Ba huynh đệ Vương gia nhìn chăm chú Mục Trần sắc mặt đang càng lúc càng băng hàn, ánh mắt cũng ngưng trọng thêm một chút, tay cũng siết chặt Yển Nguyệt Đao hơn.
Tên đang ngồi chính là Vương Thống, hắn khẽ cau mày nhìn đôi mắt lãnh khốc của Mục Trần, không ngờ tên nhóc này lại có phản ứng như thế.
- Khó trách các ngươi luôn là thủ hạ bại tướng dưới tay Lý Huyền Thông!
Mục Trần nhếch mép, ánh mắt trừng trừng nhìn ba người trước mặt, nét cười bất hảo đầy tính công kích:
- Không có dã tâm, cũng không có thực lực, có lẽ Lý Huyền Thông căn bản cũng không xem các ngươi là đối thủ.
Một câu của Mục Trần vừa dứt, ba huynh đệ Vương gia lập tức mặt mày khó coi, tay nổi đầy gân xanh, tức tối ra mặt, ánh mắt sắc lạnh đều nhìn thẳng về Mục Trần. Lời nói của hắn đã chạm vào vết sẹo khó chịu trong lòng họ.
Năm xưa ba huynh đệ vào Bắc Thương linh viện không lâu, tâm cao khí ngạo không cam lòng làm kẻ tầm thường, đã liên thủ khiêu chiến Lý Huyền Thông lúc bấy giờ đã là nhân vật đỉnh cấp Thiên bảng. Thế nhưng kết quả ba người bại thê thảm, còn Lý Huyền Thông chẳng tỏ ra hào hứng chiến thắng, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ rồi bỏ đi.
Cái vẻ bình thản ấy cực kỳ đáng giận, nó chính là thứ đã kích thích ba huynh đệ bọn họ, từ lúc đó trở đi họ điên cuồng khổ tu. Bây giờ thực lực đại trướng, thậm chí họ đủ tự tin có năng lực đứng vào top 10 Thiên bảng. Họ tin nếu phải gặp lại Lý Huyền Thông, nhất định có thể trả mối hận. - Ngươi muốn chết?
Tên mặt đen Vương Lôi tính tình nóng nảy nhất, hắn gầm lên đe dọa Mục Trần.
- Một tên tân sinh chuẩn Hóa Thiên cảnh lại dám nói năng linh tinh trước mặt chúng ta, xem ra ngươi cho rằng tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông thì đủ tự tin rồi sao, buồn cười!
Vương Trọng cười lạnh châm chọc.
- Xem ra miệng lưỡi ngươi rất giỏi phản pháo, bất quá lời đã nói ra tự nhiên sẽ phải gặp vạ miệng, chuẩn bị trả giá đi. Hy vọng ngươi có thể đối phó được.
Vương Thống thì sắc mặt u lãnh, nheo mắt nói
"Uỳnh!"
Lời vừa dứt, tên Vương Lôi nóng nảy đã chụp lấy Yển Nguyệt Đao sắc bén tiến lên, dao động kinh người bộc phát.
- Hóa Thiên cảnh trung kỳ?
An Nhiên nhất thời biến sắc, khó trách ba huynh đệ Vương gia lại ngông cuồng tự đại, thì ra thực lực đã tinh tiến đến mức độ này!
Ba gã Hóa Thiên cảnh trung kỳ, lại còn phối hợp nhuần nhuyễn ăn ý, dù là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải khổ chiến một phen.
- Tiểu tử, vốn dĩ chỉ cầm giao linh quang và nàng cho bọn ta thì bình an vô sự, nhưng không biết phải trái thì đứng trách ta nặng tay!
Vương Lôi tay cầm Yển Nguyệt Đao, lắc mình đã như một tia sét xuất hiện trên không, hai tay nắm chắc chuôi đao hét to, lôi quang rực rỡ từ thân hắn tràn ra, mang theo tiếng sấm ầm ầm vang vọng. - Lôi Minh Trảm!
Một luồng đao phong mang theo tia sét bá đạo đột ngột xả xuống, lôi quang bao phủ khóa chặt mục tiêu là Mục Trần.
Mục Trần ngẩng đầu lên nhìn lôi quang đánh tới.
"Ầm!"
Đao phong chém trúng chỗ đứng của hắn, đất đá rung chuyển, những khe nứt lan tràn dưới đao.
- Mục Trần!
An Nhiên thất thanh khi thấy Mục Trần bị trúng một đao kia.
Nhưng Lạc Li lại chưa hề kinh hoảng, tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt ngọc đang tập trung vào hai người còn lại.
- Không chịu nổi một kích của ta, thật không biết ngươi làm như thế nào tiếp được Lý Huyền Thông ba chiêu.
Giữa không trung, Vương Lôi cầm Yển Nguyệt Đao ngạo nghễ đứng trên cao, nhìn xuống chỗ bụi mù tràn ngập, miệng vênh cao châm chọc. Tên nhóc này ngay cả một chiêu thăm dò của hắn cũng không trốn được, vậy mà cũng có dũng khí hô to gọi nhỏ trước mặt hắn. - Thế à?
Một tiếng cười đầy lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ sau lưng Vương Lôi khiến hắn mặt mày kịch biến, Yển Nguyệt Đao lập tức phản xạ vung ngang chém ra sau.
Linh lực hắc ám mang theo hắc viêm thiêu đốt bốc lên như đám khói đen. dao động nóng cháy cực độ thổi tới, mạnh mẽ đối chiến với đao phong hung hãn.
"Bang!"
Tiếng kim loại va chạm vang vọng, tia lửa lóe lên bập bùng, bàn tay cầm Yển Nguyệt Đao của Vương Lôi run lên bần bật, lôi quang bao trùm thân đao bị linh lực hắc ám oanh kích trở nên tán loạn đi nhiều. "Uỳnh! Uỳnh!"
Nhưng hắn còn chưa kịp kinh ngạc tự hỏi, thì một bóng người như quỷ mị lướt tới trước mặt. Quyền, chỏ, gối, cước... tất cả mọi bộ phận trên cơ thể tên kia như hóa thành một cỗ máy chiến đấu, công kích cận chiến liên miên bất tận tuôn ra.
Thình lình có thế công cuồng bạo đánh tới khiến cho Vương Lôi thất kinh, phòng ngự chật vật khó khăn, những chỗ trên người bị đánh trúng liền có linh lực cuồng bạo nóng cháy xâm nhập, tàn phá tứ phía trong người, khiến cho kinh mạch đau nhức chạy loạn.
Đứng bên dưới, An Nhiên và đám người của ba đội nằm ngồi la liệt kia há miệng nhìn diễn biến trên cao, hầu như chỉ một khoảnh khắc mà Vương Lôi kia đang đắc ý lại hoàn toàn bị đẩy vào thế hạ phong bị động.
Chính diện đối chiến, Mục Trần chỉ có thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh lại có thể áp chế hoàn toàn Vương Lôi Hóa Thiên cảnh trung kỳ!
"Bum!"
Trên bầu trời, tia sáng bạc lóng lánh ngân lôi và luồng hắc ám va vào nhau, linh lực như sóng cuốn ầm ầm lan ra, cái bóng bạc bị đánh trúng chật vật văng ra, lôi quang tiêu tán, lộ ra gương mặt khó tin của Vương Lôi.
Hắn thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ lại không thể chính diện đánh bại được Mục Trần chuẩn Hóa Thiên cảnh?
"Vù!"
Hắn đang thất thần khó tin, cái bóng như quỷ sai đòi mạng kia lại xuất hiện bên cạnh, quyền kình hung hăng đấm tới, linh lực hắc ám phun trào như núi lửa, mang theo sức mạnh cường đại như muốn phá núi dời biển. "Bang!"
Vương Lôi hoảng sợ, vội huơ đao ngăn cản, rồi một luồng linh lực siêu bá đạo nóng cháy dũng mãnh đổ tới, đao phong trên thân Yển Nguyệt Đao nháy mắt tiêu tan.
Linh lực dâng lên, Vương Lôi hóa thành một quang ảnh rơi xuống, nện vào mặt đất. Đất đá rung chuyển, bụi mù cuồn cuộn, đại địa sụp đổ, một cái hố sâu xuất hiện và Vương Lôi thê thảm nằm chính giữa trong đó, khóe môi chảy ta một tia máu. "Phù."
Cuối cùng một ngụm máu trong miệng hắn phun ra, không tin vào mắt mình.
- Bây giờ đã biết rõ ta làm cách nào tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông rồi chứ?
Một giọng nói hờ hững truyền tới, hắn gian nan nhìn lên Mục Trần trên không trung không xa, bề ngoài cơ thể tên kia có ngân quang nhàn nhạt, con ngươi đen láy sắc lạnh như đao.
Hắn biến sắc, vội vàng bò dậy chạy lui.
"Vù!"
Mục Trần lại không muốn buông tha, lập tức xông tới trong tiếng long ngâm vang vọng, chắn trước mặt Vương Lôi.
- Ngươi dám!
Vương Thống và Vương Trọng thấy Mục Trần áp sát không tha, không hề nương tay thì lập tức quát lên. Nhưng chính ngay lúc họ định đồng loạt ra tay thì một tiếng kiếm trong trẻo vang lên, kiếm khí sắc bén khiến tinh thần run rẩy tập trung vào người họ.
Kiếm khí này sắc vô cùng khiến cả hai đều biến sắc phải quay lại chú ý nhìn. Phía bên kia, Lạc Li giương đôi mắt u tĩnh nhìn chòng chọc vào cả hai, thanh hắc trường kiếm trong tay đã rời vỏ một nửa, kiếm khí từ đó toát ra.
Vương Thống biến sắc nghiêm trọng. Bọn họ đã hiểu tên thiếu niên kia và cả cô gái này cũng không dễ đối phó như họ nghĩ.
"Uỳnh!"
Một tiếng vang trầm đục từ đằng trước vang lên, một bóng người thê thảm văng ra, lăn vài vòng rồi va vào tảng đá họ đang đứng, khiến cho tảng đá nổ tung.
Vương Lôi đau đớn phun ra một ngụm máu nữa, rốt cuộc mặt mày kinh hãi nhìn bóng thiếu niên bên kia đang chậm rãi tiến tới.
Bọn họ lần này đã bước sai một bước!
Tuy cả bọn không ai quá xem thường Mục Trần, nhưng không thể dự đoán được tên tân sinh kia lại khó nhằn đến mức này.
- Nếu các ngươi chỉ có chừng đó bản lĩnh, thì nghe lời ta khuyên đừng đi tìm Lý Huyền Thông chuốc nhục làm gì, mất mặt lắm!
Mục Trần lạnh nhạt nhìn ba huynh đệ hai đứng một nằm đằng kia, mắt nheo lại, nói:
- Đem bản lĩnh thật sự ra cho ta, nếu không sẽ trả giá đắt lắm đấy. Lời này là các ngươi nói, ta nghĩ các ngươi có thể hiểu rõ.
Vương Thống mặt hầm hầmm tay siết lại, một thanh Yển Nguyệt Đao nữa cũng xuất hiện cắm mạnh lên mặt đất, đao phong bắn lên trời, xé toạc một mảng mây.
- Khẩu khí lớn thật! Ta thừa nhận đã đánh giá sai nhà ngươi, bất quá muốn bọn ta nhận thua, ngươi chưa có tư cách này!
Vương Thống bước tới, đao phong ngập trời lại càng thêm hung bạo, như muốn xé toang mặt đất nơi đây thành từng mảnh nhỏ.
- Ta muốn xem hôm nay ngươi có thể khiến ba huynh đệ chúng ta trả giá đắt thế nào?
- Vốn thứ này chuẩn bị cho Lý Huyền Thông, nhưng bây giờ phá lệ dùng để chiêu đãi ngươi, để xem tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh đỡ lấy hay không?
Tay nắm chặt Yển Nguyệt Đao, sau lưng hắn, Vương Lôi đã đứng dậy, cùng Vương Trọng cả hai mặt mày hung ác, ba người cầm chặt đại đạo. Đao phong bá đạo ngập trời, mơ hồ mang theo tiếng sấm rền quanh quẩn không gian.