Không khí nhất thời ngưng đọng, đám Hứa Bân thì mừng ra mặt, vẻ khiêu khích nhìn ba huynh đệ Vương Thống hơi đổi sắc.
Mục Trần ngẩng lên, phóng mắt nhìn ra phía xa, một thạch đình khá cao đằng xa có bóng một thanh niên bận hắc y đanh bình tĩnh nhìn lại đây.
Dù cách một khoảng không nhỏ, nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được uy áp linh lực cường đại toát ra từ cơ thể người kia.
Trình độ này chắc chắn đã chân chính đạt tới Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!
- Là Mộ Phong Dương!
Có người thất thanh kinh hô, ánh mắt đầy kiêng dè. Trước đây Mộ Phong Dương tiếng tăm chẳng có mấy, nhưng mới hai ba ngày trước, hạng 9 Thiên bảng Khương Thái thảm bại nhanh chóng, tiếng tăm của hắn đã đột phá phi thăng một cách thẳng tắp. Ai cũng rõ tên hắc mã này đã để dành cho lần Thú Liệp chiến rất nhiều công sức.
Mục Trần vẫn đang nhìn chằm chặp vào thanh niên hắc ý nọ, khí thế đúng là cường hãn, khó trách Khương Thái bại như thế.
Ba huynh đệ Vương gia tỏ ra nghiêm trọng. Cả ba đều có thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ, nhưng muốn động thủ e là khó mà chống cự được với Mộ Phong Dương. Huống gì còn có đám người Hứa Bân luôn rình rập bên cạnh. - Mục Trần.... từ lâu đã nghe danh. Ngươi chính là tân sinh ưu tú nhất năm nay, cũng đã nghe ân oán của ngươi với Lý Huyền Thông, Hạc Yêu này nọ. Hắc hội chúng ta rất cảm thông với ngươi, nếu có thể tham gia, thì sau này họ cũng chẳng dám làm gì ngươi.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Mộ Phong Dương lại không tỏ ra địch ý cũng không có vẻ muốn động thủ, lại lên tiếng chào mời Mục Trần.
- Quý hội to quá, ngu ngốc như ta sợ khó quen được.
Mục Trần cười khẽ, đối với Hắc hội đã không còn hảo cảm gì. Bọn họ thích giấu tài, để rồi đột nhiên nổi tiếng, khiến hắn cảm thấy hơi dị. Bọn họ vì một chút nhục nhã mà ép bản thân đến gần chết, tuy ẩn nhẫn là tốt, nhưng có nhiều thời điểm không thể quá chịu nhục.
Mà cái biểu hiện của đám Hắc hội này, một khi đã trở nên nổi tiếng rồi lại khó mà duy trì cái tâm khổ tu, như thế thì khó mà trở thành cường giả chân chính.
Mà như thế thì làm sao vượt qua Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cho được?
- Không biết thức thời!
Hứa Bân thấy Mục Trần lập tức cự tuyệt lời mời của Mộ Phong Dương, nhất thời tím mặt nổi giận. Với hắn mà nói, Mục Trần tuy nổi tiếng trong Bắc Thương linh viện, nhưng chẳng hơn được mấy cường giả đỉnh cấp, còn hiện tại Mộ Phong Dương đã danh chấn Thú Liệp trường.
Đối với bọn họ, Mục Trần cũng chẳng ngại gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Phong Dương, tên kia không phải kẻ tầm thường, nếu thật phải ra tay cũng tốn không ít khí lực.
Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, Bạch Hiên cũng ở đằng cấp này. Nhưng ngày đó hắn mượn hung sát lực do Đại Tu Di Ma Trụ để lại trong cơ thể hắn mới giết được Bạch Hiên, còn bây giờ thực lực tăng cao, hắn không cần phải dùng đến thứ đó. - Ha ha, vậy thật là tiếc.
Mộ Phong Dương vẫn bình chân như vại, cũng không quá vồn vã trước sự từ chối của Mục Trần, nhưng ánh mắt càng lúc càng lợi hại:
- Có điều Đoán Khí Thần Thạch đối với ta có tác dụng không nhỏ, không biết có thể từ bỏ được không?
- Mộ học trưởng bây giờ đã là top 10 Thiên bảng, cái vậy nhỏ này làm sao lại lọt vào mắt ngươi được.
Mục Trần không mặn không nhạt trả lời.
- Đồ ta muốn, có thể tránh sao?
Mộ Phong Dương chậm rãi nói tiếp.
Rồi linh lực ào ạt như sóng cuộn biển gầm vỗ tới, khuấy đảo phong vân trong thiên địa, khiến cho người ta chịu một áp lực kinh người.
Doanh trại khổng lồ đột nhiên im lặng đi, vô số ánh mắt đổ dồn vào khu vực này, uy áp của một gã Hóa Thiên cảnh hậu kỳ khiến cho doanh trại rất nhiều người cảm thấy áp lực.
Nhưng Mục Trần lại như không chịu một chút sức ep nàp, hắn liếc nhìn Mộ Phong Dương, rồi thản nhiên xoay người bỏ đỉ:
- Nếu mà thích, thì đi tìm cục khác đi!
Giọng điệu hờ hững chẳng khách khí, cũng không che giấu gì. Đối với Hắc hội, hắn đã cực ghét.
Lạc Li thấy Mục Trần bỏ đi cũng vội bước theo.
Mộ Phong Dương nhìn theo thân ảnh Mục Trần, khóe miệng cười khẩy nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng mang theo linh lực hùng hậu bùng nổ.
"Ầm!"
Linh lực cuồn cuộn, Mộ Phong Dương như tia chớp bắn ra, thân hình lơ lửng trên không, một chưởng đánh tới, linh lực hóa thành một chưởng ấn hung hãn áp xuống Mục Trần.
Lúc đó, Mục Trần cũng đã dừng bước, bàn tay nắm lại thành quyền ấn, hắc viêm hừng hực tuôn ra như khói.
"Grào!"
Sau lưng Mục Trần bay ra những đốm sáng lấp lánh như sao trời, một con bạch hổ đạp lên tinh tú gầm rống, mang theo khí thế sát phạt hóa thành tia sáng trắng hiên ngang ngạnh đấu với chưởng ấn. "Uỳnh!"
Một vụ nổ kinh thiên bất ngờ xuất hiện trên không trung doanh trại, tầng mây trên cao tiêu tán bốc hơi.
Linh lực bùng nổ dần tan đi, hai đòn công kích hung hãn đều đã biến mất.
Diễn biến chớp nhoáng đó đã khiến không ít người chấn kinh, ánh mắt phức tạp kỳ lạ nhìn Mục Trần. Một chưởng khi nãy của Mộ Phong Dương đủ sức phá vỡ phòng ngự của một gã Hóa Thiên cảnh trung kỳ mạnh mẽ, nhưng Mục Trần ngạnh đấu lại không hề hạ phong, thực lực quả nhiên mạnh mẽ hơn nhiều.
Trên bầu trời, Mộ Phong Dương thấy công kích của mình bị Mục Trần chính diện chống đỡ, ánh mắt ngưng trọng. Rõ ràng nhận thấy linh lực của hắn chỉ dao động ở mức chuẩn Hóa Thiên cảnh, còn chưa chân chính là cường giả Hóa Thiên cảnh, vậy mà có thể tiếp được công kích của mình hay sao? - Không hổ đệ nhất tân sinh!
Mộ Phong Dương cười nhạt tấm tắc.
- Mộ Phong Dương! Ngươi muốn nổi danh thì đi tìm mấy người trên đỉnh Thiên bảng mà kiếm chuyện, cần gì đánh nhau với tân sinh như ta, lỡ như lật thuyền trong mương, thì danh tiếng tích cóp của ngươi lại cống nạp cho ta đấy.
Mục Trần nhíu mày hằn học nói với Mộ Phong Dương.
- Cuồng vọng!
Hứa Bân nổi khùng gầm lên, tên tân sinh mà dám lớn lối như thế thật quá ngông cuồng.
Mộ Phong Dương chỉ cười nhẹ, mắt lóe lên nhưng không biểu hiện ra gì cả:
- Xem ra ngươi rất tin tưởng bản thân a!
- Đoán Khí Thần Thạch này ngươi đừng mơ tưởng nữa, chịu không nổi thì tới tìm ta, ngươi chơi cái gì ta tiếp cái đó.
Mục Trần cười khẩy, ánh mắt nhìn chòng chọc Mộ Phong Dương, rồi quay lưng dẫn người của mình bước đi.
Mộ Phong Dương không tiếp tục ngăn cản, nhưng sắc mặt có vẻ âm hiểm, lát sau mới hạ xuống mặt đất.
- Mộ ca, chả nhẽ tha cho tên nhóc kia sao?
Hứa Bân vội chạy lại ra vẻ tức tối bất bình. Không ngờ ngay cả Mộ Phong Dương tự mình hiện thân cũng không khiến tên kia nể mặt chút nào.
Mộ Phong Dương liếc nhìn hắn:
- Mục Trần cũng khó đối phó, tuy chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh nhưng ta muốn đánh thắng cũng phí không ít công phu. Ngày mai đến chỗ kia rồi, lúc này tiêu phí sức mạnh không đáng chút nào. - Nhưng tên tiểu tử kia quá kiêu ngạo, ngay cả Mộ ca cũng không nể mặt.
Hứa Bân căm tức, bị một tân sinh tỏ ra như thế, trong lòng hắn rất khó chịu. So với khi hắn là tân sinh cũng phải một phen sợ hãi rụt rè, nào có dám không khách khí nói chuyện với học trưởng như thế. Vậy mà tên kia kiêu ngạo vẫn bình an như không. - Yên tâm đi, thứ đồ Mộ Phong Dương ta để mắt tới không có chuyện không không tặng cho kẻ khác.
Mộ Phong Dương cười nhạt, mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng Mục Trần rời đi:
- Hướng họ đi cũng đến khu vực đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại. Đợi ngày mai gom lại với Thanh Sam, để xem tiểu tử này còn có cơ hội nghêng ngang nữa hay không? - Triệu ca cũng đã tới?
Hứa Bân mừng rỡ reo lên.
Mộ Phong Dương gật đầu:
- Linh Vương kia tuy mới tăng cấp, nhưng cũng không phải thứ dễ dàng cho chúng ta đối phó. Có thêm hắn thì cũng chắc ăn hơn nhiều.
- Ha ha, nếu Hắc hội chúng ta có thể giết được Linh Vương, vậy thì chính là thế lực duy nhất nhiều năm qua có thể giết được Linh Vương trong Thú Liệp chiến. Thế thì từ nay về sau tiếng tăm của chúng ta thừa sức áp đảo Thẩm Phán đoàn và Huyền bang rồi!
Hứa Bân hưng phấn như mở cờ trong bụng, nhe răng cười nguy hiểm:
- Đến lúc đó, tên tiểu tử kia nhất định sẽ hối hận vì không chịu gia nhập!
Mộ Phong Dương cười cười, nheo mắt nhìn theo hướng kia.
Mục Trần. . . hy vọng ngươi có thực lực tương xứng với vẻ kiêu ngạo của ngươi, nếu không chính ta sẽ giày xéo thói kiêu ngạo của ngươi dưới chân!
......
Đoàn của Mục Trần chẳng ở lại doanh trại, hắn dẫn mọi người rời khỏi đó rồi nhanh chóng bay đi tiếp.
Mục Trần trả lại thủy tinh cầu cho Vương Thống, cười nói:
- Số linh quang cho ta mượn sẽ mau chóng trả lại các ngươi.
- Cũng không vội, lấy bản lĩnh của ngươi chúng ta cũng chẳng sợ ngươi quỵt.
Vương Thống cười sang sảng, ánh mắt nhìn Mục Trần càng thêm bội phục. Lúc nãy đối diện Mộ Phong Dương không hề e ngại, khí độ đó rất đáng khâm phục, vì ngay cả ba huynh đệ của hắn cũng phải kiêng dè không ít, đâu dám đắc tội Mộ Phong Dương. - Vậy lát nữa dẫn bọn ta đến vài cái điểm tụ tập được được một chút.
Mục Trần cười gian xảo.
Vương Thống xấu hổ cười, gật đầu. Xem ra mấy chuyện ăn mảnh cũng nên bớt đi một chút.
Mục Trần quay nhìn sang Lạc Li, cô gái đang ngắm nghía khối đá đen, gương mặt xinh xắn có vẻ rất vui.
- Đoán Khí Thần Thạch này có lợi hại như vậy không?
Mục Trần hơi hoài nghi, hắn cũng có nghe về Đoán Khí Thần Thạch, công năng cũng hiếm lạ, nhưng dường như không cao đến vậy.
- Đoán Khí Thần Thạch bình thường đương nhiên không có tác dụng gì, nhưng mà thứ này không phải.
Lạc Li lắc lắc khối đá trong tay, cười mỉm chi vui vẻ.
- Hả?
Mục Trần kinh nghi, khối Đoán Khí Thần Thạch này không bình thường?
Lạc Li ném khối đá lên không, tay chạm chuôi kiếm, kiếm quang gào thét lao ra ào ạt chém liên hồi vào khối đá.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Kiếm quang đi qua, khối đá có vẻ cứng rắn liền vỡ nát. Đá vỡ, hiện ra trong mắt mọi người là một vật trong suốt mà sáng bóng lung linh.
Quả nhiên bất phàm!