Thiên địa u ám, lôi đình cuồng bạo chớp giật liên hồi, điện lực tràn ngập không gian.
Kia ba luồng đao khí rực rỡ lôi quang mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bao phủ phạm vị cực rộng quanh Mục Trần.
Căn bản là không thể tránh né.
Mọi người bị thế công kinh hồn kia dọa sợ đến trắng mặt, trách không được ba tên này dám ngang nhiên ôm ý tưởng đi khiêu chiến Lý Huyền Thông. Công kích cường hãn đáng sợ này thì cả cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải tìm đường trốn trước!
Đám người của ba đội kia đều đã bò dậy được, hoang mang bối rối tháo lui, sợ bị liên lụy trước công kích kinh thiên kia lan tới. Vốn rất tự tin vào thực lực bản thân, thế mà Liệp Thú chiến bắt đầu chưa bao lâu đã gặp nhiều kẻ mạnh đến như vầy, thật là số con rệp.....
Bọn họ biết, số cường giả này xuất hiện chỉ là mới đầu mà thôi, càng về sau sẽ càng xuất hiện nhiều kẻ vẫn luôn giấu tài cán, đột ngột nổi lên bùng nổ.
Và bọn họ sẽ bị vây trong những kẻ nổi lên đó.
Cả đám chua xót lắc đầu, vốn nghĩ thực lực bản thân không tồi, nhưng không ngờ gặp được những kẻ mạnh bộc phát thật sự, họ cũng chỉ là kẻ bình thường không hơn không kém.
Đưa mắt nhìn vào bóng người bị lôi đình bao phủ, chẳng biết đối diện công kích khủng bố đó hắn sẽ có hậu quả gì đây?
Mục Trần ngẩng lên chăm chú nhìn vào đao trận lôi đình, sắc bén lóe lên.
- Đao kình có lôi đình lực à?
Hắn thì thào lẩm bẩm, ba tên họ Vương kia khổ tu cả năm trong Lôi vực, thế thì linh lực ít nhiều cũng sẽ có pha tạp lôi đình lực, lại còn tu luyện thần quyết hệ lôi đình, phối hợp thi triển thì uy lực đẩy cao lên một tầng mới.
Mục Trần siết chặt hai tay, thân thể hắn cũng lóe lên vài tia màu bạc.
Làn da nhiễm bạc, dường như cũng có thêm lôi quang lóe lên.
Đó chính là Lôi Thần Thể do vị lão nhân đầu trọc ban thưởng sau khi tiếp của lão một chiêu, một thần quyết rèn luyện cơ thể rất cường đại, tuy chưa đầy đủ vẫn có tác dụng bất phàm.
Đâu đó trong kinh mạch, một viên lôi châu bắt đầu khởi động chạy khắp người.
Phía trên lôi châu màu bạc, lại có thêm một viên hắc lôi châu chỉ to bằng phân nửa, diện mạo có vẻ xấu xí gồ ghề hơn, nhưng Mục Trần biết rõ sự đáng sợ của khối hắc lôi châu nho nhỏ kia, vì nó hình thành từ Hắc Thần Lôi Kiếp.
Hôm ấy đón nhận một tia hắc thần lôi cuối cùng giúp cho Cửu U Tước, hắn đã điên cuồng thúc giục Lôi Thần Thể, hút một ít hắc thần lôi vào cơ thể, ngưng tụ thành hắc lôi châu.
Nhưng Mục Trần không dám tùy tiện sử dụng nó, vì chẳng biết nếu lỡ có khi nào lại kích phát sức mạnh Hắc Thần Lôi Kiếp thì nguy to.
Tâm thần Mục Trần rời khỏi hắc lôi châu, tập trung vào ngân lôi châu, khiến nó phát ra những tia sáng rực rỡ.
"Bùm!"
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, ngân lôi châu vỡ ra từng mảnh, lôi đình rực rỡ như thủy triều tuôn ra đổ khắp kinh mạch Mục Trần.
"Roẹt roẹt!"
Thân thể hắn tràn ngập ngân quang, cả đôi mắt cũng xuất hiện vài tia sét.
- Lôi Thần Thể, bất hủy bất diệt!
Một tiếng nói vang lên trong lòng Mục Trần, lôi quang bên ngoài bùng nổ, hắn cảm thấy một cỗ sức mạnh đáng sợ đến mức muốn phá vỡ cơ thể hắn xông ra, khiến hắn ngửa mặt gầm lên, nghe vang vang như tiếng sấm. "Đùng!"
Chân hắn giậm mạnh xuống đất, một cái khe nứt lan tỏa, đất đá sụp đổ, cát bay đá chạy.
"Véo!"
Thân hình như một tia sét lao vào đao khí trận đầy lôi điện, mạnh mẽ đối cứng!
Hắn không hề né tránh, lại dùng một phương pháp kích thích nhất chiến đấu với đao khí trận!
Tư thái hung hãn của hắn khiến cho mấy người An Nhiên, Trần Bằng.... đều há hốc mồm, cái tên này thật sự quá hung hãn!
- Muốn chết!
Thanh âm rống giận của Vương Thống vang lên, hành động của Mục Trần như thế chính là coi khinh thực lực của ba người bọn họ.
Lôi đình càng thêm cuồng bạo.
"Ầm!"
Đao phong quá nhanh, chỉ chớp mắt đã đánh trúng thân ảnh màu bạc.
Không trung vòng chiến rung chuyển kịch liệt.
"Grào!"
Đao phong sắc bén cắt qua thân thể Mục Trần, lại không tạo thành thương thế gì, như cắt qua một tảng đá cứng, chỉ để lại những vết ngấn hằn lên da.
Lôi đình tràn ngập quanh thân, làn da hắn càng lúc càng sáng ngời rực rỡ, thậm chí là thân trong lôi đình đao khí, hắn vẫn có thể vận chuyển Lôi Thần Thể trực tiếp hấp thu lôi điện nuốt vào cơ thể.
Lôi Thần Thể ảo diệu hiển nhiên vượt quá suy nghĩ của Vương Thống, khiến hắn không thể lý giải.
"Xoẹt xoẹt!"
Lôi Thần Thể thúc giục tối đa, cánh tay sáng rực như làm bằng bạc, lôi điện lóe ra như thực chất.
"Ầm!"
Mục Trần mặt không đổi sắc, tay múa may đánh phá tứ tung lôi đình đao khí.
"Bang!"
Những tiếng sấm rền trên không trung vang vọng, mọi người đều nhìn rõ một thân ảnh màu bạc tung hoành tứ phương trong lôi đình đao khí trận.
Dao động lôi đình cực độ cuồng bạo lan tỏa.
Ba huynh đệ Vương gia trợn mắt hoảng sợ.
Lôi đình đao khí trận đột nhiên dừng lại, rồi những luồng đao khí đột nhiên xuất hiện đầy vết nứt.
"Choang."
Tiếng động như thủy tinh vỡ, một tia sáng bạc xuyên qua không trung, phá hỏng hoàn toàn đao khí, trong tiếng sấm rền khiến cho đao khí trận tan tành mây khói.
Ngân quang chậm rãi đọng lại, hiện rõ một thân ảnh cao cao.
- Không thể nào!
Vương Thống khó tin nhìn Mục Trần, quần áo tơi tả tan nát, nhưng làn da màu bạc đầy lôi điện bắn ra, sức mạnh đáng sợ phát tán như cơ thể hắn được đúc từ lôi điện mà thành. - Lui!
Vương Thống giật mình tỉnh lại, áp chế kinh hãi trong lòng, hét to cảnh tỉnh.
Ba người cùng lúc bắn lui, chiến lực của Mục Trần hoàn toàn vượt qua dự kiến của bọn họ, không thể ngờ được công kích liên thủ của ba người lại không làm gì được hắn, cả ba đã không còn chiêu thức gì đủ sức uy hiếp sức mạnh của Mục Trần.
Đã vậy thì tẩu vi thượng sách.
Vương Thống hành động dứt khoát khiến cho bên dưới không ít người kinh ngạc, tên kia quả nhiên là con rùa rút đầu.
- Nợ còn chưa trả, cứ thế mà đi thì có thất lễ quá không đây?
Mục Trần nhìn bọn họ chạy lui, âm thanh như sấm rền mà bình thản truyền ra, hắn tiến lên, thân hình như rồng bay trong tiếng long ngâm biến mất.
- Cẩn thận!
Vương Thống sắc mặt đại biến, tốc độ của Mục Trần lại tăng lên !
- Cẩn thận vô ích!
Một tiếng quát lạnh băng vang lên sau lưng Vương Thống khiến hắn kinh hãi, vội vã vung Yển Nguyệt Đao dốc lực chém ngang ra sau.
"Keng!"
Một bàn tay như làm từ lôi đình vươn ra, bắt lấy lưỡi đao bén ngót, rồi một cước hướng tới, lôi điện lẹt xẹt không lưu tình in một dấu chân lên ngực Vương Thống. "Hự!"
Vương Thống há mồm phun máu, thân thể như sung rụng bắn xuống đất, cắm vào mặt đất trong tiếng nổ ầm ầm tạo thành một cái động to.
- Đại ca!
Vương Lôi, Vương Trọng kinh hoảng thét lên.
- Muốn theo hắn, thì xuống luôn đi!
Lôi quang lóe sáng, Mục Trần lại xuất hiện bên cạnh hai tên Vương Lôi Vương Trọng, cán đao như cây gậy hung hăng đập xuống lưng, bụng cả hai.
"Bốp! Chát!"
Cả hai huynh đệ thê thảm bắn xuống hai hướng, tạo thêm hai cái hố to khác trên mặt đất.
Đám Trần Bằng nhìn ba cái hố sâu to tướng trên mặt đất, ở đó ba huynh đệ Vương gia mồm miệng đầy máu, cực kỳ thê thảm, đâu còn vẻ ngạo mạn khi trước.
- Người nầy. . . khủng bố quá....
Nuốt nước miếng, ngẩng lên nhìn không trung, bóng thiếu niên đầy lôi điện đã hạ xuống, lôi quang tiêu tán, thân thể trở lại bình thường.
Bọn họ nhìn về phía Mục Trần, ánh mắt đã thêm kính sợ và thầm cảm thấy may mắn. Lúc nãy cũng chỉ khiến cho hắn không mấy thích, chứ còn may chưa quá đáng đắc tội Mục Trần, nếu không kết quả chắc còn te tua hơn cả ba huynh đệ Vương gia.
Mục Trần hờ hững ném thanh Yển Nguyệt Đao ra, nó xoay vòng lượn thành một vòng cung rồi cắm xuống đất trước mặt Vương Thống, lún xuống đất cả nửa trượng.
Vương Thống nhìn thanh đao đang run lên không ngớt, sắc mặt trắng bệch.
Mục Trần phủi tay, nhìn Vương Thống, cười nhạt. Nhưng nụ cười đó càng khiến ba người kia dựng tóc gáy.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ hòa nhã nói chuyện cái gì gọi là trả giá ấy nhỉ?