Dưới chân Linh Quang sơn, những tiếng huyên náo vang khắp nơi, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai người trên lôi đài. Một là đệ tam, một là đệ tứ Thiên bảng. Hai nhân vật danh vọng trọng thị trong Bắc Thương linh viện, những cường giả thành danh đã lâu này, đám hắc mã cũng không đủ khả năng lay động địa vị của họ trong Thú Liệp chiến.
Nhưng hiện tại họ đối đầu giằng co nhau, điều này khiến cho người ta dễ dàng sôi trào.
Đột nhiên Tô Huyên đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Hạc Yêu, miệng cong lên châm chọc:
- Hạc Yêu! Kế hoạch của ngươi không tồi, nhưng ta không cho ngươi dễ dàng đắc thủ như vậy.
- Ngươi nói sao? Ngươi có thể đánh bại ta sao chứ?
Hạc Yêu cười khẩy.
- Ta biết rõ tính cách của Mục Trần, ngươi đã cất công bày bố, nhất định hắn sẽ đến, vậy thì trước khi hắn tới thì ta tiêu hao một chút linh lực của ngươi vậy.
Tay nắm chặt, một viên châu hiện ra, tiếng sóng vỗ ì oạp vang lên.
- Ta không đủ thực lực chiến thắng ngươi, nhưng dây dưa với ngươi một hồi cũng không khó!
Hạc Yêu sắc mặt trở nên khó coi, không ngờ Tô Huyên lại chủ động ra tay trước.
Vì để cho Mục Trần thuận lợi một chút, nàng lại có thể đánh một trận khiến hắn phải tiêu hao!
- Rượu mời không uống!
Hạc Yêu hai mắt lạnh lùng, tay siết lại, sắc mặt trở nên đanh ác.
- Ngươi cũng đánh giá cao hắn quá, bất kể ngươi làm cái gì, hắn chẳng khác gì một thằng hề nhảy nhót trước mặt ta.
Hạc Yêu cười gằn, đột nhiên linh lực hùng hồn như biển lớn bùng lên, khí thế che lấp nửa bầu trời, uy áp đáng sợ khiến phần lớn người ở đây biến sắc.
- Uy áp này. . .
- Hạc Yêu đã đột phá đến Thông Thiên cảnh rồi sao?
Những tiếng kinh hãi vang lên, không ít đệ tử ưu tú tỏ ra hết hồn hoảng sợ nhìn Hạc Yêu.
Gần đó, Tô Linh Nhi cũng tái mặt, khó trách tỷ tỷ nói nàng không phải là đối thủ của Hạc Yêu, đã nhận ra thực lực tên kia mạnh đến mức độ này!
Lê Thanh và Quách Hung sắc mặt cũng rất khó coi, Hạc Yêu ẩn tàng thực lực quá tốt.
Tô Huyên nhìn khí thế ngập trời của Hạc Yêu, viên châu trong tay lóe lên, chậm rãi nói:
- Giấu kỹ bao lâu như thế, ra cũng chỉ mới nửa bước vào Thông Thiên cảnh mà thôi! Như thế này mà đòi so sánh với Lý Huyền Thông ư?
- Còn dám mạnh miệng?
Hạc Yêu trừng mắt, tay vỗ xuống, một luồng linh lực xanh biếc không chút lưu tình đánh xuống Tô Huyên.
"Ầm ầm."
Tô Huyên giơ tay lên, luồng sóng xanh thẳm từ viên ngọc châu ào ra, hình thành một con sóng lớn bao bọc lấy nàng.
"Uỳnh!"
Sóng nước bị linh lực trùng kích, Tô Huyên tái mặt bị đánh lui một đoạn, dòng nước bảo vệ cơ thể bị đánh tan tác. Nàng hiện tại cũng đã là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cảnh giới cách Hạc Yêu cũng không xa, nhưng chênh lệch giữa hai người cũng không nhỏ. - Để xem ngươi đỡ được mấy lần!
Hạc Yêu đã ra tay không có ý định nương nhẹ, linh lực hùng hậu lại hóa thành cự chưởng khổng lồ đập mạnh xuống.
Viên châu trong tay Tô Huyên lại lóe sáng, sóng nước mạnh mẽ bắn ra hình thành một bức tường nước chắn trước mặt.
"Bùm!"
Cự chưởng vỗ vào tường nước, sóng khí bắn ra bồng bềnh, tuy tường nước chưa hoàn toàn tan vỡ, nhưng đã nhỏ lại không ít.
Tô Huyên thực lực không bì kịp Hạc Yêu, nếu không có Trọng Thủy Linh Châu, có lẽ khó mà chống đỡ được công kích của Hạc Yêu.
Nhưng bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Linh lực quán chú vào Trọng Thủy Linh Châu, Tô Huyên cắn răng duy trì tường nước, cố kéo dài thời gian.
"Uỳnh uỳnh."
Chấn động ngày càng mãnh liệt và dồn dập, Tô Linh Nhi bên ngoài cực kỳ hoang mang lo lắng cho tỷ tỷ của mình.
"Đùng!"
Nhưng chính lúc Tô Huyên sắp không chịu nổi nữa, thì một tia linh lực từ chân trời xa như chớp giật bắn tới, đánh thẳng vào cự chưởng khiến nó nổ tan tành.
- Hạc Yêu! Ngươi càng sống càng không ra gì, danh hiệu đệ tứ Thiên bảng đã bị ngươi bôi nhọ mất rồi!
Biến cố thình lình xảy ra theo sau đó là một tiếng cười khẩy châm chọc, lại như tiếng sấm ầm ầm vang khắp vùng.
Mọi người giật mình ngẩng lên, đằng xa có vài bóng người đang bay đến, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên bầu trời bên này, kẻ đi đầu chính là Mục Trần!
- Mục Trần, hắn đến rồi!
- Hắn là người đã giết Linh Vương đó sao?
- Kỳ này có trò hay rồi.
Không khí trong vùng tự nhiên càng thêm náo nhiệt, mọi người ồn ào bàn tán, đến bây giờ Mục Trần đã là kẻ được nhắc đến nhiều nhất trong Thú Liệp chiến. Đại chiến giữa kẻ mới nổi và cường giả đã lâu Hạc Yêu sẽ kịch liệt thế nào? - Mục Trần, cuối cùng cũng dám ló mặt ra ư?
Hạc Yêu lành lạnh nhìn kẻ mới đến, giọng điệu ghét cay ghét đắng.
- Ha ha! Ta thật không nghĩ được ngươi lại kiêng dè ta như thế, lại có thể dùng thủ đoạn để ép ta phải tới.
Mục Trần cười nhạt, cố tình phanh phui phỉ nhổ danh tiếng của Hạc Yêu
Hạc Yêu lạnh mặt nhìn Mục Trần, nhưng lại cười nhạt:
- Ngươi tự đề cao mình quá đó, nhưng cũng vậy thôi, nếu đã đến rồi thì bớt cho ta phải phiền toái đi lùng sục ngươi. Đem tinh thể Linh Vương nộp ra cho ta, rồi tự mình xách đít cút khỏi Linh Quang giới, thì chuyện ngươi phá hủy tổng bộ Yêu môn ta sẽ bỏ qua.
Mục Trần phì cười, tay nắm lại, một khỏa tinh thể trong suốt rực rỡ xuất hiện, ánh sáng chói mắt như mặt trời ban trưa.
Tinh thể lơ lửng trên bàn tay, miệng hắn cong lên châm chọc:
- Tinh thể đúng là ở trong tay ta... thế nhưng mà nộp cho ngươi? Ngươi là cái thá gì?
Vốn đang huyên náo, đột nhiên mọi người trở nên yên lặng tĩnh mịch. Không ai ngờ Mục Trần lại nói chuyện với giọng điệu như vậy khi đối diện Hạc Yêu. Không hề khách khí, không chút nể mặt....
Hạc Yêu trừng mắt không nói gì, nhưng dáng vẻ như muốn nuốt sống Mục Trần. Lát sau mới lành lạnh cất tiếng:
- Để xem đến lúc bò ra dưới chân ta, ngươi còn cả gan nói những lời đó hay không?
Hai tay đột nhiên nắm lại, linh lực xanh biếc hùng hậu bao phủ chân trời, uy áp tràn ngập.
Hắn đã không còn nhẫn nhịn được nữa, đang rất muốn giày xéo Mục Trần dưới chân!
Mục Trần cũng trở nên lãnh khốc vô tình, phất tay để cho đám người Lạc Li nhẹ nhàng lui xuống. Hiện tại Hạc Yêu thực lực rất mạnh, nhưng bất quá cũng không phải là không đối phó được.
Tô Huyên cũng đã rời khỏi lôi đài, Tô Linh Nhi vội vàng chạy đến đỡ lấy, lo lắng nhìn lên:
- Tỷ tỷ, Mục Trần một mình đối phó Hạc Yêu, có được không?
Thực lực Hạc Yêu đại tăng, cả Tô Huyên cũng không đối phó nổi, dù cho Mục Trần chiến lực vượt xa thực lực, nhưng Tô Linh Nhi vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Lần trước Mục Trần có thể an toàn rời khỏi Yêu môn, cũng vì hắn chuẩn bị kỹ càng, vả lại lúc đó Hạc Yêu không muốn bại lộ thực lực, mới an nhiên vô sự. Còn bây giờ thì Hạc Yêu không còn cố kỵ gì cả. - Tính tình Mục Trần ngươi còn chưa hiểu sao? Nếu hắn đã xuất hiện, thì Hạc Yêu không dễ đánh bại hắn.
Khi Mục Trần chỉ mới có thực lực Dung Thiên cảnh, đã có thể chém giết Bạch Hiên Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, huống gì bây giờ hắn đã chân chính bước vào Hóa Thiên cảnh.
Tô Linh Nhi nghe vậy cũng an tâm gật gù, ánh mắt lại nhìn lên không trung.
"Véo."
Thình lình có hai luồng sáng mạnh mẽ đột ngột xuất hiện phá tan không khí giương cung bạt kiếm chuẩn bị nổ ra đại chiến.
- Là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông!
Hai người kia vừa xuất hiện, lập tức có người nhận biết, những tiếng reo mừng vang dậy, đầy hưng phấn và tôn sùng. Hai người kia chính là cứu tinh cho cửa ải cuối cùng, không có họ thì công sức mấy ngày nay hoàn toàn chỉ phí công.
Trong Bắc Thương linh viện hiện tại, chỉ có hai người này mới là thần tượng không thể thay đổi trong lòng mọi người!
- Ha ha, thật sự rất náo nhiệt a.
Trầm Thương Sinh đứng trên không, tóc dài xõa ra, gương mặt kiên nghị, khí phách bệ vệ, vững chắc mà không cuồng ngạo, khiến người ta cực kỳ ái mộ.
Lý Huyền Thông bên cạnh anh tuấn nho nhã, mặt lạnh như tiền, hai tay chắp sau lưng, rất thong thả.
- Các ngươi khoan đánh đã!
Trầm Thương Sinh khoát tay với Mục Trần và Hạc Yêu, rồi nhìn xuống mọi người, tay chỉ lên đỉnh núi:
- Mọi người hẳn ai ai cũng biết, Tam Đại Tướng trấn thủ ở đây, hôm qua ta và Lý Huyền Thông có thử vượt ải, rất không vui báo cho mọi người một tin, hai người chúng ta không đối phó nổi.
Nháy mắt mọi tiếng nói chuyện im bặt, mọi người tái mặt đi. Tam Đại Tướng mạnh đến vậy sao? Cả Trầm Thương Sinh liên thủ với Lý Huyền Thông cũng không đối phó nổi?
Nếu vậy thì chẳng lẽ thành quả Thú Liệp chiến lần này đều bỏ đi, mọi người đều thất bại tay trắng trở ra ư?
Cố gắng cả nửa tháng nay, mọi thứ lại trôi hết xuống biển?
Mục Trần nhíu mày, hắn cũng không ngờ ngay cả Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng không đủ sức đối phó, mà nếu vậy chẳng phải khối tinh thể trong tay hắn cũng chẳng khác nào một viên đá cuội hay sao? - Nhưng mà đừng có tuyệt vọng, quy tắc lần này phá ải, chúng ta có thể phái ra tối đa đến ba người...
Trầm Thương Sinh cười nói:
- Nói cách khác, ngoại trừ hai chúng ta, còn lại một vị trí, đương nhiên nó chỉ dành cho người mạnh nhất.
Lời nói xong, hắn nhìn qua Mục Trần và Hạc Yêu.
- Người lấy được vị trí đó có gì tốt đây?
Mục Trần cười nói.
Trầm Thương Sinh giang tay chỉ xuống biển người bên dưới:
- Đại diện cho vô số kỳ vọng của mọi người, ngươi sẽ nhận lấy sự cảm kích của họ. Đó là một thứ danh vọng, nếu ngươi có thể thông qua, thì sau này danh tiếng và địa vị của ngươi ở Bắc Thương linh viện sẽ không thấp hơn hai ta.
Mục Trần trề môi nhún vai, chẳng qua tâm.
- Mặt khác. . . theo quy định, nếu có thể vượt ải thành công, mỗi người chúng ta sẽ nhận một viên tinh thể Linh Vương chân chính. "Chân chính" nga, chớ chẳng phải viên tinh thể của Linh Vương mới sinh ra trong tay ngươi đâu. Khi đó Linh Quang quán đỉnh của chúng ta sẽ rất cao cấp.
Trầm Thương Sinh vân vê cằm, đưa mắt khích tướng nhìn Mục Trần và Hạc Yêu. Lời vừa dứt, ánh mắt cả hai người kia lập tức sáng lên.
- Vị trị thứ ba này, để cho ta.
Hạc Yêu tiến lên, lạnh lẽo nhìn Mục Trần.
Mục Trần cười, chậm rãi nói:
- Cút!