Thanh, hai người đó cũng rất lợi hại. Trong Linh Lộ, danh vọng Mộc Khuê không kém gì Dương Hoằng, còn Băng Thanh lại là tinh anh ưu tứ đến từ Băng Linh tộc, cái chủng tộc đó có truyền thừa từ rất xưa, cực kỳ lợi hại! Tuy cô ta không tham gia Linh Lộ, nhưng không hề kém chúng ta chút nào. Bọn họ cũng sẽ là đối thủ tranh đoạt vị trí đệ nhất.
Lạc Li nhẹ giọng nói.
Mục Trần gật đầu. Mộc Khuê và Băng Thanh kia cũng không phải kẻ ngoài cuộc.
- Ngoại trừ bọn họ, thật ra cũng còn một người nữa có khả năng sẽ tranh đoạt vị trí đệ nhất tân sinh.
Mục Trần đột nhiên cười, nhìn chằm chằm vào Lạc Li. Hiện giờ tuy bề ngoài nàng có thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng Mục Trần mơ hồ thấy được chiến lực của Lạc Li cũng còn đang che giấu khá nhiều. Dĩ nhiên không chỉ có nàng, mà ngay cả Dương Hoằng, Mộc Khuê, Băng Thanh cũng có chiến lực ẩn giấu thâm sâu khó dò.
Hai tên đứng đầu Linh Lộ, một tộc nhân ưu tú của Băng Linh tộc, thì có kẻ nào đơn giản?
- Ai nữa?
Lạc Li ngẩn ra tò mò, chợt nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Mục Trần, mặt sa sầm, hừ nhẹ:
- Hôm đó ngươi xui xẻo gặp ta, ta cũng không nương tay!
Mục Trần cười lớn, thình lình vung tay lên, một luồng hắc ám trào ra bay tới Lạc Li, một đám châu thể lóe lôi quang với tiếng sấm đì đùng vang lên.
- Đây là Thiên Lôi châu, đối với rèn luyện linh lực vô cùng có ích, nàng tu luyện ở Tụ Linh trận cấp 5 một thời gian, rồi lại phối hợp với Thiên Lôi châu, hiệu suất tu luyện sẽ cao hơn.
Lạc Li hơi tò mò tiếp nhận luồng hắc ám kia, nhìn qua ước chừng có đến cả trăm Thiên Lôi châu, giật mình kinh ngạc nhìn Mục Trần:
- Ta nghe nói Thiên Lôi châu muốn ngưng tụ được cũng không dễ dàng gì, sao ngươi lại tài năng đến mức chỉ mấy ngày mà ngưng tụ được nhiều thế này?
Mục Trần nhún vai, dĩ nhiên sẽ không tiết lộ kỳ thật đống Thiên Lôi châu là do Cửu U Tước ngưng tụ ra.
- Hừm!
Đúng lúc này, một tiếng hậm hực vang lên trong lòng hắn, hẳn nhiên là Cửu U Tước không hài lòng với hành vi của Mục Trần tặng thành quả nó luyện hóa vất vả cho người khác. - Đừng keo kiệt, sau này ta trả lại cho ngươi.
Mục Trần cười trong lòng, vỗ về nó một tiếng. Hắn nắm tay lại, lấy ra linh trị bài, một bức màn sáng chói hiện lên, vô số vật phẩm muôn màu rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.
Ngón tay Mục Trần lướt qua tấm màn, ánh mắt không ngừng săm soi tìm kiếm. Đại hội tân sinh sắp tới hắn cũng cần chuẩn bị tốt một chút, dù sao đối thủ không hề đơn giản.
Mục Trần đảo mắt qua một lượt, lát sau ngừng lại, tập trung nhìn vào một góc trên tấm màn, cười hài lòng:
- Chính là nó...
Ở đó có một vật phẩm màu đỏ rực rỡ, dòng chữ lấp lánh ẩn hiện.
Đại Viêm Ma trận, trận đồ cấp 3, giá bán 3v linh trị.