Đại Chúa Tể

Chương 387 - Mê Mang

Nửa tháng tiếp theo, ngày nào Mục Trần cũng đến ngọn núi của Linh Khê tu luyện theo phương thức đặc biệt "hấp dẫn" đó.

Nhưng không thể không nói, lợi ích quá tốt, hắn không ngờ linh lực sau khi dung hợp với Linh Khê lại giúp hắn tăng trưởng nhanh như vậy.

Thời gian trôi qua, phương thức tu luyện này Mục Trần lại không thích lắm. Vì mỗi lần tu luyện xong, Linh Khê lại trở nên yếu hơn một chút. Phương pháp này tốt cho hắn thì ngược lại chẳng hay ho gì với Linh Khê.

Việc như thế khiến hắn cảm thấy hối hận, có lẽ không nên tìm đến nhờ Linh Khê hỗ trợ.

Sau đó cũng vì thấy không ổn, Mục Trần cũng giảm bớt tần suất đến chỗ Linh Khê. Hắn cũng không phải kẻ vô tình, đâu thể nào ngày ngày nhìn thấy Linh Khê xinh đẹp vì hắn mà tiều tụy.

Trên tiểu lâu ở khu tân sinh, Mục Trần ngồi xếp bằng trên mái nhà, ánh mắt thất thần nhìn lên không trung.

Sau lưng vang lên vài tiếng bước chân quen thuộc, rồi một mùi hương thoang thoảng khiến hắn ấm lòng theo đó kéo đến, nhưng hắn vẫn thất thần nhìn trời cao như vậy.

Lạc Li đến cạnh Mục Trần, ngồi xuống, ánh mắt lưu ly nhìn chăm chú Mục Trần, nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy?

Hai ngày nay nàng thấy Mục Trần có vẻ không yên, thần sắc mờ mịt hoảng hốt, khiến nàng hơi lo lắng.

Mục Trần nhìn Lạc Li, người con gái khiến hắn nhớ nhung bao ngày khi trước, người đã từng vào sinh ra tử cùng hắn ở Linh Lộ. Hắn ngả người nằm xuống, gối đầu lên chân nàng, lẩm bẩm: - Có chuyện, chẳng biết ta làm đúng hay sai....

Lạc Li cúi xuống, ánh mắt tròn nghi hoặc nhìn Mục Trần.

Mục Trần trầm tư một chút, rồi lấy hết can đảm kể mọi chuyện với nàng. Từ chỉ tiêu trong một tháng đột phá Thông Thiên cảnh, rồi đến chuyện Linh Khê, rồi quan hệ giữa nàng ta với mẫu thân, tất cả không giấu Lạc Li chút nào.

Lạc Li lẳng lặng nghe.

- Ta có nên nhận sự giúp đỡ tăng cường sức mạnh dễ dàng như thế không?

Mục Trần lẩm bẩm. Nhưng nếu không có việc này thì đột phá đến Thông Thiên cảnh rất khó khăn.

Lạc Li hai mắt chớp chớp, nàng nhìn Mục Trần một lúc lâu, mới nói:

- Mục Trần, ngươi có vì sao ta thích ngươi không?

Mục Trần ngẩn tò te, nhìn nàng.

- Ta thích ngươi, không phải vì ngươi bề ngoài đẹp trai, càng không phải bản lĩnh thủ đoạn của ngươi, cũng không phải thiên phú tu luyện rất tốt. Ta thích ngươi khi còn ở trong Linh Lộ kia, bất kể đối mặt khó khăn gì, dù cửu tử nhất sinh hay vây sát trùng trùng, cuối cùng ngươi vẫn ngạo nghễ nói với ta... Không phải sợ, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài... - Ta thích nụ cười trước sau luôn tự tin của ngươi. Trước kia ta vì biến cố Lạc Thần tộc không thể lựa chọn mà phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa nhiều vạn năm của tộc, cố gắng tu luyện, để bản thân đủ sức gánh vác. Nhưng trong lòng ta không có hy vọng gì cả, vì ta không tin bản thân mình đủ sức nhận lãnh trách nhiệm đó... - Đến khi gặp ngươi trong Linh Lộ, ngươi dạy ta biết phải tin tưởng vào bản thân.

Lạc Li dịu dàng nhìn hắn, thanh âm trìu mến như chuông ngân, từng lời tiến vào tâm linh Mục Trần, khiến cho vẻ mê man tan biến, thần trí sáng ngời.

- Vậy mà bây giờ, người dạy ta tin tưởng bản thân lại không tin vào quyết định của mình, vậy ngươi nói xem, ta làm cách nào thuyết phục được hắn?

Lạc Li vuốt ve gương mặt hắn, mỉm cười.

Bất giác lời nói ấy khiến cho áp lực của hắn hoàn toàn tan biến, một nụ cười khẽ đọng trên khóe môi.

Trong Linh Lộ, bao nhiêu lần trải qua sinh tử, lúc đó chẳng thể vận dụng linh lực, hắn lại không chút dao động, vì hắn tin bản thân gặp khốn cảnh gì vẫn có thể vượt mọi chông gai tiến lên phía trước!

Những khốn cảnh đó hắn đều tự mình vượt qua, vậy thì tại chỉ là một bước Thông Thiên cảnh, lại có thể khiến hắn mất tự tin đến vậy? Còn nghĩ phải dựa vào tổn thương người khác để tăng cường sức mạnh bản thân?

Con đường cường giả cái thế của Mục Trần hắn không phải như vậy!

Mục Trần siết tay lại, nụ cười ngạo nghễ tự tin chiếm trọn gương mặt. Thông Thiên cảnh ư? Ta sẽ tự lực đột phá!

Lạc Li nhìn thấy nụ cười quen thuộc trở lại với Mục Trần, nàng cũng khẽ cười theo. Đây mới chính là nam nhi mà nàng yêu mến, cực kỳ tự tin đối đầu khó khăn, chẳng có gì ngăn cản được hắn. - Lạc Li!

Mục Trần ngồi dậy nhìn người con gái yêu mến, nữ hoàng tương lai của Lạc Thần tộc.

Càng nhìn càng thích.

- Hả?

Lạc Li nâng lên trong suốt mà linh động mắt to, nhìn thấy Mục Trần.

- Cám ơn nàng, bất quá ta nhịn không được .

Mục Trần cười, hai tay đặt lên vai Lạc Li, bất ngờ choàng ra sau, kéo nàng nằm ngửa trên mái nhà.

Mái tóc dài như ngọc xõa ra, Lạc Li nhìn tên gian xảo Mục Trần đang đè lên người nàng, thân thể dán sát vào người, sức nóng từ cơ thể hắn khiến nàng đỏ bừng mặt. - Há há...

Mục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp gần sát kia, nhất thời cười rộ lên.

Lạc Li tức giận trừng mắt, chợt cười, nói:

- Đã không cần còn muốn ta an ủi ngươi.

- Vậy để ta an ủi nàng.

Mục Trần cúi xuống, hôn lên đôi môi thắm của nàng.

Lạc Li bất giác cảm thấy đê mê, rồi chỉ có thể vươn tay choàng qua cổ hắn, mặc tình cho hắn muốn làm gì thì làm.

Mục Trần hưởng thụ đôi môi mềm kia, vẫn chưa cam lòng, bàn tay lặng lẽ luồn vào trong áo, chộp lấy khối tròn tròn mềm mại.

- Mục Trần! Mục Trần!

Ngay khi ngọn tà hỏa bùng lên, bên dưới tiểu lâu vang tiếng gọi dồn dập thất thanh.

Lập tức không khí vi diệu kia bị đánh vỡ, Lạc Li giật mình tỉnh lại, gương mặt đang mê mẩn như bị lửa đốt, vội đẩy tay Mục Trần ra, đứng dậy sửa lại quần áo xộc xệch, ánh mắt tràn ngập xấu hổ nhìn chằm chằm Mục Trần. Cái tên này ngày càng hư rồi.

Mục Trần gượng cười, rồi tức tối nghiến răng nhìn xuống dưới tiểu lâu, tỏ vẻ khó chịu với Chu Linh:

- Chuyện gì?

Cũng may tên này còn nhớ rõ quy định của ta, không có nhảy loạn lên mái nhà, bằng không hắn mà thấy cái cảnh khi nãy, có lẽ Mục Trần cũng không cam đoan hắn có xuống tay diệt khẩu hay không. - Duẫn nhi dẫn theo một vị trưởng lão tới tìm ngươi. . .

Chu Linh nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Mục Trần, vội tỏ ra vô tội.

Mục Trần nhất thời sửng sốt. Trưởng lão? Xem ra là Linh Khê tỷ, nàng tới nơi này làm cái gì?

- Là vị Linh Khê tỷ của ngươi phải không?

Lạc Li đã trở lại trạng thái bình thường, nàng đến gần, liếc nhìn Mục Trần, ý tứ khó hiểu.

Mục Trần gật đầu.

- Vậy thì cùng ra gặp đi, nói gì người ta cũng đã đến tận đây.

Lạc Li mỉm cười.

Mục Trần cười khổ, rồi nắm tay nàng bay ra khỏi tiểu lâu, hướng đến quảng trường khu tân sinh, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Linh Khê.

Quanh quảng trường, thành viên Lạc Thần hội rì rầm bàn tán.

- Nàng lại là trưởng lão Bắc Thương linh viện chúng ta? Không phải chứ? Sao trẻ vậy?

- Nghe nói là một vị Linh Trận đại sư đó, thực lực rất khủng bố.

- Tuổi của nàng dường như không hơn chúng ta bao nhiêu, không lẽ cũng giống như lão Chúc Thiên?

- Hẳn là không phải, cảm giác khác lắm...

- Nàng sao lại đến tìm Mục ca? Có phải. . . Há há. . .

- Ngươi muốn chết a, đại tỷ mà nghe thấy không xé xác ngươi mới lạ!

Mục Trần chỉ biết lắc đầu trước những lời bàn tán đó, hắn hạ xuống trước mặt Linh Khê và Duẫn nhi, cười chào hỏi:

- Linh Khê tỷ, sao đột nhiên đến Khu tân sinh?

Linh Khê giương mắt nhìn hắn, thoáng liếc qua Lạc Li đi bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhíu mày chất vấn:

- Sao không đến chỗ ta tu luyện?

Mục Trần cười, chân thành nói:

- Linh Khê tỷ, tiếp theo ta có thể tự mình tu luyện, cảm tạ tỷ trước nay vẫn hỗ trợ ta.

Linh Khê nhíu mày càng dữ:

- Dựa vào chính mình ngươi? Trong nửa tháng làm sao mà đột phá đến Thông Thiên cảnh? Tại sao lại từ chối ta? Nếu ngươi lo lắng ta bị tổn thương thì cứ nói, chừng đó cũng không lớn lao gì, chỉ chậm tiến độ tu luyện của ta chừng một tháng mà thôi.

Mục Trần khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Linh Khê tỷ, ta chỉ là tin vào chính mình mà thôi.

Linh Khê ngẩn ra, nàng nhìn Mục Trần. Tên thiếu niên mặt mày sáng ngời, cực kỳ tự tin, so với hôm hắn đến tìm nàng, vẻ mặt rất khác.

- Linh Khê tỷ, ta rất cảm tạ trợ giúp của người, ta biết người giúp ta cũng vì quan hệ với mẫu thân ta, muốn báo đáp tình cảm nhận được từ mẫu thân ta....

Linh Khê lạnh lùng, cách người ngàn dặm. Mục Trần không tự kỷ cho rằng mình có điểm gì hấp dẫn. Có lẽ nếu không vì mẫu thân, thì Linh Khê bây giờ cũng lạnh lùng với hắn như vậy, chứ đừng nói đến hi sinh thực lực bản thân giúp đỡ hắn.

Mục Trần thành thật nói:

- Bất quá, Linh Khê tỷ, ngươi đừng nuông chiều ta. Nếu mẹ ta biết ta dùng cách này để tăng cường thực lực, có lẽ sẽ rất thất vọng về ta.

- Hơn nữa. . .

Mục Trần thở dài:

- Ta cũng không muốn thấy bộ dáng suy yếu của tỷ, như vậy không đẹp.

Linh Khê kinh ngạc, không ngờ lời nói ấm áp đó của hắn lại khiến trái tim băng giá của nàng run lên.

Nàng trầm tư hồi lâu, rồi cười nhẹ. Nét cười đẹp một cách khác biệt so với Lạc Li, phong thái đáng yêu khiến nhiều đệ tử xung quanh mất hồn.

Nàng chậm rãi tiến đến, vuốt ve gương mặt Mục Trần, ánh mắt dường như rất yêu quý, thở dài:

- Thật xứng là hài tử của dì Tịnh, lúc trước mà nói, thì đúng là vì dì Tịnh, nhưng mà....

Nàng mỉm cười:

- Hiện tại thì tỷ tỷ thật đã thích ngươi.

Mục Trần tỏ ra xấu hổ.

- Được rồi, ta không ép. Ta tin ngươi có thể làm được, bất quá vẫn cứ tới chỗ ta tu luyện đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi, không phải theo cách đó.

Mục Trần lần này vui vẻ nhận lời gật đầu.

Cùng lúc đó, đại điện trung tâm Bắc Thương linh viện, Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão đều có mặt nơi đó. Trước mặt họ có một quầng sáng linh lực, rõ ràng đang hiển thị cảnh tượng ở khu tân sinh.

Bình Luận (0)
Comment