Lý Huyền Thông!
Quảng trường đang huyên náo hừng hực khí thế đột ngột trở nên tĩnh mịch, thành viên Lạc Thần hội giật mình cứng người, rồi kinh hãi khó tin hiện rõ trên mặt.
Lý Huyền Thông? Thiên bảng đệ nhị Lý Huyền Thông?
- Óe.
Mọi người trân trân nhìn nhau, bất giác hít một hơi sợ hãi. Kẻ kia chính là nhân vật phong vân hàng đầu Bắc Thương linh viện, hoàn toàn không có điểm nào giống với đám tân sinh bọn họ. Lý Huyền Thông chân chính là kẻ đứng hàng đầu vô số đệ tử, được biết bao người tôn sùng kính nể.
Đại nhân vật bực này sao lại đột ngột xuất hiện trước mắt bọn họ?
Mục Trần nhìn chằm chằm thanh niên anh tuấn tóc dài trước mặt, tuy hắn cũng kinh ngạc một chút vì thân phận của tên kia, nhưng đôi mắt vẫn không hề tỏ ra kính nể hay sợ hãi, chỉ bình tĩnh vô cùng. - Ngươi quả nhiên đã đến Bắc Thương linh viện a.
Lý Huyền Thông khẽ cười, ánh mắt xẹt qua Mục Trần bên cạnh Lạc Li, tỏ vẻ kì dị khiến kẻ khác khó hiểu.
Lạc Li khẽ gật, rồi cũng bình tĩnh lại, nhưng cũng không có ý nói thêm chuyện gì khác.
- Tính tình vận như thế.
Lý Huyền Thông tặc lưỡi cười nói, thần sắc bất chợt trở nên trịnh trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Li, nói:
- Ngươi không nên tới đây.
- Đó là chuyện của ta.
Lạc Li nhướng mày thản nhiên.
Mọi người chung quanh nghe hai người đàm thoại, nghi hoặc. Có vẻ Lạc Li và Lý Huyền Thông đã biết nhau từ trước.
- Tin tức kia là thật sao?
Lý Huyền Thông mấp máy môi, chậm rãi nói:
- Thật sự là không ngờ, ngay cả ngươi cũng có lúc bị cảm xúc chi phối.
Lạc Li trầm mặc im lặng, mắt hơi nheo lại, đôi mắt lưu ly vẫn sáng trong suốt như trước. Những việc nàng đã làm, chưa có việc nào khiến nàng ân hận.
- Vì hắn sao?
Lý Huyền Thông hất mặt qua Mục Trần, cười nhạt.
Lạc Li trợn mắt, tiến lên nửa bước, vừa muốn chắn trước mặt Mục Trần, đột ngột có một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay thon thả khiến nàng giật mình nhìn lại. Mục Trần đang mỉm cười lắc đầu.
Tình huống thế này hẳn nhiên nam nhi như hắn không thể đứng lui ra sau, để nàng phải gánh chịu những nghi ngại này nọ, đó không phải là việc nam nhi nên làm.
Mục Trần nắm tay Lạc Li nhìn qua Lý Huyền Thông:
- Tại hạ Mục Trần, xin chào học trưởng Lý Huyền Thông.
Lý Huyền Thông vẫn nhìn chằm chằm Mục Trần, chưa hề đáp lời, nhưng quảng trường đã có thể cảm nhận thấy một chút áp bức chậm rãi tỏa ra từ cơ thể Lý Huyền Thông, không khí chuyển động chậm chạp.
Vài người đứng gần nhất bất giác chịu không nổi phải lui bước.
Mục Trần vẫn bình tĩnh, hắn cũng không sứt mẻ gì. Tuy Lý Huyền Thông gây ra sức ép như cuồng phong bạo vũ tàn phá tứ tung, nhưng hắn vẫn không hề lui bước.
Sức ép đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng khi nó tiêu tán, đám người như Chu Linh cũng cảm thấy toát mồ hôi hột, trong lòng cực kỳ chấn động, chẳng biết được Lý Huyền Thông này mạnh mẽ đến trình độ nào? Chưa hề ra tay đã khiến cho bọn họ cảm thấy đuối sức.
Lý Huyền Thông mơ hồ đạm nhạt, nhìn Mục Trần:
- Thú vị, lẽ ra ngay cả nói ta cũng không có hứng với ngươi.
- Đó cũng là vinh hạnh của ta.
Mục Trần nhạt nhẽo đáp lời, Lý Huyền Thông bề ngoài như yếu đuối bạc nhược, nhưng lại kiêu hãnh từ xương cốt, hiển nhiên năng lực của hắn của xứng đáng với tính cách cao ngạo đó. - Bất quá. . .
Lý Huyền Thông chậm rãi nhắm mắt, nói:
- Vì muốn tốt cho ngươi, cũng là tốt cho nàng, ngươi nên rời khỏi nàng đi.
Lạc Li đột ngột khởi hàn ý, vừa định nói lại bị Mục Trần chặn lại. Hắn nhìn Lý Huyền Thông, cất tiếng cười:
- Việc này, ta chỉ e khó mà tòng mệnh. Ngươi xem ta là cóc ghẻ, nhưng quả thật ta đang muốn ăn thịt thiên nga, ta biết rất khó khăn, có lẽ sẽ khiến ta thương tích đầy mình, bất quá. . .
Hắn nắm chặt bàn tay mềm mại mà lạnh lẽo của Lạc Li:
- Có vài điều rất đáng theo đuổi, dù phải vượt sông băng ngàn cũng phải đi tới.
Lý Huyền Thông mày mặt nhăn nhó, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng khó chịu:
- Ngươi căn bản không được trên vai nàng đang phải gánh vác những gì. Thế gian này vốn bất công, nàng ta cũng không phải như con gái tâm thường.
- Nàng gia nhập Bắc Thương linh viện hẳn là vì ngươi, nhưng ngươi có biết thời gian đối với nàng quý giá cỡ nào không? Nó sẽ vì ngươi mà bị lãng phí, thời gian ngươi hưởng thụ khoái cảm ở cạnh nàng, ngươi có biết nàng sẽ trả giá lớn ra sao mới đổi lấy được chăng? Việc mà ngươi đang làm chẳng cho chỉ cho thấy thói ích kỷ của chính ngươi mà thôi.
Lý Huyền Thông cười nhạt:
- Cho nên, ngươi căn bản là không xứng đáng...
Mục Trần càng lúc càng nhíu chặt chân mày, hắn cảm thấy rõ bàn tay Lạc Li càng lúc càng lạnh hơn:
- Có ý gì?
- Vì thời gian tự do hai năm này, nàng đã trả giá hết....
Lý Huyền Thông bất chợt tỏ ra vừa đau lòng vừa phẫn nộ, giọng nói trầm trầm.
"Choang!"
Bất quá, hắn còn chưa nói hết lời, một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, linh khí đầy trời nổi sóng gió điên cuồng.
Kiếm quang lóe sáng, mọi người hoa mắt đã thấy Lạc Li xuất hiện trước mặt Lý Huyền Thông, hắc trường kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm bén nhọn đang ở trước mặt hắn, rung động liên hồi, hư không cũng bị cắt phá. - Lý Huyền Thông, tuy chúng ta xem như là bằng hữu, bất quá nếu ngươi can dự quá nhiều vào việc của ta, ta cũng không ngại ra ta với ngươi. Cho nên, đừng có ép ta.
Lạc Li lạnh lùng vô cùng, thanh âm sắc bén không hề lưu tình.
Lý Huyền Thông nhìn mũi kiếm rung nhè nhẹ trước mặt, không hề né tránh. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp kia, nhiều năm biết nàng, vẫn chưa bao giờ hắn thấy nàng nổi giận đến mức này.
Chỉ tiếc là, nguyên nhân đó vốn không phải vì hắn.
Lý Huyền Thông đột ngột trở nên buồn chán, chậm rãi nói:
- Vì hắn ư, có đáng giá không? Chuyện của ngươi, chính ngươi biết, cứ tiếp tục như thế này....
Lạc Li vẫn nhìn Lý Huyền Thông, không nói gì thêm, cằm khẽ hạ xuống, đôi mắt bỗng nhiên trở nên mềm yếu.
Có đáng giá hay không, nàng không màng tới, nàng chỉ biết vì sự xuất hiện của hắn khiến thế giới đơn sắc vô vị của nàng đã rực rỡ lung linh, thậm chí trong tu luyện buồn tẻ cũng có vẻ đáng mong chờ.
Nàng chỉ biết khi ở cùng hắn, nàng có thể nhẹ nhàng cất tiếng cười.
Mục Trần nhếch môi, hắn chậm rãi bước tới, ngón tay ấn lên sống kiếm, hạ nó xuống, đôi mắt đen nhìn Lý Huyền Thông:
- Học trưởng Lý Huyền Thông, ta không biết nàng đã phải thỏa hiệp những gì để có thể gia nhập Bắc Thương linh viện, bất quá ngày xưa trong Linh Lộ, khi nàng nói với ta sẽ ở sau lưng ta chống đỡ ám toán, thì ta biết trước mặt nàng bất kể phải nhận cái gì, ta cũng sẽ đối mặt trước tiên.
Lý Huyền Thông lắc đầu:
- Hiện tại ngươi, ngay cả ta cũng không biết ngươi có tư cách gì mà dám mạnh miệng đứng trước mặt nàng gánh vác, ngươi còn kém lắm.
- Vì thế ta sẽ mạnh lên.
Mục Trần cười nhạt đáp lời, tiếng nói kiên nghị bất khuất, không hề dao động. Hiện tại có lẽ hắn chưa đủ mạnh, nhưng hắn tin chắc hắn sẽ sớm đủ tư cách.
- Có lòng tin cũng tốt, bất quá sự thật tàn khốc hơn ngươi có thể tưởng tượng.
Lý Huyền Thông nhíu mày, nói tiếp:
- Ta sẽ không vì mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của ngươi mà thay đổi ý định. Trong mắt ta, ngươi không đáng để nàng phải trả giá như vậy. Thành ra ta sẽ ngăn cản. - Nói vậy...
Mục Trần cười cười, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng vô cùng
- Ta đây cũng chỉ có thể đánh bại học trưởng, để cho ngươi không cần phải cố gắng nhúng tay vào.
- Ngươi cũng ngông cuồng không ít.
Lý Huyền Thông cười nhạt:
- Ta nói rồi, hiện tại ngươi còn không có tư cách, muốn khiêu chiến ta, ít nhất phải trở thành đệ nhất tân sinh đã rồi hẳn nói. Nếu việc đó mà còn không làm được, thì đừng mơ mộng tìm ta, không rảnh tiếp đón ngươi. - Lạc Li, đây là chuyện của nam nhi, hắn dám đứng ra, ít nhất ta cũng khâm phục dũng khí của hắn, nếu ngay cả dũng khí này cũng không có, dù ngươi có đối xử với ta ra sao, ta cũng sẽ khiến hắn phải cút khỏi Bắc Thương linh viện. Do vậy chuyện này ngươi đừng can thiệp, nếu ngay cả ta hắn cũng không qua được, thì sau này hắn sẽ làm gì đây?
Lý Huyền Thông không tỏ ra quan ngại trước ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Li.
Mục Trần nắm chặt bàn tay Lạc Li, nhìn Lý Huyền Thông, nhẹ giọng nói:
- Vậy xin học trưởng cứ chờ đó, ta sẽ đá ngươi khỏi vị trí hiện tại trên Thiên bảng.
Lý Huyền Thông cười nhạt, không nói thêm nữa, phất tay xoay lưng bỏ đi.
- Đại hội tân sinh ngày mai ta sẽ đi xem, hy vọng ngươi có thể khiến ta nhìn với ánh mắt khác. Lạc Li nhìn người hẳn là cũng không nên khiến ta thấy vọng, nếu không sau này ngươi ở Bắc Thương linh viện có lẽ nửa bước cũng khó đi...