Nam tử áo tro xuất hiện trên thạch đài, không khí chợt trở nên nặng nề hơn. Đám khán giả xung quanh cũng nuốt nước bọt, không ai đoán được chuyện thế này lại kinh động đến Từ Hoang.
Nhân vật tầm cỡ kia vốn rất khó gặp vào ngày thường, đặc biệt là ở nơi tầm thường như Tụ Linh trận cấp 5 này.
Mục Trần cũng dõi mắt quan sát nam tử áo tro vừa xuất hiện, hàn ý trong mắt người kia toát ra lợi hại khiến hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Hắn nhìn chằm chằm và Từ Hoang, tỏ ra thận trọng thêm một chút. Từ tên kia toát ra một khí tức nguy hiểm, người này chắc chắn là kẻ mạnh nhất hắn từng gặp từ khi bước vào Bắc Thương linh viện ngoại trừ Lý Huyền Thông. - Thủ lĩnh!
Trần Tụ thấy người này hiện thân, cũng liền tiến đến chào.
- Đại ca!
Từ Thanh Thanh thì lập tức bổ nhào qua, ôm lấy cánh tay Từ Hoang khóc lóc kể lể:
- Ngươi phải đòi công bằng cho ta, tiện nhân kia bêu xấu ta trước mặt nhiều người như vậy, còn gì thể diện của ta nữa!
Từ Hoang nhìn lại hai bên má đỏ au của Từ Thanh Thanh, mày nhíu lại. Hắn rõ biết tính tình điêu ngoa của muội muội, bất quá dù gì cũng là muội muội ruột thịt, dù nàng ta có sai, là đại ca cũng phải chống đỡ cho nàng. Đó cũng là lời dặn dò của phụ thân trước khi đi vào Bắc Thương linh viện. - Giải thích đi.
Từ Hoang khẽ cau mày nhìn qua đám người Mục Trần, thanh âm bình thản.
Mục Trần cũng nhíu chặt chân mày, ngữ khí khách sáo đều đều:
- Không có chuyện gì phải giải thích, cứ hỏi thủ hạ bên cạnh ngươi, tự nhiên họ sẽ nói rõ. Mặt khác, nếu ngươi bất chấp lý lẽ, thì cũng không phải hai cái tát là xong chuyện.
Nói xong, sát ý lạnh băng của hắn lại chuyển sang Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh vừa định gân cổ cự cãi, bất quá nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Mục Trần cũng phát lạnh, miệng run run không dám mở ra.
Đám đông xung quanh cũng chép miệng táp lưỡi. Mục Trần thật to gan, cũng dám uy hiếp Từ Thanh Thanh trước mặt Từ Hoang.
Từ Hoang nhìn chằm chằm Mục Trần, sắc bén lóe lên đủ cho người khác hiểu được hắn cũng không phải hạng người hiền lành dễ tính.
- Dám giỡn mặt ta, cả Bắc Thương linh viện cũng không đủ một bàn tay. Ngươi nghĩ với cái đám tân sinh như ngươi lại có tư cách sao?
Giọng nói nặng nề toát ra sức mạnh khiến lòng người bất giác run rẩy.
- Dù cho ngươi là Lý Huyền Thông, ta cũng nói như vậy.
Mục Trần cười nhạt.
- Vậy à?
Từ Hoang cười lạnh lùng, hẳn nhiên chẳng xem lời của Mục Trần vào đâu, hắn chỉ vào Từ Thanh Thanh, nói:
- Đây là muội muội của ta, dù nàng không coi ai ra gì, cố tình gây sự, cũng là muội muội của ta. Ta có dạy dỗ, còn ngươi không có tư cách!
- Có muội thế này tất có huynh trưởng thế đo.
Mục Trần nhìn một cái cũng hiểu tính cách Từ Thanh Thanh cũng do Từ Hoang chiều chuộng mà ra, hôm nay bị dạy dỗ như thế cũng đúng.
- Ai đánh? Giao người đó ra đây, ta niệm tình các ngươi là tân sinh cũng không quá làm khó.
Từ Hoang phất tay, dù sao hắn cũng là đại nhân vật nổi tiếng Bắc Thương linh viện, tính toán hơn thua với đám tân sinh cũng hạ thấp thân phận mình qua, dễ khiến người ta đồn thổi bảo hắn ỷ mạnh hiếp yếu.
Lạc Li lạnh lùng nắm chặt trường kiếm vừa định bước tới, nhưng Mục Trần vươn tay ra ngăn lại.
- Xem ra học trưởng Từ Hoang là cố ý bất phân thị phi ra mặt cho nàng ta ư?
Mục Trần cười nhạt, vốn nghĩ Từ Hoang sẽ nói lý lẽ một chút, không ngờ vẫn ngang ngược bá đạo, khó trách muội muội lại như thế.
- Ngươi cho rằng thế nào?
Từ Hoang lãnh khốc nhìn qua Mục Trần.
Mục Trần lắc đầu cười cười, nói:
- Giao người thì quên đi, học trưởng Từ Hoang muốn thế nào, chúng ta đều tiếp. Nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu, tính cách của lệnh muội nên coi sóc kỹ càng một chút, Bắc Thương linh viện dù sao cũng còn đỡ, sau này ra ngoài... ha ha, sớm muộn sẽ phải thiệt thòi lớn.
Từ Thanh Thanh nghiến răng căm phẫn. Mục Trần lúc này vẫn cả gan giáo huấn nàng.
- Tiếp?
Từ Hoang khẽ cau mày, đôi mắt lợi hại nhìn Mục Trần:
- Ngươi xác định có thể tiếp được sao?
"Ầm!"
Linh lực kinh người từ cơ thể Từ Hoang như cuồng phong bạo vũ tuôn ra khiến cho đông đảo những người xung quanh cũng bị chấn lui chật vật.
Uy áp linh lực cường hãn khiến co đám đệ tử cũng hít thở khó khăn, sắc mặt kịch biến. Đây là thực lực của cường giả đệ ngũ Thiên bảng ư? Thật là cường hoành mạnh mẽ.
Mục Trần cũng thần sắc nghiêm trọng, uy áp linh lực khiến cả hắn cũng khó mà hô hấp. Chợt hắn vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, một tiếng chuông cổ kính vang lên, nhận lấy toàn bộ áp lực.
Bên cạnh Mục Trần, Lạc Li cũng nghiêm túc, tay nắm trường kiếm tăng thêm sức, đối chọi với áp lực từ phía Từ Hoang, cũng như vậy chưa hề lùi nửa bước.
- Hóa Thiên cảnh. . .
Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng nhìn Từ Hoang, áp lực loại này hắn đã từng nếm qua từ Lý Huyền Thông, hẳn nhiên Từ Hoang kia cũng đã có trình độ tương đương.
- Giao nàng ra đây, ta không làm khó các ngươi. Chuyện hôm nay thế là đủ.
Từ Hoang chỉ vào Lạc Li, thản nhiên nói.
Mục Trần cười lạnh. Hóa Thiên cảnh đích thực lợi hại, bất quá không có nghĩa hắn phải ngại. Nếu Từ Hoang dám quá đáng, hắn cũng không ngại trực tiếp mượn sức Cửu U Tước nghiền nát tên kia.
Dù như vậy có nguy cơ bại lộ chuyện liên kết huyết mạch với Cửu U Tước, nhưng muốn hắn giao Lạc Li để đổi lấy bình an, hẳn nhiên là chuyện mơ tưởng.
- Cứng đầu cứng cổ.
Từ Hoang thực sự nổi nóng, hắn không còn nhẫn nại nói chuyện với Mục Trần, tiến lên chuẩn bị ra tay.
"Đùng!"
Bất thình lình một uy áp cường đại khác từ xa xa ào ào ép tới, một bóng người như điện xẹt ngang.
- Từ Hoang, ngươi đụng tới nàng, ta sẽ không thích đâu.
Một giọng nói thản nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, kẻ vừa đến nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Mục Trần và Lạc Li.
- Lý Huyền Thông?
Người vừa xuất hiện kia khiến bao kẻ kinh ngạc không thôi. Chẳng ai ngờ được chỉ chốc lát mà 2 vị trong số 5 người đứng đầu đều xuất hiện ở đây, đặc biệt là đệ nhị Lý Huyền Thông!
Khi đệ nhất Trầm Thương Sinh không có mặt ở Bắc Thương linh viện, thì còn ai so sánh được với Lý Huyền Thông?
- Lý Huyền Thông?
Từ Hoang cũng ngẩn ra tự hỏi, hẳn nhiên không thể đoán được tên kia xuất hiện. Từ Thanh Thanh bên cạnh cũng biến sắc không ngừng. Ai nghĩ tới một vài tên tân sinh thấp kém lại có quan hệ tới cường giả Lý Huyền Thông!
Mục Trần cũng kinh ngạc. Tên này lại giúp bọn ta? Nhưng thật ra cũng dễ hiểu, hết phân nửa là do liên quan tới Lạc Li.
- Lý Huyền Thông, chuyện này can hệ gì tới ngươi?
Từ Hoang nhíu mày, dĩ nhiên rất e ngại Lý Huyền Thông.
- Đừng liên lụy tới nàng, ta cũng không thèm quan tâm. Bất quá chuyện hôm nay không phải lỗi của họ, không cần phải ồn ào quá lớn.
Từ Thanh Thanh khẽ cắn môi, Lý Huyền Thông nói ra hẳn nhiên ám chỉ sai là do nàng. Bất quá với nhân vật cấp số như Lý Huyền Thông, nàng có hợm hĩnh ngạo mạn cũng chẳng dám đắc tội, chỉ đành nuốt cục tức kia mà thôi.
Từ Hoang nhăn mặt, nhìn Lý Huyền Thông một chút rồi quay sang Mục Trần, nói:
- Lần này ta nể mặt hắn, bất quá tân sinh đôi khi cũng không dựa dẫm vào một người mãi được. Ta thấy lần sau ngươi sẽ không có cơ hội này đâu.
- Vậy ta đợi học trưởng Từ Hoang.
Mục Trần cười chắp tay, không hề sợ hãi.
Từ Hoang lạnh lùng liếc hắn, không nói gì thêm, rồi vung tay kéo đám người Đại Hoang hội hướng ra ngoài Tụ Linh trận. Từ Thanh Thanh cũng chỉ có thể tức tối giậm chân rồi đi theo, chuyện hôm nay đã không còn có thể tiếp tục được nữa.
Sau đó, đám người vây quanh nãy giờ cũng tản đi, không có đại chiến để xem, bọn họ cũng hơi tiếc một chút, bất quá có thể trực tiếp diện kiến hai trong số năm vị cường giả siêu cấp Thiên bảng, cũng không phải là chuyện mỗi ngày đều có. - Đa tạ!
Mục Trần quay sang cảm ơn Lý Huyền Thông. Hắn không sợ Từ Hoang, nhưng có thể giữ vài bí mật, tự nhiên là tốt nhất.
- Nếu không vì Lạc Li, ta không quan tâm tới.
Lý Huyền Thông thản nhiên trả lời, ngôn ngữ không chút nể tình, khiến cho Lạc Li nhíu mày khó chịu, nắm tay Mục Trần kéo đi.
- Mục Trần!
Lý Huyền Thông nhìn hai người tay trong tay, hậm hực nói:
- Thời hạn ta cho ngươi đã sắp hết, ngươi có đáp án chưa?
Mục Trần khựng lại, tay vẫn nắm chặt tay Lạc Li, cười nhạt. Rồi hắn giơ bàn tay đó lên hướng về Lý Huyền Thông lúc lắc, ý tứ rõ ràng. Rồi hắn kéo Lạc Li đi xa, thanh âm bình tĩnh chậm rãi truyền tới. - Học trưởng Lý Huyền Thông, ngươi đem kiếm, ta tiếp chiêu.
Lý Huyền Thông nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi mắt trở nên sắc bén.
Một tiểu tử không biết từ bỏ, đã vậy ta phải xem ngươi có tư cách hay không.