Tiếng hét vang đột nhiên vang lên, nam tử áo xanh đã như chim ưng ập tới, ánh sáng như kim chúc lóe lên, cảm giác như cứng rắn không thể phá hủy, một quyền dũng mạnh chấn vỡ không gian, tiếng nổ vang vọng chân trời.
Kẻ vừa ra tay khiến người ta chú ý nhìn lại, không ít người khẽ rùng mình.
Nam tử đó tên gọi Thanh Hổ, cũng là một cường giả mạnh mẽ của một thế lực có máu mặt trên Bắc Thương đại lục. Đẳng cấp dù chưa thể sánh được với tam đại thương hội, Tây Cực điện này kia, nhưng cũng không phải quá yếu.
Thực lực Thanh Hổ không thua kém Ngô Động, lại dốc toàn lực ra tay, khí thế khiến người ta hồi hộp dồn dập. Chẳng biết đối diện công kích mạnh mẽ của Thanh Hổ, Mục Trần có bị ngăn lại hay không.
Mọi người biết rõ, nếu Mục Trần bị Thanh Hổ cản lại, thì bước đi tiếp theo của hắn sẽ bị đám cường giả khác trong tầng này chặn đứng. Vì bọn họ cũng không yếu hơn Thanh Hổ, thì chẳng thể nào nhường bước cho một kẻ yếu ớt vượt mặt mình để lên tầng thứ hai, hưởng thụ Thánh Linh tẩy lễ hoàn mỹ.
Trên những bãi đá tầng hai, bảy người ngạo nghễ đứng phía trên nhìn xuống. Chỉ có Hạ Du Nhiên nhíu mày khó chịu. Hắn muốn lên tầng 2, thì phải có lực chấn nhiếp trước Thanh Hổ, nếu không thể kinh sợ được đám cường giả không kém cạnh kia, thì hắn khó mà bước tiếp lên tầng trên này. - Ồ...
Liễu Ảnh thì cười nhạt, dửng dưng nhìn Mục Trần.
"Ầm!"
Quyền phong đáng sợ sắc bén đủ để đánh chết một gã Thông Thiên cảnh hậu kỳ lúc này đã ập tới!
Hiển nhiên Thanh Hổ ra tay lập tức tung sát chiêu, tốc chiến tốc thắng, căn bản không có ý định nương tay.
Quyền phong dữ dội lạnh lùng như thủy triều cuồng nộ vỗ vào Mục Trần.
Linh lực hắc viêm bừng cháy từ cơ thể Mục Trần, hắc lôi điện lẹt xẹt bắn ra, làn da hóa thành một màu tối, thân thể cao thêm một xích, hai đường lôi văn hiện lên trong lồng ngực!
Nhị văn lôi thể!
Không khí xung quanh hắn hoàn toàn bị lôi điện chấn nát, sức mạnh mênh mang bát ngát như biển bồng bềnh trong cơ thể hắn.
Mục Trần không hề đổi sắc, áo bào bay phất phới, xông tới. Quyền trong lôi điện hắc ám tung ra.
Quyền kình sấm sét chẳng chút tránh né!
"Ầm!"
Nắm tay chớp lóe hắc lôi, hùng dũng đối chiến với quyền kình hung hãn của Thanh Hổ!
Hai quyền sấm sét phá nát không gian xung quanh, dư kình bắn ra tám hướng, không khí nổ tung biến mất, hình thành một vùng chân không.
Sắc mặt Thanh Hổ thì biến ảo khó tưởng tượng.
Sức mạnh từ nắm đấm của Mục Trần bá đạo tuyệt luân, như cửu thiên lôi với tư thái hung mãnh phá tan quyền kình của hắn, ập vào cơ thể, tầng phòng ngự linh lực nhanh chóng vỡ nát.
Một họng máu tươi từ trong cổ phun ra, Thanh Hổ uy mãnh lại run lên bần bật, một phát bị đánh bay đi, rơi xuống một bình đài, khiến cho nó nứt ra dữ dội, lui mười mấy bước mới giữ được thăng bằng.
Đám cường giả xung quanh lặng ngắt như tờ.
Không ít cường giả biến sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn lại Mục Trần đã thêm cảnh giác e ngại. Trước đây chỉ nghe nói Mục Trần phế bỏ một tay Ngô Động chứ không chính thức nhìn thấy, nhưng diễn biến vừa xảy ra đã cho biết chuyện kia chẳng phải tin đồn. Tên nhóc đến từ Bắc Thương linh viện thật có tư cách.
Trên tầng thứ hai, Hạ Du Nhiên hào hứng kinh hỉ, rồi cũng tỏ ra tấm tắc. Quyền của Mục Trần khi nãy quá cương mãnh, ngay cả Thanh Hổ cũng chỉ một quyền đã bị bức lui thê thảm. Một tên Thông Thiên cảnh sơ kỳ có thể mạnh như thế sao?
Bây giờ nàng mới lờ mờ đoán được tại sao Mục Trần được đai diện Bắc Thương linh viện với thực lực chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ. Tên này rất bất phàm.
Liễu Ảnh gần đó thì nheo mắt, mặt mày âm u.
Thanh Hổ xóa đi vết máu trên mặt, nhìn lại Mục Trần, lui ra sau hai bước. Hắn chẳng nói tiếng nào, nhưng hành động cho thấy hắn sẽ không ngăn cản nữa.
- Còn ai muốn ra tay?
Mục Trần nhìn quanh một vòng, cất giọng hỏi.
Giọng nói cường hãn bá đạo, thần sắc không chút e ngại khiến cho người ta bất giác cảm thấy nể nang.
Những cường giả trong tầng ba biến sắc, ánh nhìn đầy kiêng dè. Bọn họ quá lắm cũng chỉ ngang ngửa Thanh Hổ, tên kia chỉ một quyền đánh bay hắn, vậy thì chiến lực chân chính đã vượt xa bọn họ, mặc dù khó hiểu làm thế nào bề ngoài chỉ có thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ mà Mục Trần lại mạnh như thế, nhưng họ cũng không đủ can đảm để kiểm chứng lại lần nữa.
Tất cả đều im lặng.
Mục Trần mỉm cười, nhị văn lôi thể mạnh mẽ thật ngoài dự đoán, hiệu quả kinh sợ phải nói là hoàn mỹ.
- Đa tạ!
Mục Trần không khách khí tiếp tục bay lên tầng hai, nơi mà vô số cường giả mong ngóng thèm thuồng. Người đủ tư cách đứng ở đây đều là những nhân vật hàng đầu trong lớp cường giả thế hệ mới của Bắc Thương đại lục, đến lúc cuối sẽ có đại chiến kinh thiên để họ thật sự nhận được tư cách Thánh Linh tẩy lễ.
Ánh mắt lợi hại, Mục Trần bay lên cao, đáp xuống bình đài ở tầng thứ hai.
.......
Bên ngoài Thánh Linh Sơn.
Trên bầu trời, vô số những thủ lĩnh các thế lực thượng vàng hạ cám đứng lơ lửng trong không trung nhìn vào khe không gian phía trước, một bức màn sáng choang đang chiếu lại cảnh tượng nơi Cửu Thiên Thang. Nhưng nhìn rõ nhất cũng chỉ có tầng thứ hai, cảnh tượng bát nháo ở những tầng dưới thật không đáng cho những thế lực hàng đầu chú ý.
Thái Thương viện trưởng khoanh tay đứng một phương, sắc mặt đạm mạc nhìn cảnh tượng trên đó. Bảy người ngạo nghễ nơi tầng hai đều là cường giả hàng đầu thế hệ mới trên Bắc Thương đại lục, nhưng không có Mục Trần.
Quanh đó có vài ánh mắt nhìn qua lão như có như không. Đặc biệt là đám người Long Ma Cung, Hắc Long Chí Tôn nhếch môi nhàn nhạt khinh rẻ. Tiểu tử Mục Trần kia ngay cả tư cách leo lên Cửu Thiên Thang còn không đủ sao? Vậy thì mặt mũi Bắc Thương linh viện lúc này mất hết rồi.
Cử ra đại diện, thế mà tư cách lên đỉnh để giao chiến cũng không có.
Hắc Long Chí Tôn châm chọc liếc sang Thái Thương viện trưởng, rồi chợt liếc xuống một vùng đất bên dưới, ánh mắt lóe lên lành lạnh.
"Thái Thương, hôm nay ta sẽ cho ngươi đến không kết quả gì, và rồi Bắc Thương linh viện cũng sẽ tan nát đến từng viên gạch!"
Thái Thương viện trưởng thì chẳng mảy may chú ý đến hắn, chỉ chăm chú theo dõi quầng sáng kia.
Phía sau Thái Thương viện trưởng, Lạc Li và Linh Khê cũng đang chăm chú theo dõi. Linh Khê nhíu mày, lẩm bẩm::
- Sao lại thế này? Với thực lực Mục Trần, không có khả năng hắn không thể lên đỉnh.
- Linh Khê tỷ đừng sốt ruột, hắn sẽ xuất hiện.
Lạc Li mỉm cười nhẹ nhàng, nàng rất tin tưởng Mục Trần.
Linh Khê chỉ đành gật gù, chợt giật mình nhìn lên quầng sáng.
Cùng lúc đó, ở Bắc Thương linh viện.
Trên không trung của linh viện, một quầng sáng còn to lớn hơn, đủ để khắp nơi trong viện đều có thể nhìn thấy, cảnh tượng bên trong cũng giống y như vậy, đang phản chiếu hình ảnh Cửu Thiên Thang.
Vô số đệ tử lăng không đứng bên dưới, biển người nghìn nghịt chật cứng chen chúc nhau. Ở những vị trí đẹp nhất, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc Yêu.... những đệ tử có máu mặt trong viện đều đang quan sát.
Bảy người trong đó yên tĩnh ngạo thị quần hùng, khí phách oai dũng khiến kẻ khác bị áp lực ghê gớm. Hầu hết đệ tử Bắc Thương linh viện đều tim đập thình thịch tự hỏi, đó là những nhân vật cường giả hàng đầu thế hệ mới của đại lục đó sao? Quá lợi hại!
Nhưng còn... Mục Trần đâu? Sao vẫn chưa thấy bóng dáng?
Nhiều người nghi hoặc lo lắng, chợt có động tĩnh thu hút ánh nhìn của tất cả.
Một quang ảnh như tia chớp xé toang không trung, nhanh như chớp đáp xuống, bóng người oai dũng quen thuộc hiện ra trong quầng sáng.
"Uỳnh!"
Thân hình nện xuống bình đài tầng 2, thiếu niên ung dung ngạo nghễ chẳng kém.
"Hoan hô!"
Cả Bắc Thương linh viện reo lên cổ vũ, la hét rầm trời.
Mục Trần xuất hiện rồi!