Đại Chúa Tể

Chương 278 - Chuẩn Hóa Thiên Cảnh

"Ầm!"

Linh lực hùng hậu như biển rộng đột nhiên dũng mãnh trào ra từ Bạch Long Linh Châu, cuồn cuộn đổ tới cơ thể Mục Trần, lượng linh lực quá lớn trong nháy mắt khiến hắn cảm giác như cơ thể bị phình to ra.

Linh lực Bạch Long Linh Châu quả nhiên rất hùng hậu .

- Phải hấp thu hết!

Ảo ảnh trong lòng Mục Trần biến mất, hắn liền vội vàng lướt xuống đến một tòa Dẫn Lôi đài, nhanh chóng thúc giục lôi điện, đón chờ lôi vân ngưng tụ trên cao. Thế nhưng lôi vây ở đây lại hiền hòa hơn nhiều.

Cái hiền hòa của nó thực ra là so với sự khủng bố kinh khiếp của lôi hà lúc trước, chứ lôi đình tầng 7 Lôi vực thì chỗ nào cũng rất đáng ngại, cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng khó mà chịu nổi, cũng may hắn có vài độc chiêu nên may mắn đủ tư cách vào đây du ngoạn.

Lôi vân đen đặc ngưng tụ trên cao, lôi vũ ào ào đổ xuống như trút nước, rơi vào người Mục Trần, để lại làn da mang những chấm đỏ đau đớn. Lôi đình lực cũng theo làn da mà chui vào cơ thể hắn.

Lôi đình lực sau khi vào trong, lại va chạm với linh lực Bạch Long Linh Châu, hai luồng sức mạnh đối chọi sinh a phản ứng kinh người.

Lôi đình lực vốn là công hiệu rèn luyện linh lực, ngay khi nó tiếp xúc với linh lực của Bạch Long Linh Châu, liền lập tức thấm vào, khiến cho màu sắc và độ ngưng tụ của linh lực đó trở nên tốt hơn bội phần.

Có lôi đình lực rèn luyện, Mục Trần cũng thoải mái hơn một chút, vội vàng vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, thúc giục từng đạo linh lực sau ngưng luyện đem luyện thêm một vài lần nữa, rồi trút hết vào khí hải, để cho Thần Phách tí hon của hắn hút hết.

Tu luyện như thế nhanh chóng thần kỳ hơn tu luyện bình thường vô cùng nhiều, mấu chốt chính là linh lực trong Bạch Long Linh Châu tinh khiết và thuần tính, không hề chống cự Mục Trần luyện hóa, khiến cho tu luyện cực kỳ thuận lợi.

Trong khí hải, Thần Phách tí hon xuất hiện ánh sáng lấp lánh, linh lực cuồn cuộn vào khí hải đều bị nó nuốt sạch, hình thể của nó cũng từ từ tăng lên, dao động linh lực toát ra cũng càng lúc mạnh hơn.

Ánh sáng từ Bạch Long Linh Châu cũng càng thêm dữ dội, bao phủ hoàn toàn cơ thể Mục Trần. Phía trên cao, hắc lôi vân cũng chớp nháy không ngừng, lôi vũ hiền hòa đổ xuống như mưa phùn, lôi đình lực cũng theo đó tuôn vào cơ thể hắn không ngớt, rèn luyện linh lực Bạch Long Linh Châu.

Mục Trần nhắm mắt lại, tập trung tinh thần thúc đẩy Đại Phù Đồ quyết không ngừng luyện hóa, rồi không cần làm gì thêm nữa, chỉ thỏa sức mà nuốt sạch những luồng linh lực thâm hậu kia.

Chẳng qua, hắn cũng khá cẩn thận, kiểu tăng cường thực lực thế này tuy mạnh mẽ như phải điều độ, nếu làm quá trớn sẽ khiến cho linh lực bị loãng, thậm chí căn cơ lung lay, đối với ngày sau thì không tốt chút nào.

Hiện tại mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Mục Trần.

Tu luyện đã vào quỹ đạo ổn định.

Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt đã là năm ngày nữa, không gian tầng 7 Lôi vực khá rộng lớn và hoang vắng. Dù sao những người đủ sức vào đây chỉ có những cường giả cao cấp nhất trong số các đệ tử Bắc Thương linh viện, mà nơi hắn lựa chọn lại không quá thu hút, hẻo lánh lại còn khuất núi, chẳng ai tìm đến quấy rầy.

Trong năm ngày đó, linh lực dao động trong cơ thể hắn cũng đã cường hãn hơn rất rất nhiều.

"Ào ào!"

Lôi vũ vẫn liên miên trút xuống, bóng dáng gầy gò của Mục Trần trên Dẫn Lôi đài mặc cho lôi vũ đánh vào thân thể.

Quần áo của hắn đã bị lôi vũ đánh tan nát trong năm ngày rồi, làn da xuất hiện những tia sáng bạc lóe lên, chính là do không ngừng bị lôi đình lực rèn luyện.

Giữa hai bàn tay, Bạch Long Linh Châu nhẹ nhàng xoay tròn, linh lực hùng hậu vẫn cuồn cuộn dũng mãnh chui vào cơ thể hắn, có vẻ như vô tận.

Mục Trần lại không nhận lấy tất cả vô tận linh lực kia, đôi mắt hắn chợt mở ra, lôi điện lóe lên trong mắt.

Dao động linh lực cường đại trong cơ thể hắn bùng phát, khiến cho đất đá quanh Dẫn Lôi đài bị đánh bay đi.

Luồng sóng khí khiến cho lôi vũ đang trút xuống cũng bị đánh bật đi, cản lại cách người hắn nửa trượng, lát sau mới có thể tiếp tục đổ xuống.

Mục Trần thở dài, phun ra một luồng khí nhấp nhoáng lôi quang, ánh mắt bình tĩnh lại, hắn quan sát biến hóa trong khí hải.

Thần Phách hiện tại đã to hơn nhiều, hào quang linh lực lượn lờ quanh thân, dao động linh lực mạnh mẽ bồng bềnh.

Dao động này đã vượt xa Dung Thiên cảnh hậu kỳ, bất quá cách Hóa Thiên cảnh vẫn còn một chút.

Chuẩn Hóa Thiên cảnh!

Mục Trần nhếch môi cười thầm. Thực lực tăng vọt từ Dung Thiên cảnh trung kỳ lên tới chuẩn Hóa Thiên cảnh, trực tiếp bỏ qua Dung Thiên cảnh hậu kỳ.

- Chuẩn Hóa Thiên cảnh. . .!

Mục Trần lẩm bẩm, hai tay nắm chặt, linh lực hắc ám mang theo hắc viêm như ba đào mãnh liệt tuôn ra, nhìn từ xa cứ như một cột khói đen báo động lao lên trời cao, ngay cả lôi vũ cũng không cản được nó.

Mục Trần cúi nhìn Bạch Long Linh Châu, nó đã nhạt màu đi rất nhiều, sương trắng lượn lờ không còn bao nhiêu ánh sáng.

Linh lực trong đó vẫn chưa bị tiêu hao sạch sẽ, vì được Mục Trần khống chế, hắn cũng không quá tham lam hấp thu toàn bộ linh lực của Bạch Long Chí Tôn để lại.

Mặc dù có thể hắn sẽ lập tức đột phá đến Hóa Thiên cảnh, nhưng cũng sẽ rất ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện của bản thân. Hắn vốn không phải người tham lợi nhỏ trước mắt mà ngu xuẩn gây tổn hại cho tương lai.

Năm chặt Bạch Long Linh Châu, tâm thần khẽ động, hắn lại tiến vào thế giới trắng xóa kia, gặp lại Bạch Long Chí Tôn. Người kia lúc này đã càng thêm mờ ảo. - Thật khó có được.

Bạch Long Chí Tôn vừa nhìn thấy Mục Trần, liền mỉm cười, nói một câu khiến hắn chẳng hiểu ra làm sao.

Mục Trần ngẩn ra, câu nói đó hẳn không phải ám chỉ việc hắn từ Dung Thiên cảnh trung kỳ thoắt biến đến chuẩn Hóa Thiên cảnh. Cho dù là một thằng ngu gặp cơ duyên loại này, thực lực có tăng vọt đến Hóa Thiên cảnh cũng là chuyện dễ dàng hiển nhiên, còn tiến cảnh của hắn thật ra mà xét thì cũng có hơi lãng phí một chút mất rồi ấy chứ. - Linh lực ta để lại tuy không có ý thức, nhưng nói gì cũng là do ta tu luyện mới có. Quán nhập vào thân thể, ngươi có thể dễ dàng hấp thu, nhưng vẫn có một chút khác biệt với linh lực tự thân tu luyện của ngươi.

Bạch Long Chí Tôn cười nhạt:

- Khác biệt này cực nhỏ, có thể tính là gần như không có. Bất quá tu luyện vốn hà khắc dị thường, chỉ một chút khác biệt sau này cũng có thể sẽ là chướng ngại khó vượt qua. - Ngươi có thể chống cự lại sức hấp dẫn của việc tăng vọt thực lực, quả nhiên là khó có.

Bạch Long Chí Tôn hiền hòa tươi cười, biểu hiện của Mục Trần thật đáng tâm đắc.

Mục Trần được khích lệ cũng hơi ngượng, gãi đầu nói:

- Tiền bối quá khen! Trên thế giới này chỉ có thứ mình tu luyện mới đáng tin cậy tuyệt đối. Cơ duyện thế này ta đã thỏa mãn, thêm nữa thì quả thật khó mà nhận được.

Nhiều năm nay tu luyện, hắn luyện đặt tiêu chí ăn đâu chắc đấy, căn cơ rất vững vàng. Linh lực Bạch Long Chí Tôn để lại hẳn nhiên hấp dẫn vô cùng, nhưng không đủ giá trị khiến hắn vứt bỏ căn cơ. Chí Tôn rất mạnh, nhưng hắn tin chắc bản thân một ngày kia sẽ đạt tới trình độ đó, thậm chí còn cao hơn!

Bạch Long Chí Tôn khẽ gật gù, ánh mắt thích thú tán thưởng, vỗ về con bạch long đang cưỡi:

- Ý thức này của ta cũng không tồn tại được bao lâu nữa, linh lực còn lại trong Bạch Long Linh Châu này nên để lại cho ngươi dùng về sau, thêm nữa nếu gặp phải cường địch khó đối phó, có thể kích nổ linh châu làm vũ khí tấn công. Ta nghĩ, ngay cả gặp cường giả Thông Thiên cảnh, ngươi cũng có thể toàn vẹn thoát thân. - Đa tạ tiền bối.

Mục Trần chân thành cảm tạ.

Bạch Long Chí Tôn cười:

- Chỉ do ta thấy ngươi khác với người thường. Ý thức của ta hấp thu linh lực Bạch Long Linh Châu mà duy trì, nếu khi nãy ngươi hấp thu hết, thì bây giờ cũng không nghe được những lời ta nói đây. Những thứ ta còn lại, xem như ngươi có duyên....

Mục Trần ngẩn ra, còn có gì nữa?

Bạch Long Chí Tôn cười cười, bàn tay vuốt ve Bạch Long, nó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một quyển trục có dạng long lân, trên đó có chữ khắc vào.

Mục Trần trợn mắt những văn tự như rồng bay múa, kinh hỉ đọc lên.

- Long Đằng Thuật!

Bình Luận (0)
Comment