Rầm rầm.
Cơn mưa ầm ầm trút nước bao phủ phạm vi nghìn trượng xung quanh hồ nước. Trên mặt hồ ba đào nổi sóng, những tiếng mưa rơi vỗ vào đá núi vang lên những âm thanh kỳ ảo, liên miên không dứt.
Giữa hồ, hai người một nam một nữ lăng không đứng trên mặt hồ, dao động linh lực cường hãn phát tán từ cơ thể họ, cơn mưa to chưa chạm được vào người đã bốc hơi tán loạn.
Không ít người bị hấp dẫn đến đây quan chiến, đứng đầy ở hai ngọn núi gần đó, ánh mắt phấn khích nhìn hai người đang giằng co nhau.
Mục Trần chân đạp mặt hồ, nhìn về phía cô gái dáng người mảnh mai xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, yểu điệu thướt tha, thật là một mỹ nữ khó gặp. Bất quá mỹ nữ lúc này lại như một con mèo dữ gầm gừ phẫn nộ, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng vào hắn.
Đối với đối thủ thế này thực ra khiến Mục Trần khá là đau đầu. Nếu như tính tình của nàng của quá đáng như Mạch Luân, thì dễ dàng cho hắn hung hăng dọn dẹp một hồi. Thế nhưng Tô Linh Nhi này mặc dù dữ dằn vẫn không đáng ghét như cái hạng Mạch Luân vậy. Giao chiến với đối thủ này nếu xuống tay ác quá cũng khiến người ta khinh, mà nếu nhẹ tay quá thì làm sao mà thuần phục con mèo hoang này cho nổi.
Tô Linh Nhi vẫn trừng mắt nghiến răng nhìn hắn, thình lình thân hình bắn ra, tay huy động, bước đi tao nhã như tiên tử hạ phàm. Có lẽ nàng cũng tu luyện một loại linh quyết thân pháp khá huyền diệu.
Độ cao thâm của linh quyết này chắc chắn hơn hẳn Linh Ảnh Bộ của hắn.
Mục Trần run rẩy trong lòng, Tô Linh Nhi dữ dằn mà thực lực không thể chê vào đâu được, khó trách chễm chệ ngồi trên đỉnh Thần Phách bảng lâu vậy vẫn không có ai đủ can đảm hạ bệ nàng xuống. Tiếng tăm của nàng ở Bắc Thương linh viện cũng không hẳn chỉ dựa vào tỷ tỷ mà thôi.
Tô Linh Nhi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mục Trần, linh lực như ngọn lửa hừng hực trong tay, một ngọn roi dài xuất hiện mang trên mình một lớp vảy đỏ rực, hẳn nhiên nó là một linh cụ, vả lại tuyệt đối cao cấp hơn hắc đỉnh mà khi trước Mục Trần có được....
Ít nhất phải là một kiện linh cụ trung phẩm.
Mục Trần càng lúc run sợ càng dữ, lần đầu tiên đối chiến lại gặp phải một người có linh cụ phẩm cấp như vậy. Mặc dù thứ này trong Linh Trị điện có bán không ít, nhưng bình thường mà nói giá cả cũng dao động cực lớn. Mấy ngàn linh trị cũng có thể mua được, mà đôi khi có thứ đến 10v linh trị cũng chưa đủ để mua. Với thân phận của Tô Linh Nhi hẳn nhiên không thể mua hàng giá bèo rồi...
Do đó, uy lực hỏa trường tiên này khiến cho Mục Trần cũng kinh tâm động phách.
"Vút!"
Tô Linh Nhi không hề khách khí, tay vung lên, hỏa trường tiên như một con hỏa long gào thét lao vun vút, kình khí bén nhọn để lại trên mặt hồ một đường rãnh dài thượt.
Mục Trần thấy hỏa trường tiên đang cấp tốc đánh tới cũng vội vã lui lại, không dám khinh suất đón đỡ. Thực lực Tô Linh Nhi đã bước một bước vào Dung Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn có uy lực hỏa trường tiên đáng sợ này, dù cho đối thủ có là cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ cũng đánh ngang tay. Mục Trần hẳn nhiên phải lựa chọn không ngoan tránh đi là hơn.
Mục Trần né rất nhanh, nhưng hỏa trường tiên trong tay Tô Linh Nhi cũng xảo diệu không kém. Nàng lắc cổ tay, trường tiên lập tức đâm xuyên không khí thay đổi quỹ đạo đuổi theo sát Mục Trần, hung hăng bổ xuống đầu hắn. "Uỳnh!"
Trường tiên đâm xuống, hồ nước nổ uỳnh hình thành hai cột nước bắn ra hai bên, Mục Trần vừa muốn lui gấp, trường tiên cuồng bạo như hỏa long vẫy đuôi đã đánh lên bả vai hắn. "Chát!"
Mặt hồ lại bùng lên một cột nước nữa, lần này là do thân hình Mục Trần bị đánh rơi thẳng vào hồ nước, tạo thành một cái động nước to đùng.
Đám đông chung quanh quan sát diễn biến chớp nhoáng cũng kinh thán không thôi. Tô Linh Nhi ngồi trên Thần Phách bảng cả năm như vậy, năng lực cũng không nhỏ. Công kích sắc bén hung hãn lúc nãy đừng nói là Mục Trần, thậm chí là một cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ cũng chịu không nổi.
Tô Linh Nhi thắng thế, hừ một tiếng, tay run lên, hỏa trường tiên liền thu về nhanh như chớp, quấn lấy cái eo mảnh khảnh của nàng.
- Này, ngươi muốn trốn trong hồ bao lâu nữa?
Tô Linh Nhi phủi tay, nhìn mặt hồ tĩnh lặng trở lại cũng dịu dàng nói.
Nhưng câu hỏi của nàng lại không người trả lời, khiến cho Tô Linh Nhi cũng cảm thấy nao nao. Hay là tên kia bị ta đánh ngất rồi? Không phải dễ chết thế chứ? Nói gì thì cũng là đệ nhất tân sinh mà. . .
Tô Linh Nhi đợi một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, bất giác lo lắng. Nàng cũng chỉ muốn đánh cho hả giận, cũng không muốn đánh trọng thương Mục Trần.
"Ùm!"
Thình lình ngay lúc đó, mặt nước ngay dưới chân nàng vang lên một tiếng đông lớn, một bàn tay xuyên qua mặt nước chụp lấy cổ chân nàng mạnh mẽ kéo xuống, khiến cho Tô Linh Nhi kinh hoảng trong tiếng thét chói tai té ùm xuống hồ nước lạnh lẽo.
Tô Linh Nhi bị kéo xuống hồ liền vội vã thúc giục linh lực, tay cũng lập tức nắm lấy trường tiên ngay hông.
Bất quá nàng chưa kịp làm gì, một đôi tay mạnh mẽ từ sau vươn tới, khóa lấy hai tay nàng, một cơ thể nam tính dán sát vào người nàng từ sau lưng.
- Ngươi....
Thân hình mềm mại bị khóa trong thế ôm, Tô Linh Nhi nhất thời kinh hãi hoa dung thất sắc, điên cuồng giãy giụa. Mục Trần biết rõ cô gái này khó đối phó nên thúc giục linh lực mạnh mẽ kéo nàng xuống càng sâu trong hồ nước. - Tên khốn, buông ra!
Tô Linh Nhi kịch liệt giãy, linh lực không ngừng chuyển động, nhưng các yếu huyệt ở tứ chi đều bị Mục Trần khóa chặt, nàng muốn giãy thế nào cũng không giãy được.
Hơn nữa, nàng càng giãy nhiều, cơ thể càng ma sát với thân thể hắn, cảm giác nóng bỏng khó chịu khiến gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên như muốn chảy máu, đôi mắt cực kỳ phẫn nộ. - Cấm nhúc nhích!
Mục Trần quát khẽ, con mèo hoang này dã tính đúng là khó thuần.
- Mục Trần, ngươi là tên khốn!
Tô Linh Nhi phẫn nộ quát lên, nhìn vào cánh tay đang khóa chặt mình, giận dữ nhe răng cắn một phát.
Hàm răng trắng đều như bắp không hề lưu tình mà theo linh lực quán chú vào uy lực không thua gì hàm sói nanh hổ, lập tức để lại một dấu máu trên cánh tay Mục Trần. "Arrr."
Mục Trần xuýt xoa, cánh tay đau nhức khiến hắn nghĩ nó đã bị nàng cắn đứt. Nha đầu kia cũng không lớn lắm mà sao lại lợi hại đến thế?
- Nhả ra!
Mục Trần khóe miệng run rẩy, quát lớn.
Nhưng Tô Linh Nhi không thèm nghe, nhìn thấy hắn run rẩy càng thêm đắc ý.
Ánh mắt Mục Trần liền trở nên hung ác, cánh tay mạnh mẽ kéo nàng sát vào lòng, tay kia giơ cao, không hề nương tay phát một cái thật mạnh vào cái mông tròn trĩnh của mỹ nữ. "Bốp!"
Bàn tay xuyên qua làn nước lạnh lẽo nhưng vẫn đầy đủ sức mạnh, hung hăng vỗ vào cái mông nhỏ, dù rằng trong nước nhưng âm thanh vẫn nghe rõ mồn một.
Tay kia ôm lấy cô gái, Mục Trần cảm thấy rõ thân thể nàng cứng lại, rồi gương mặt càng lúc càng đỏ, thậm chí đôi mắt cũng đỏ đầy tia máu.
- Tên khốn! Tên khốn!
Tô Linh Nhi phát cuồng không chỉ không nhả ra, mà còn giương nanh múa vuốt cào cấu xé giống hệt một con mèo con giận dữ, thậm chí quên cả thúc giục linh lực.
Mục Trần bị cào vài cái cũng tức máu, chẳng quản chuyện gì nữa, tay kia lại giơ lên, phát xuống.
"Bốp! Bốp!"
Tiếng vang thanh thúy xen lẫn trong nước hồ, Mục Trần ra tay không nhẹ, Tô Linh Nhi liên tiếp bị tét vào mông mười mấy cái rồi thì khóc òa lên, không còn quát tháo nữa. - Còn cắn nữa thôi?
Mục Trần hung ác đe dọa.
- Mục Trần, ngươi là tên khốn!
Cô gái khóc sướt mướt, đâu còn cái vẻ dữ dằn ban nãy, mông thì đau nhức khiến cho nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ uất ức.
Mục Trần thấy vậy cũng không dám quá đáng, đẩy nàng ra rồi lui lại một chút, ánh mắt đề phòng nhìn nàng, e ngại nàng ta lại nổi điên lân nữa. Thực lực Tô Linh Nhi không kém chút nào, giao chiến thật sự thì hẳn nhiên khó nhằn hơn Thượng Cổ Hổ Giao Dương Hoằng rất nhiều. Mục Trần lúc này vẫn chưa đạt đến Dung Thiên cảnh, muốn đánh bại nàng thì quả thật quá khó.
Tô Linh Nhi nghiến răng, khóc đến đỏ mắt, thấy Mục Trần buông nàng ra, bàn tay sờ lấy hỏa trường tiên quấn ngang hông kia.
- Ngươi dám!
Mục Trần trừng mắt, hét to.
Tô Linh Nhi bất giác run rẩy, đúng là bị hắn dọa đến sững người, nhìn Mục Trần sắc mặt phát đen của Mục Trần mà cảm thấy sợ hãi. Quả thật con người xưa nay trời không sợ đất chẳng màng lại giật mình thế này lần đầu tiên nàng gặp phải, may là chuyện lúc nãy xảy ra dưới hồ không ai thấy, bằng không nàng chắc phải phẫn nộ và xấu hổ đến chết mất. - Chuyện hôm nay là do ngươi tự tìm lấy, con gái thì dịu dàng chút đi, cả ngày đi tìm phiền toái này phiền toái nọ.
Mục Trần không hề khách khí khiển trách Tô Linh Nhi một thôi một hồi, trong lòng cũng cảm giác là lạ.
Tô Linh Nhi tay xoa mông, nhìn chằm chằm Mục Trần mà hai mắt đỏ bừng, tức giận nói:
- Mục Trần, ngươi nhớ kỹ lấy, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Nàng vừa nói xong liền bắn người rời khỏi hồ nước, không nói không rằng một tiếng nào, lập tức lao đi hướng ra khỏi Tụ Linh trận.
Mục Trần thấy Tô Linh Nhi đã bỏ đi cũng thở dài một hơi, nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi mà nhăn nhở. Nha đầu kia chẳng phải mèo mà thật giống cún a, cái mồm này ....
Bất quá cũng may cuối cùng đuổi nàng đi được, kết quả thế này cũng tốt, không phải trả giá gì lớn. Dù răng thủ đoạn cũng không đáng tự hào cho lắm, nhưng hắn cũng không muốn đánh nhau sứt đầu đổ máu với nàng. Thật ra mà nói, có đánh thật hắn cũng không ngại nàng ta. - Hy vọng nàng sẽ không kể việc này cho tỷ tỷ đi.
Mục Trần le lưỡi, Tô Linh Nhi thì hắn còn miễn cưỡng đối phó được, chứ còn cô nàng bài danh đệ tam Thiên bảng Tô Huyên thì ô thôi, Mục Trần có mà đi bằng đầu. - Xem ra phải mau chóng đột phá tới Dung Thiên cảnh.
Mục Trần tỏ ra nghiêm túc, thực lực hiện tại càng lúc càng thấy không đủ, lần này đột phá là bắt buộc a!