Mục Trần đứng trên ngọn núi, liếc nhìn lại sơn cốc lúc này đã loãng đi nhiều vì không còn linh quang lấp lánh. Sau khi bị mấy người An Nhiên càn quét, chỗ này đã không còn hứng thú gì để dừng lại. Hắn vẫy tay gọi Vương Thống: - Đi thôi! Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới chỗ đánh dấu trên bản đồ kia?
- Dựa theo tốc độ này, ngày mai là tới rồi!
Vương Thống suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Bất quá ta cũng đã nói, tin tức này không chỉ riêng chúng ta biết. Tuy là những người nắm được tin tức này đều sẽ tận lực giữ bí mật, nhưng lúc đó có bao nhiêu người lao vào tranh giành Linh Vương khẳng định là không chỉ có mỗi chúng ta đủ năng lực.
Mục Trần khẽ gật đầu, cái bánh to như thế này ắt phải có nhiều người nhòm ngó, hắn cũng biết không chỉ có bản thân mới có dã tâm.
- Dựa theo bản đồ, chiều nay chúng ta sẽ đi ngang một doanh trại Thú Liệp, ở đó có không ít đệ tử dừng chân, là nơi tin tức lưu thông nhanh nhất. Có lẽ chúng ta sẽ qua đó thăm dò một chút, xem thử khu vực này có những đội ngũ nào lợi hại, nếu đường đi gần gần giống nhau thì khả năng rất cao họ sẽ là đối thủ cạnh tranh Linh Vương với chúng ta.
Vương Thống rất hiểu biết về Linh Quang giới, so với đám người An Nhiên thì càng thông thạo hơn, do đó sắp xếp rất ổn thỏa.
Do vậy Mục Trần cũng không phản đối, chỉ gật đầu tán thành. Nếu có thể có nhiều thông tin cho lần hành động này, tác dụng không nhỏ chút nào.
- Đi thôi!
Mục Trần dẫn đầu bay lên, hóa thành một tia sáng bay theo hướng tây bắc, phía sau hắn nhóm Lạc Li, Vương Thống, An Nhiên cũng liền theo sát.
Đoạn đường tiếp theo cả đoàn không hề dừng lại, lấy tốc độ cao nhất bay đi. Đến khi mặt trời sắp lặn, thì gặp được một doanh trại khá lớn tọa lạc trên một bình nguyên trống trải.
Diện tích doanh trại không nhỏ chút nào, nhưng lại có vẻ khá đơn giản, cũng khá nhộn nhịp tấp nập. Từ đằng xa nhiều tiếng gió vang vọng, không ngừng có những bóng người hạ xuống đi vào trong doanh trại.
Khu vực này đã tiếp cận khá sâu trong Linh Quang giới, qua mấy ngày đã có khá nhiều đệ tử dũng mãnh tiến vào nơi này, khiến cho doanh trại Thú Liệp không hề thiếu bóng người. - Linh Quang giới có vài doanh trại Thú Liệp như thế này, đây cũng xem như một chỗ nghỉ chân an toàn, không gặp phải những Linh Binh lang thang.
Vương Thống cười nói hướng dẫn.
- Ngoài ra doanh trại Thú Liệp còn có tác dụng khác, như những đội ngũ thực lực nếu cảm thấy chưa đủ, có thể đăng tin tuyển đội viên ở đây, đương nhiên là phải có thù lao tương xứng. - Còn nữa, thỉnh thoảng ở đây cũng có vài giao dịch buôn bán, ví dụ như dùng linh trị đổi linh quang. . .
- Linh trị đổi linh quang? Vậy cũng được sao?
Mục Trần ngẩn ra, hơi kinh ngạc.
- Ha ha, linh trị đối với đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta rất quan trọng, mà đổi như vậy cũng chỉ là nhu cầu, cho nên Bắc Thương linh viện cũng sẽ không cấm.
Vương Thống cười nói.
Mục Trần gật đầu, với việc đó hắn cũng không hứng thú lắm, linh quang trong tay hắn khá dư dả, không cần thiết phải lấy linh trị mua, mà hắn cũng chẳng cần bán, vì linh quang càng nhiều thì linh quang quán đỉnh càng có hiệu quả cao. Vốn Mục Trần còn trông cậy vào linh quang quán đỉnh để đột phá chân chính đến Hóa Thiên cảnh nữa kia, dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức đem nó đi bán. - Lát nữa chuyện thu thập tin tức cứ để cho huynh đệ chúng ta, Mục huynh cứ chờ đó là được.
Vương Thống thoáng nhìn vào doanh trại, lên tiếng nhận việc.
- Vậy phiền ngươi.
Mục Trần cũng khoái, có Vương Thống trong đội cũng đỡ được nhiều việc lặt vặt.
- Ha ha, nói gì vậy, về sau không chừng còn phải trông cậy nhiều vào Mục huynh đó.
Vương Thống cười sảng khoái, ngôn xưng của hắn bây giờ không còn kiêu ngạo như khi mới gặp mặt, hiển nhiên sau lần giao chiến với Mục Trần đã ăn đủ quả đắng nên đã đè nén ngạo khí xuống.
Mục Trần cười lắc đầu, Vương Thống và hai huynh đệ kia mặc dù kiêu ngạo, thỉnh thoảng cũng hay đi ăn mảnh, nhưng tính tình cũng không phải bại hoại, hai ngày nay giao tiếp cũng khiến cho hắn sinh ra không ít hảo cảm.
Cả đội đến gần doanh trại mới hạ xuống, khi họ tiến vào trong, âm thanh ồn ào huyên nào kẻ mua người bán ập vào mặt, khiến cho lỗ tai nhiều ngày quen yên tĩnh thoáng chốc lùng bùng.
Mục Trần nhìn doanh trại náo nhiệt lui tới không ngớt cũng đâm sợ hãi. Chỉ là cái doanh trại be bé thế này mà nhìn sơ chắc cũng có đến cả vạn đệ tử.
Đoàn người hiên ngang bước vào doanh trại, Mục Trần hơi tò mò nhìn ngó xung quanh, rồi đi sâu vào trong, dọc đường nhìn thấy rất nhiều kẻ dựng thủy tinh bài ra sức mà rống lên. - Đội ngũ 12/20, cần tìm 8 người Dung Thiên cảnh hậu kỳ trở lên!
- Thiên bảng xếp hạng 98, tìm một đội ngũ mạnh đi săn Linh Binh!
- Thu mua linh quang số lượng lớn, 50 linh trị một khỏa, ai quan tâm pm gấp gấp!
Mục Trần đi thẳng một đường, nhìn đủ loại quảng cáo cũng không nhịn được cười. Một màn rao bán kỳ lạ thế này chỉ có ở đây mới tìm được.
Vương Thống thì tỏ ra khá quen thuộc với những khu vực thế này, thỉnh thoảng lại tấp vào nói chuyện với vài người, đưa cho họ linh quang đổi lấy đủ loại tin tức.
Vương Thống làm việc nhanh nhẹn khiến cho Mục Trần rất an tâm, thành ra hắn có vẻ nhàn nhã, tìm một khoảng sân vắng thong thả đứng chơi.
Lạc Li đi theo bên cạnh, người con gái váy đen tuyền tôn lên vẻ đẹp thướt tha, những đường cong lả lướt theo mái tóc màu bạc như ngân hà thả xuống rực rỡ, lại đứng ở chỗ rộng rãi trống trải khiến cho nàng dễ dàng trở thành khung cảnh phong tình thu hút vô số ánh nhìn của nam nhân trong doanh trại, không ít người tỏ ra mê mẩn đắm đuối, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận ra Lạc Li, vì dù sao nàng bây giờ bài danh trên Thiên bảng cũng đã hạng 15, thứ hạng cũng khá cao. So với Mục Trần xem ra còn muốn nổi tiếng hơn.
Lúc nhận ra Lạc Li, dĩ nhiên thấy ngay Mục Trần bên cạnh. Đệ tử Bắc Thương linh viện giờ đây ai chẳng biết người con gái xinh đẹp kia đem lòng yêu say đắm tên tân sinh cường hoành hung hãn đó. Có thể khiến Lạc Li im lặng bước theo bên cạnh, ngoài Mục Trần ra trong Bắc Thương linh viện này không tìm được người thứ hai.
Thấy xung quanh nhiều cái nhìn hừng hực ghen tị phóng tới, Mục Trần nhếch miệng cười, giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của Lạc Li, để cho đám người ghen tị kia thức thời mà lảng đi chỗ khác.
Lạc Li nhận thấy tâm tư cẩn thận của hắn cũng không khỏi trừng mắt cả giận, nhưng cái dáng vẻ giận dỗi kiều mị kia lại khiến cho thêm nhiều kẻ chết mê chết mệt.
Mục Trần cười khì, kéo tay Lạc Li bước đi, ngẩng lên nhìn phía trước có một đám đông đang vây quanh một đài cao. Trên đài, một thanh niên đang giơ cao một vật phẩm, hét to. - Các vị, thứ trong tay ta cam đoan không phải là phàm vật, chính là kỳ bảo Đoán Khí Thần Thạch, năng lực thần kỳ luyện hóa binh khí. Bất kể phẩm chất binh khí của ngươi là gì, đem thứ này luyện hóa một phen, hấp thu thần lực của nó, sẽ khiến cho binh khí của ngươi nâng cao phẩm chất lên một bậc!
Cái thứ trong tay tên thanh niên kia là một cục đá đen xì, bề ngoài thô ráp gồ ghề, chẳng chút bắt mắt, vả lại cũng không có dị tượng gì, trông cứ như một cục than bình thường. Do vậy đám người vây quanh đều nghi hoặc nhìn hắn, phần lớn đều nghĩ tên kia đang muốn lừa bịp, chẳng biết đào đâu ra cục đá nát lại dám kêu là bảo bối, cho rằng đám này ngu lắm sao? - Nếu là binh khí thượng phẩm dùng thứ này của ngươi, chẳng phải sẽ trở thành binh khí tuyệt phẩm sao?
Có người cười quái dị cất tiếng, khiến cho những người xung quanh cũng cất lên những tràng cười khinh nhạo. Một món binh khí thượng phẩm kha khá một chút, trong Linh Trị điện đã có giá đến hơn trăm vạn linh trị. Còn binh khí tuyệt phẩm chắc phải vài nghìn vạn linh trị, trong tay tên kia có vật thần kỳ như thế lại có thể bán đi sao?
Trên đài cao, thanh niên kia xấu hổ cười cười:
- Đương nhiên. . . thứ này cũng có một chút tỉ lệ thất bại, không may sẽ khiến cho binh khí bị tổn thương một chút.
- Cút!
Đám người bên dưới phẫn nộ quát nạt mắng mỏ. Một chút tỉ lệ thất bại, tổn thương một chút? Lời này tin được sao?
Mục Trần cũng khẽ cười, thoáng nhìn qua Đoán Khí Thần Thạch, hắn cũng không cảm nhận được dị động gì, người kia hơn phân nửa là lừa gạt.
Lắc đầu, định kéo tay Lạc Li đi chỗ khác, thế nhưng nàng không hề bước theo rị hắn lại khiến cho hắn hơi ngạc nhiên quay lại nhìn. Đôi mắt lưu ly của nàng đang gắt gao nhìn chằm chằm tảng đá kia. - Sao thế??
Mục Trần nghi hoặc hỏi nhỏ, lần đầu tiên thấy Lạc Li phản ứng như thế với một vật phẩm bình thường.
- Ta cần cục đá kia, nó có thể giúp ta phá bỏ một tầng phong ấn trong Lạc Thần kiếm.
Lạc Li xoay lại, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy nói với Mục Trần.
- Lạc Thần kiếm?
Mục Trần khẽ giật mình, chợt đưa mắt nhìn hắc trường kiếm trong tay nàng. Từ lần đầu tiên gặp mặt Lạc Li, hắn đã thấy thanh kiếm này, nhưng ít khi nào thấy nàng rút kiếm ra. Dầu vậy đối với uy lực của thanh kiếm Mục Trần chẳng chút nghi ngờ, vì thỉnh thoảng hắn có thể cảm nhận một nguy hiểm trí mạng toát ra từ thân kiếm. - Ừm, đây là thần khí chí bảo Lạc Thần tộc chúng ta.
Lạc Li dịu dàng trả lời:
- Gia gia đưa nó cho ta, bất quá vì thực lực của ta không đủ để chế ngự nó, nên gia gia bố trí ba tầng phong ấn, mấy năm nay ta vẫn chưa thể phá được một tầng nào. Nếu có tảng đá kia có lẽ sẽ làm được. - Thần khí?
Mục Trần chấn động lạnh run. Hai chữ đơn giản nhưng đại diện cho năng lực hủy thiên diệt địa, tin chắc ngay cả cường giả Chí Tôn khi nghe đến hai chữ này cũng sẽ nháo nhào tham lam tranh đoạt, không ngờ một trường kiếm nhìn có vẻ khá tốt mà nàng luôn đeo bên người lại là một thanh thần khí chân chính!
Lạc Li mỉm cười, đưa thanh hắc trường kiếm ẩn chứa hoa văn thần bí cho Mục Trần. Thần vật khiến Chí Tôn cũng phải động lòng tham mà nàng không hề phòng bị đưa cho hắn, dĩ nhiên trong lòng nàng, hắn giá trị hơn món thần khí này.
Mục Trần tò mò nhân kiếm, trường kiếm vào tay lập tức cảm thấy bị đau đớn. Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí toát ra lại khiến cánh tay hắn chết lặng lạnh lẽo, kinh mạch trong cơ thể cũng mơ hồ bị đau.
Kiếm này quá mức bá đạo.
Mục Trần không giữ lâu, nhanh chóng quy hồi cố chủ, đôi mắt hắn nheo lại nhìn lên đài. Nếu tảng đá kia có tác dụng lớn với Lạc Li như thế, vậy thì hắn phải có được!