Vùng núi non vô tận yên tĩnh tịch mịch, thình lình trở nên huyên náo vì vô số bóng người như châu chấu bay ra.
Vô số những bóng sáng lướt qua thiên địa, ánh mắt mọi người đều tỏ ra tham lam nhìn chằm chằm xuống vùng núi non sâu thẳm. Thánh Linh Sơn này sau khi một vị Thiên Chí Tôn tạ thế đã hình thành, thứ quý giá nhất nơi đây không nghi ngờ gì chính là Thánh Linh tẩy lễ. Nhưng ngoài nó ra cũng có nhiều bảo vật từ viễn cổ hồng hoang lưu lại.
Mục Trần và Hạ Du Nhiên cùng nhau hạ xuống vùng đất này. Hắn tò mò quan sát quanh quất. Sơn mạch quá mênh mông, bọn họ như hạt cát giữa biển khơi, những cái cây chọc trời cao cả nghìn trượng, gió lốc cũng không cách nào lay động nổi.
Mục Trần ngẩng lên, bầu trời sắc đen u ám, nhưng không phải là ban đêm, mà do không gian hư hoại, như lốc xoáy đen ngòm muốn nuốt chửng mọi thứ.
Vài luồng sáng lớn trên cao bắn ra những tia sáng rọi núi non, dao động linh lực cực kỳ khủng bố, hẳn là thứ gì đó do vị Thiên Chí Tôn kia để lại. Với thực lực của hắn thì thứ đó không thể chạm vào được. - Đây là Thánh Linh Sơn ư?
Mục Trần than thở, hắn cảm thấy linh khí trong thiên địa khá đặc biệt, như ẩn chứa vật chất thần bí gì đó, nếu hấp thu luyện hóa nó thì toàn thân lại cảm thấy đói khát hơn, ham muốn hấp thu nó hơn nữa. - Linh khí thiên địa nơi này nghe nói có ẩn chứa tinh huyết của vị Thiên Chí Tôn đã tạ thế kia, cực kỳ tốt cho việc tu luyện thân thể.
Hạ Du Nhiên bên cạnh giải tỏa nghi vấn cho hắn.
- Khó trách!
Mục Trần chép miệng. Chẳn biết vị Thiên Chí Tôn kia không biết vẫn lạc đã bao nhiêu con trăng, vậy mà một chút tinh huyết của hắn cũng khiến cho linh lực trong này thay chuyển nghịch thiên. - Chỉ đáng tiếc thời gian Thánh Linh Sơn mở ra lại chỉ có vài ngày, bằng không thì cứ ở lại đây tu luyện cũng cực kỳ hoàn hảo.
Hạ Du Nhiên thở dài tiếc nuối. Cửu Hạ thương hội nội tình rất mạnh, nhưng cũng đâu thể kiếm ra được loại linh lực có ẩn chứa tinh huyết Thiên Chí Tôn để cho hậu nhân tu luyện.
Mục Trần gật đầu tán thành. Nếu hắn có thể tu luyện ở đây một thời gian, chẳng biết Lôi Thần Thể sẽ đột phá ra sao.
- Đất ở đây cũng không tầm thường.
Mục Trần nhìn xuống dưới, đất đai đỏ sẫm, vận sức giậm mạnh xuống, khiến nó nứt nẻ một chút. Sợ hãi giật mình, một cước của hắn ở bên ngoài thì núi sập đất rung, thế mà ở đây chỉ có như thế... - Có lẽ vì vị Thiên Chí Tôn kia, thịt của hắn dung nhập vào Thánh Linh Sơn. Mọi thứ ở đây đều bất phàm.
Hạ Du Nhiên mỉm cười.
- Ồ....
Mục Trần giật mình.
- Còn nữa, Thánh Linh Sơn này hấp thu sức mạnh của vị Thiên Chí Tôn kia, hình thành một vài linh tàng bảo khố, cực kỳ trân quý. Chúng nó sinh trưởng nơi đây, hấp thu linh lực huyết nhục của Thiên Chí Tôn mà lớn lên, do đó hiệu quả rèn luyện cực tốt.
Hạ Du Nhiên cười nói:
- Thật ra phần lớn người ta tiến vào Thánh Linh Sơn không phải để tranh giành Thánh Linh tẩy lễ, vì thứ đó là trân quý nhất, họ cũng biết tự lượng sức mình không đủ tranh đoạt, nên thừa dịp này kiếm một chút linh tàng bảo khố cường hóa cơ thể, chuẩn bị cho sau này vượt ải thân thể nan.
Mục Trần gật gù, hắn cũng rất động tâm, nhưng cũng biết Thánh Linh tẩy lễ mới xứng là mục tiêu, không nên phí thời gian đi tìm những thứ này.
- Đi thôi, chúng ta mau tiến vào trung tâm Thánh Linh Sơn, nếu tiện đường may mắn thì có thể kiếm một ít linh tàng bảo khố.
Hạ Du Nhiên thản nhiên cười, chợt lướt đi. Mục Trần liền theo kịp.
Hai người bay thấp, chẳng dám mở tốc độ trên cao. Nơi này càng lên cao càng nguy hiểm, không may bị cuồng phong cuốn vào không gian hư hoại, trong khoảnh khắc sẽ bị không gian hồng lưu nghiền ra cám.
Vô số người như đàn kiến kéo về nơi trung tâm mênh mông của Thánh Linh Sơn, thỉnh thoảng có những kẻ tìm được linh tàng bảo khố, tầm bảo. Một đường tiến thẳng, Mục Trần đã thấy không ít những cột linh quang sáng rực bắn lên trời cao, đó chính là dấu hiệu linh tàng bảo khố bị phát hiện .
Mục Trần và Hạ Du Nhiên hạ xuống một sườn núi, nhìn những cột sáng xa xa, liếc nhau rồi lắc đầu.
Những linh tàng kia chỉ cần xét độ mạnh mẽ của linh quang cũng thấy được, linh khí không phải đặc biệt mạnh mẽ, nhưng cực kỳ thu hút nhiều người. Bọn họ cũng không nhiều thời gian để lãng phí đến như vậy.
Chính vì thế cả hai đều quyết bỏ qua, hướng đến mục tiêu chính của mình.
Ngoài bọn họ, nhiều người cũng có ý tưởng như thế, khi vô tình chạm trán giữa đường đều tỏ ra khó chịu, nhưng cũng chẳng ai dám ra tay gì, ai nấy đều nhận biết Hạ Du Nhiên, vị đại tiểu thư Cửu Hạ thương hội cũng không phải là dễ xơi.
Nhờ vào danh tiếng Hạ Du Nhiên, không ai dám có chủ ý gì với Mục Trần, dù thực lực bề ngoài hắn chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ, cực kỳ bình thường ở nơi này.
- Cẩn thận!
Đột ngột Hạ Du Nhiên nắm áo Mục Trần kéo lại, trợn mắt nhìn phía trước:
- Không gian cương phong sắp tới!
Mục Trần ngẩng lên chỉ thấy một màu u ám yên tĩnh, mơ hồ một chút gió lốc đâu đó, vài tia hắc ám thoáng hiện, chính là những lưỡi gió cắt hình thành từ dao động không gian cuồng bạo. "Xoẹt xoẹt."
Không gian cương phong thế đến hung mãnh, những cái cây đại thụ chống trời cũng bị chặt đứt, vết cắt ngọt sớt khiến Mục Trần lạnh cả da đầu.
- Tránh đi một chút!
Hạ Du Nhiên nhanh chóng kéo Mục Trần hạ xuống, tìm vào một khe núi, vung tay lên hình thành một hộ tráo linh lực bao phủ lấy cửa vào khe núi nhỏ.
"Ù ù ù ù ùuuuu...!"
Hạ Du Nhiên vừa hoàn thành, thiên địa tối sầm, những trận gió đen ào ào thổi tới, mặt đất bị phong nhận cắt xé thật sâu, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.
Khe núi chỗ bọn họ cũng bị ảnh hưởng, linh tráo không ngừng run rẩy, phong nhân đen ngòm cắt xé tan nát.
Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, linh lực thúc giục chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng may mà chuyện hắn lo lắng lại không xảy ra, linh tráo tuy rung chuyển lắc lư, vẫn không có dấu hiệu đứt gãy hư thoát, khiến lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. "Aaaaaaaaa!"
Thình lình một tiếng kêu thảm vang lên, Mục Trần nhìn qua nơi có tiếng kêu la, một nhóm chừng mười người cũng đang bố trí phòng ngự dưới ngọn cương phong hung mãnh, nhưng chẳng được mạnh mẽ như Hạ Du Nhiên, phòng tuyến bị phong nhận xé toạc rách bươm, rồi không chút lưu tình cắt xả tả tơi đám người thành những khúc máu thịt bầy hầy.
Mục Trần lạnh mình run rẩy, khóe mắt co giật. Đám người kia không ít kẻ thực lực ngang bằng với hắn, Thông Thiên cảnh sơ kỳ, vậy mà trước không gian cương phong chẳng hề có sức cản nổi một đòn. - Một luồng không gian cương phong thổi qua, không biết bao nhiêu tên xui xẻo.
Hạ Du Nhiên chép miệng, nhưng không có gì tỏ ra thương hại. Những kẻ xác định đi vào nơi này, thì đương nhiên phải chuẩn bị trả cái giá đắt nhất.
- Cứ đợi hết gió rồi chúng ta hẵng đi.
Mục Trần ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống định tạm nghỉ, nhưng ngay lúc đó thần sắc biến đổi, hắn quay mắt nhìn ra một vùng núi xa xôi. Bên đó cũng có không gian cương phong lan đến, thậm chí còn cuồng bạo hơn, long quyển phong tung hoành tứ phương, những lưỡi phong nhận không gian xé toang mọi thứ nó chạm tới.
Mục Trần trừng mắt nhìn đến hoa cả lên, vì dường như hắn thấy trong gió lốc có một tia linh quang chói mắt.
"Veo!"
Thình lình tia linh quang đó bộc phát, khiến thiên địa u ám trở nên sáng ngời.
Đôi mắt của Mục Trần nhìn thấy trong hào quang là một thứ gì đó màu trắng trắng, có màu như xương cốt.
- Đó là cái gì... ?
Mục Trần lẩm bẩm, đột nhiên biến sắc, tay bất giác sờ vào ngực. Hắn cảm thấy trong khí hải truyền ra một xung động, đến khi cảm ứng rõ ràng thì bỗng nhiên tim đập thình thịch.
Ngọn nguồn của xung động đó chính là tờ giấy than!
Hơn nữa, rung động này cực kỳ kịch liệt!