- 100 vạn?
Cái giá vừa ra khỏi mồm tên kia, mọi người đều ngạc nhiên bàn tán. Hẳn nhiên cái giá đó vượt xa giá trị có thể có của Linh Trận tử kia.
Tên kia quét mắt nhìn qua nhìn lại đám người Mục Trần rồi mới quay lên đài đấu giá.
Phần lớn người ở đây đều lăn lộn Bạch Long Khâu không ít, hẳn nhiên biết rõ tánh tình trăng hoa háo sắc của thiếu chủ Bạch Long thành. Nhiều năm nay không biết hắn lại hại bao nhiêu cô gái rồi, bây giờ hẳn nhiên là vì ba cô gái xinh đẹp kia mà ra ý quấy rối.
Mục Trần nhíu mày. Vốn nghĩ hẳn sẽ thuận lợi đấu giá được, không ngờ bị tên kia phá bĩnh. Tài chính của hắn cũng không nhiều gì, nếu mà muốn so đấu, hẳn nhiên không có biện pháp tranh đoạt.
Thấy Mục Trần nhíu mày, tên kia nhếch miệng cười, bộ dáng một tên ăn chơi trác táng.
Tô Linh Nhi trừng mi trợn mắt, nổi nóng trước cái vẻ của tên kia. Một tiểu thành chủ Bạch Long thành nho nhỏ cũng dám tác oai tác quái trước mặt nàng?
- 150 vạn!
Tô Linh Nhi lạnh lùng cất tiếng.
Lại được một dịp ngạc nhiên bàn tán. Mọi người tỏ vẻ hứng thú muốn xem dường như mấy người kia cũng không phải đơn giản a.
Mấy người Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông cũng quay lại ngạc nhiên nhìn đám Mục Trần. Hai kẻ đứng đầu chợt nghiêm mặt nhìn Tô Huyên, có lẽ đã nhận ra thực lực của nàng.
Khiến cho họ kinh nghi, cô gái trẻ măng nhưng thực lực cường hãn đến vậy? Có lẽ không đơn giản.
Tên áo trắng nghe trả giá cũng sửng sốt, lại thấy vẻ mặt đang chờ xem kịch vui của mấy người xung quanh mà tỏ ra tức tối. Ở Bạch Long thành này chưa có ai đủ can đảm nhằm vào hắn như thế. - 200v.
Hắn gầm gừ liếc Tô Linh Nhi, quát lên.
- 250v.
Tô Linh Nhi nhàn nhạt cất tiếng tăng giá, đôi mắt đầy vẻ châm chọc. Cái bộ dáng này xem ra không cho tên kia an lành hạ đài.
- Ngươi...!
Tên nọ đã thực lực nổi cáu, định gầm lên, nhưng bị lão nhân áo xám bên cạnh ấn vai đè xuống.
- Thiếu thành chủ, không cần gây chuyện, những người này không phải hạng tầm thường. Cô gái áo trắng kia thực lực cực mạnh, lão phu cũng không thắng nổi. Mục tiêu của chúng ta không phải Linh Trận tử này, cũng không cần làm loạn, bằng không khó ăn nói với thành chủ.
Lão mở đôi mắt mờ đục nhè nhẹ nói nhỏ.
Tên kia nghe vậy, sắc mặt biến ảo khôn lường. Rõ ràng không ngờ được lần này lại phải chịu mất mặt giữa chốn đông người. Bất quá lời của lão hắn cũng không thể không nghe, chỉ đành gật đầu tức tối liếc nhìn nhóm người Mục Trần, rồi quay lên. - Hừ, một tên thiếu chủ Bạch Long thành nhỏ xíu cũng dám kiêu ngạo trước mặt chị à!
Tô Linh Nhi đắc ý lẩm bẩm.
- Nhưng mà trả giá cũng hơi cao quá...
Mục Trần bất đắc dĩ chép miệng, Linh Trận tử kia dù sao cũng không có nhiều thông tin, bỏ 250v linh tệ mua nó thì cũng hơi phá của.
- Ai bảo mắt chó của hắn không biết rửa cho sạch. Linh trận tử kia ta cho ngươi, ta không phải Linh Trận sư, giữ lấy vô ích.
- Vậy đa tạ! Hiện tại không đủ tiền, sau này ta trả lại.
Mục Trần cũng không cần làm bộ làm tịch, hắn rất hứng thú với thứ kia, chỉ không ngờ hôm nay thiếu người ta một ân tình.
- Ai cần ngươi trả, chúng ta bây giờ là bằng hữu, hỗ trợ nhau là chuyện bình thường phải làm.
Tô Linh Nhi trợn mắt.
- Linh Nhi nói đúng. Linh trận tử này không tâm thường, nếu ngươi nghiên cứu thấu đáo không chừng sẽ là trợ lực lớn cho chúng ta.
Tô Huyên mỉm cười.
Mục Trần cũng không nói thêm, cười đáp lại gật đầu.
Đấu giá vẫn tiếp tục, sau Linh Trận tử cũng không có gì quá đặc biệt khiến cho Mục Trần động tâm. Nhưng hắn vẫn không thất vọng, vì ba thế lực kia vẫn chưa hề ra tay, bộ dạng đang chờ đợi một thứ thật đặc biệt.
Đấu giá dần đến cuối buổi, không khí càng lúc càng nóng cháy, Tất Thắng cười tươi như hoa nở, hắn liếc khẽ ba thế lực đằng trước, rồi chầm chậm lấy ra một vật trong tay áo.
Chính ngay lúc đó, nhân mã ba thế lực liền rục rịch có động tác.
Mục Trần nhìn lại trong tay Tất Thắng là một ngọc trụ chừng hai thốn. Trên thân trụ có một hình khắc như con bạch long đang bay lên, mơ hồ có một bóng người ngồi xếp bằng ở đầu con Bạch Long.
Bạch Long ngọc trụ vừa xuất hiện, những tiếng ù ù vang lên, hào quang đại phóng, một tiếng long ngâm vang vọng, uy áp khó à dùng từ ngữ để hình dung cũng xuất hiện, như đá tảng tràn ngập phòng đấu giá.
Sắc mặt rất nhiều người chuyển trắng, linh lực như ngừng vận động, áo lực khiến họ sợ hãi vô cùng.
- Đó là cái gì?
- Thật là uy áp khủng khiếp!
. . . . . .
Phòng đấu giá náo động, mọi người khiếp sợ nhìn Bạch Long ngọc trụ, đây là vật đấu giá trung tâm sao?
- Đó là cái gì?
Tô Linh Nhi cũng tò mò nhìn qua. Đấu giá lần này đã có thứ khiến nàng kinh ngạc.
- Uy áp linh lực này. . .
Tô Huyên nheo mắt nhìn vào Bạch Long ngọc trụ, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ là một đồ vật do cường giả Chí Tôn lưu lại.
- Chí Tôn?
Mục Trần, Quách Hung, Lê Thanh lập tức chấn động. Đồ vật Chí Tôn để lại? Ở đây lại có kỳ bảo bực đó?
- Ha ha, chư vị! Bạch Long ngọc trụ này được khai quật không lâu trước đây trong một nơi sâu thẳm của Bạch Long Khâu. Sau khi chúng ta xem xét, Bạch Long ngọc trụ rất có thể là di vật của vị Bạch Long Chí Tôn vài trăm năm trước ở Bạch Long Khâu này lưu lại Tất Thắng cẩn thận cầm Bạch Long ngọc trụ, nói.
- Bạch Long Chí Tôn?
Phòng đấu giá chấn động, mọi người liền đỏ mắt. Bạch Long Khâu có không ít cường giả chôn thây, nhưng nổi tiếng nhất chính là Bạch Long Chí Tôn, một người rất mạnh tính trong cả Bắc Thương đại lục. Chẳng qua sau khi hắn chết, không ai tìm thấy thứ gì của hắn, chẳng lẽ bây giờ đã phát hiện ra?
Di vật của một vị cường giả Chí Tôn đủ khiến cho người người điên đảo.
- Gần đây Bạch Long Khâu thường có nhiều dị tượng phát sinh, có lẽ mọi người đều biết đó là dấu hiệu linh tàng xuất thế, lại cùng lúc với sự xuất hiện của Bạch Long ngọc trụ này. E rằng linh tàng kia rất có khả năng là do Bạch Long Chí Tôn để lại.
Tất Thắng ném một quả bom cỡ bự khiến phòng đấu giá liền bạo động, mọi người hô hấp dồn dập.
Dị tượng ở Bạch Long Khâu là tin tức không mới, nhưng bọn họ cũng chỉ biết là linh tàng xuất thế, cũng chỉ nghĩ là linh tàng bình thường, cũng không nhiều người có ý đi tìm kiếm bảo tàng. Vì dù sao ở đó cũng đã từng xuất hiện nhiều linh tàng, cũng chỉ có mấy thứ đồ thường thường bậc trung. Nhưng hiện tại lại khác...
Linh tàng Chí Tôn, đủ để cho cả Bạch Long Khâu thêm một hồi máu tanh.
Nghe thấy những tiếng huyên náo kia, đám người Mục Trần chưng hửng nhìn nhau.
- Không phải nói chỉ linh tàng Thông Thiên sao? Giờ sao lại biến thành linh tàng Chí Tôn?
Quách Hung ngạc nhiên hỏi.
Tô Huyên cũng nhíu mày:
- Xem ra tin tức của chúng ta đã thiếu sót, lần này phiền toái hơn. Nếu chỉ là linh tàng Thông Thiên thì chúng ta rất thuận lợi, nhưng với linh tàng Chí Tôn thì cường giả kéo đến không ít, e rằng ba thế lực kia cũng dốc tận binh lực tranh đoạt, khó tránh khỏi đại chiến.
Bọn họ dù thực lực không yếu, nhưng thế người ít ỏi, muốn chống chọi những thế lực cường giả mạnh mẽ ngoan độc kia vẫn là rất khó, lại còn những đoàn thám hiểm thực lực mạnh mẽ, họ cũng chẳng phải là mấy cái giẻ rách. - Cũng không chắc là linh tàng Chí Tôn đâu... nói không chừng do tên mập kia cố ý để nâng giá.
Tô Linh Nhi thủ thỉ.
- Cũng có thể...
Tô Huyên khẽ gật đầu, nhìn vào Bạch Long ngọc trụ, nói:
- Cứ xem diễn biến đã.
Quách Hung gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như thế.
Mục Trần cũng tập trung nhìn lên Bạch Long ngọc trụ trên đài, rồi nhìn qua ánh mắt gấp gáp của mấy người của ba thế lực kia. Cái vẻ này thì tám chín phần tin tức của Tất Thắng kia là thật, linh tàng xuất hiện ở Bạch Long Khâu quả đúng là thuộc về Bạch Long Chí Tôn.... - Nhiệm vụ lần này cũng sinh ra chút trắc trở rồi.