"Beeeng Beeeng!"
Trời đất trở nên hôn ám, linh khí tràn ngập thiên địa trở nên hỗn loạn, sương mù xuất hiện lượn lờ vần vũ, toàn bộ linh khí ở vùng phụ cận đều hội tụ vào khu vực này.
Dị tượng như thế lập tức khiến mọi người phấn khích, sắc mặt chờ mong nhìn cảnh tượng trước mặt, yên tĩnh phòng bị. Địa phương Chí Tôn từng nằm xuống, không thể lơ là.
Tuy cũng chẳng phải là Chí Tôn chân chính xuất hiện, nhưng mấy thứ mà họ thiết kế để lại, thứ nào cũng có thể trở thành uy hiếp trí mạng.
Mục Trần và đồng đội cũng đề cao cảnh giác, dõi mắt nhìn vào thung lụng đen, một hắc trụ khổng lồ đột nhiên tản ra những đốm sáng.
Hoa văn huyền ảo trên thân hắc trụ cũng phát sáng, lấp lánh trên cột đá.
"Véo!"
Một cột sáng hùng dũng bắn lên từ những cột đá đen, ánh hào quang rộng lớn đan xen trong Thung lũng đen, bao phủ che lấp cả thung lũng.
"Ầm ầm!"
Phảng phất tiếng lôi đình rung giật, linh khí ùn ùn đổ về Thung lũng đen, khí triều đáng sợ làm cho sắc mặt nhiều người kích biết, tự nhủ cũng may trước đó không tự tiên xông vào, bằng không bây giờ đã bị cái lượng khí triều khổng lồ kia ép ra thành cám. - Nó muốn che giấu thung lũng....
Tô Huyên nhìn phía trước, mi khẽ nhíu. Bên đó hào quang tràn ngập, xuất hiện một quần sáng siêu cấp sáng chói bắn thẳng lên bầu trời, bao phủ toàn bộ Thung lũng đen, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt mọi người. - Đây là phong ấn Bạch Long Chí Tôn để lại, để chặn người ngoài rình mò chỗ hắn nằm xuống.
Mục Trần cũng nhíu mày, hắn cảm nhận rõ ràng một dao động linh lực cực kỳ đáng sợ, căn bản không phải là thứ hắn có thể phá giải được. Nếu cường hoành xông tới, hắn chết chắc không cần suy nghĩ. - Linh tàng Chí Tôn quả nhiên không dễ mà lấy được.
Quách Hung méo miệng cười khổ, cực nhọc một chặng đường dài đến đây không ngờ lại có một cái luồng sáng dữ dội như vậy hoàn toàn chặn đứng mọi người.
- Nhìn xem tình hình trước đã!
Mục Trần đề nghị, mấy người kia cũng tán thành.
Những thế lực và cường giả khác cũng nhận thấy được tình hình hiện tại, sắc mặt cảm thấy cực kỳ khó coi. Cực khổ lê lết cả đoạn đường dài đến đây, lại gặp một quầng sáng bao phủ, họ làm sao đoạt được linh tàng Chí Tôn?
Vô số người chưng hửng nhìn nhau, nhất thời khu vực này trở nên yên tĩnh lạ thường.
- Các vị, chúng ta đồng loạt ra tay, bắn phá cái quầng sáng này. Tuy nói là do Bạch Long Chí Tôn để lại, nhưng dù sao đã trải qua mấy trăm năm tuế nguyệt, vả lại không ai điều khiển trận pháp, nhiều người cùng hợp lực chắc chắn có thể loại bỏ cái thứ kia!
Đột nhiên có một trung niên gầy gò trầm giọng lên tiếng.
Đề nghị của hắn lập tức nhận được không ít lời phụ họa. Dù sao ai cũng biết chắc cái luồng sáng này sẽ không tự nhiên biến mất.
Tiếng đồng tình càng lúc càng tăng, nhiều người đã tỏ vẻ đồng lòng hợp tác.
- Đước, chúng ta đồng loạt ra tay!
Lần lượt vô số người bay lên, lơ lửng trên trời cao, linh lực hùng hồn dao động quanh người. Cảnh tượng ngàn vạn linh lực hùng hồn đủ màu sắc có vẻ khá hoành tráng. - Chúng ta có nên ra tay giúp họ không?
Tô Linh Nhi ngứa tay hỏi, tính nàng vốn thích náo nhiệt, tình cảnh vạn người nhất tề khởi công hiển nhiên khiến nàng hứng chí không ít.
Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Huyên cũng trừng mắt nhìn Tô Linh Nhi:
- Bớt lỗ mãng đi! Cái quầng sáng này là Bạch Long Chí Tôn lưu lại bảo hộ vật mà hắn để lại, nếu bằng chừng đó người mà phá được, thì cũng hơi lạ đó. Mấy tên này chẳng kẻ biết rõ Chí Tôn khủng bố ra sao. Mấy kẻ biết được chỉ là châm củi vào lửa mà thôi.
Tô Linh Nhi bị Tô Huyên giáo huấn một phen, chỉ biết chu miệng tiếc nuối, nhưng không nói được gì, chuyện này không thể tùy ý nàng được.
- Ngươi xem mấy tên Bạch Long thành cũng đang chờ xem hài kịch kìa!
Mục Trần hất mặt qua bên phía đám người Bạch Hiên, bọn họ cũng thờ ơ lạnh nhạt, gương mặt Bạch Động thì cười toét cả mồm, như đang nhạo đám người không biết trời cao đất dày kia. - Cẩn thận chú ý họ một chút, nếu đúng thật là người Long Ma cung, chắc chắn đã sớm có chuẩn bị. . . Bạch Long Chí Tôn năm xưa cũng là cường giả Long Ma cung, nhưng không biết vì sao lại phản bội bọn họ, Long Ma cung truy sát hắn mà tổn thất thảm trọng, khiến cho Bắc Thương linh viện bắt được thời cơ chính xác, phản công tiêu diệt.
Mục Trần khẽ gật. Quầng sáng xuất hiện trước mắt, đám người Bạch Hiên dường như chẳng mấy ngạc nhiên, chắc chắn đã biết từ sớm...
"Roẹt! Roẹt!"
Ngàn vạn cường giả ngưng tụ linh lực, rồi trong tiếng quát đồng thanh vang vọng, thiên địa rung chuyển, vạn đạo linh lực như muôn sông quy ra biển xuyên qua không trung, thanh thế kinh người, liên miên không dứt đánh vào quầng sáng siêu cấp kia.
Mục Trần ánh mắt cũng là gắt gao nhìn này một màn, thượng vạn nhân nhất tề oanh kích, nghĩ đến cho dù là một gã thông thiên cảnh cường giả đều chỉ có thể nhượng bộ lui binh, không biết này Bạch Long Chí Tôn lưu lại quầng sáng, đến tột cùng có không phòng được? "Ầm Ầm Ầm!"
Hợp công kinh thiên ầm ầm đánh tới, nhưng chưa kịp chạm đến, quầng sáng siêu cấp đột nhiên phát tán tầng tầng sóng vỗ, nơi trung tâm ngưng tụ hào quang, hóa thành một quang ảnh mơ hồ.
Hào quang phát sáng rồi thu lại, bóng người hiện ra, là một trung niên tóc trắng áo trắng, dáng người cao cao, tuấn lãng như thanh niên, đôi mắt lại không có tròng đen, nhìn rất kỳ dị đáng sợ.
Người đó đang ngồi nơi trung tâm quầng sáng, hào quang ngưng tụ quanh thân, như một con Bạch Long lượn lờ gầm rú.
Ngay khi người áo trắng kia xuất hiện, một cỗ khí tức không thể nói bằng lời dập dờn trong không gian, uy nghiêm cường đại tràn ngập.
Thiên địa linh khí bị khí tức kia ảnh hưởng mà run rẩy.
- Aida!
Bóng người kia thở dài nhìn vô số luồng linh lực công kích tới, rồi bàn tay phất nhẹ.
Yên lặng không một tiếng động, những luồng linh lực kia lao đến cách hắn còn một khoảng rồi khựng lại, không gian hoàn toàn ngưng đọng.
Đám Mục Trần vừa thấy cảnh đó, sợ hãi hít hà một hơi.
Người áo trắng kia búng tay ra, những luồng linh lực đang lơ lửng giữa không kia bất ngờ bay ngược lại với tốc độ còn cao hơn khi tới, hướng thẳng đến những người đã phát động công kích. "Đùng ầm ầm!"
Cả vạn người hộc máu tứ tung, khiến cho không gian này đột nhiên đẫm máu, lập tức bị chấn lui, kẻ thì mặt mày tái mét, ánh mắt kinh hãi sợ chết.
- Đó là. . .
Có người hoảng sợ thốt ra, người trong quầng sáng kia toát ra khí thế đáng sợ, khiến thanh âm của hắn càng thêm run rẩy:
- Đó là. . . Bạch Long Chí Tôn?!!
Bạch Long Chí Tôn!
Lời vừa dứt, thiên địa hôn ám tĩnh mịch, đám người công kích lúc nãy bây giờ tái mặt, tâm tình hoảng loạn, hối hận vì đã lỗ mãng tham gia.
- Đó là Bạch Long Chí Tôn?
Tô Linh Nhi khiếp sợ nhìn bóng người kia.
- Thật là Bạch Long Chí Tôn, bất quá chỉ là tàn ảnh linh lực.
Tô Huyên than nhẹ một tiếng:
- Chỉ là tàn ảnh linh lực có thể mang đến kình lực thế này, Chí Tôn quả nhiên khủng bố a.
Mục Trần cũng chầm chậm gật đầu. Đây là sức mạnh của Chí Tôn ư? Quả nhiên xứng đáng là cường giả siêu cấp hùng bá một phương đại lục.
Quang thung lũng đen, vô số người hoảng hốt ra mặt, không ai dám tùy tiện ra tay nữa. Bọn họ biết, dù đằng kia không phải chân chính là Bạch Long Chí Tôn, nhưng muốn xóa sổ bọn họ cũng dễ như trở bàn tay. - Ha ha, chỉ là một tàn ảnh sắp tiêu tán mà thôi. Bạch Long Chí Tôn quả có uy phong to lớn.
Thình lình một tiếng cười nhạo nhẹ vang lên.
Nghe những lời đó, nhất thời mọi người đều trừng mắt sửng sốt, quay lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ngu xuẩn đó, chỉ thấy người vẫn còn đang nhe răng cười là Bạch Long thành chủ Bạch Hiên đang chậm rãi bước tới, ánh mắt lạnh băng nhìn tàn ảnh áo trắng kia. - Người nầy. . . điên rồi sao?
Hành động quái gở của Bạch Hiên khiến ai cũng thấy kinh dị. Dù cho Bạch Hiên có thực lực cao cấp trong đám người ở đây, nhưng trước mặt tàn ảnh linh lực của Bạch Long Chí Tôn vẫn như một con kiến hôi, dám lớn giọng khiêu khích sao?
Trong quầng sáng, đôi mắt trắng dã của tàn ảnh kia cũng quay lại nhìn Bạch Hiên, thình lình dao động linh khí trong không gian này trở nên bạo động một chút. - Long Ma cung. . . quả nhiên vẫn phái người đến đây a.
Người áo trắng thản nhiên lẩm bẩm, âm thanh vang vọng không trung
- Bạch Long Chí Tôn, ngươi đã là phản đồ, ta dĩ nhiên không cần tỏ ra kính cẩn với ngươi. Đáng tiếc! Chí Tôn một đời cũng phải ngã xuống, thật đáng buồn.
Bạch Hiên cười khẩy.
- Giao chí bảo mà ngươi trộm trong cung ra cho ta, hành động của ngươi năm xưa chỉ hại Long Ma cung ta bại trước Bắc Thương linh viện, không chiếm được vị trí bá chủ, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Long Ma cung!
Tàn ảnh thản nhiên nhìn Bạch Hiên. Địa vị của hắn hoàn toàn coi thường cái việc chỉ trỏ cãi cọ như hàng chợ, tuy hắn chỉ để lại một tàn ảnh linh lực, nhưng vẫn còn chất chứa đầy đủ uy nghiêm và cao ngạo của Chí Tôn. - Hừ!
Bạch Hiên tức tối, khóe môi cong lên nguy hiểm nhìn đôi mắt vô hồn của Bạch Long Chí Tôn.
- Xem ra Bạch Long cung chủ gặp ta chẳng mấy hứng thú, vậy thì ta mời đại nhân vật mà Bạch Long cung chủ cảm thấy hứng thú ra nhé.
Bạch Hiên nắm tay lại, một viên ngọc châu màu đen tản mát linh lực khủng bố xuất hiện.
"Rắc."
Bạch Hiên cười quái dị, bóp nát viên hắc châu kia.
"Ầm!"
Chính lúc đó, mọi người cảm thấy rõ một cột sáng khủng bố màu đen bắn lên trời, uy áp hùng dũng bao phủ không gian.
Một cái bóng đen thui xuất hiện, hắn chậm rãi bước ra, linh khí run rẩy.
- Ha ha, Bạch Long! Mấy trăm năm không gặp, đã lâu lắm rồi a.
Thân ảnh hắc ám xuất hiện, nhìn về phía tàn ảnh Bạch Long cất tiếng cười vang động.
Mục Trần và Tô Huyên đều biến sắc, hắc ảnh kia cũng là một Chí Tôn?