Một động tác nhỏ bình thường của nàng lại khiến cho tất cả cường giả trong khu vực giật mình thon thót, những người vô tình đứng trong tầm nhìn của nàng vội vàng giạt ra. Người mẹ hiền từ dịu dàng kia thật sự là một cường giả thủ đoạn tàn khốc với địch nhân.
Chẳng ai dám coi thường vị cường giả đang bảo vệ con trai của nàng đó.
Đằng xa, Hắc Long Chí Tôn cũng tim đập chân run trước ánh mắt lạnh băng bắn tới. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Mục Trần có gia thế bất phàm như thế, lúc này đang rủa thầm trong bụng, chẳng hiểu sao hắn có mẫu thân lợi hại đến thế còn chạy đến Bắc Thương linh viện tu luyện làm gì? - Các hạ...
Hắc Long Chí Tôn run run miễn cưỡng lên tiếng:
- Chuyện hôm nay do Long Ma Cung ta sai, mong các hạ thứ lỗi. Để bồi tội, chúng ta sẽ không đòi hỏi chí bảo kia nữa, mong nhận cho!
Ai nấy nhìn thấy tư thái khiêm cung sợ sệt của Hắc Long Chí Tôn, cũng đều nuốt nước bọn, nhưng cũng chẳng ai chê cười hắn. Quả thật dưới áp lực như vậy không thể không khom lưng cúi đầu, cam nguyện hai tay dâng tặng chí bảo của mình.
Hắc Long Chí Tôn ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thì tức tối vô cùng. Hắn cũng không còn cách nào khác, vị nữ nhân thần bí chỉ là một linh thể mà còn áp đảo hắn như thế, nếu chân thân mà lộ diện, thế thì nàng ta phải ở trình độ nào?
Cường giả cấp bậc đó Long Ma Cung không nên trêu chọc.
- Hài tử của ta, chưa đến lượt các ngươi dạy dỗ!
Dì Tịnh thản nhiên nói.
Cơ mặt Hắc Long Chí Tôn giật giật, gượng cười, không dám đáp lời.
Dì Tịnh liếc nhìn hắn, rồi nhìn ra xa, Thái Thương viện trưởng đã đứng vững vàng trên không trung, cái đỉnh tràn ngập linh lực lúc này chỉ còn là một tấm màn sáng to lớn. Mất đi áp lực Chí Tôn ngũ phẩm của Hắc Long, bốn vị Chí Tôn nhất phẩm kia chẳng thể nào làm gì được lão.
Hắc Long Chí Tôn nhìn thấy ánh mắt của dì Tịnh, sắc mặt biến đổi, cố gắng nói:
- Các hạ, những chuyện khác mong đừng nhúng tay vào.
Dì Tịnh mỉm cười, trả lời bâng quơ:
- Chí Tôn ngũ phẩm, chẳng có tư cách dạy ta cần phải làm gì...
Lời nói vừa dứt, nàng búng tay bắn một tia linh lực hùng mạnh xuyên qua không gian, như chớp giật bắn tới màn hào quang.
- Ngươi!
Hắc Long Chí Tôn giận dữ gào lên, pháp thân khổng lồ còn to lớn hơn Thiên Kim pháp thân của Phủ Hoàng Long xuất hiện, uy áp tràn ngập.
Thế nhưng pháp thân vừa xuất hiện, hắn chỉ thấy dì Tịnh vung tay, tòa hắc tháp khổng lồ xoay tròn, đáy tháp như cái động đen ngòm phủ lên Hắc Long Chí Tôn.
Hắc Long Chí Tôn biến sắc, tận mắt thấy Phủ Hoàng Long Chí Tôn bị nhốt vào trong tháp rồi đau đớn cháy thành than, dĩ nhiên đã rõ hắc tháp kia khủng bố ra sao, chẳng dám cường đấu, vội và lui gấp. "Ầm!"
Tia công kích dũng mãnh không bị ngăn cản, lập tức bắn vào màn hào quang khiến nó vỡ tan, bốn vị Chí Tôn nhất phẩm hộc máu gục ngã.
"Vù!"
Thái Thương viện trưởng phóng người bay lên, âm trầm nhìn lại đối thủ, rồi hướng về phía dì Tịnh chắp tay, nghiêm cẩn trịnh trọng:
- Đa tạ các hạ ra tay tương trợ!
Biến cố nãy giờ lão thấy rõ mồn một, chính nhờ vị nữ nhân thần bí này xuất hiện mà mới có cơ hội thoát khốn. Lúc nãy nghe nàng nói là mẫu thân của Mục Trần, lão cũng rất kinh ngạc, Mục Trần dường như đến từ một nơi nhỏ bé không tiếng tăm, phụ thân cũng không phải là cường giả xuất chúng, nhưng sao mẫu thân lại có thực lực khủng bố như vậy?
Thái Thương viện trưởng chỉ biết nghi hoặc trong lòng, chẳng dám hỏi nhiều. Dì Tịnh mỉm cười đáp lại:
- Thái Thương viện trưởng, những người này giao cho ta được chứ?
Từ khi chạm vào Linh Khê, nàng đã biết được mọi chuyện về Mục Trần. Hiện tại hắn tu luyện ở Bắc Thương linh viện, do đó đối đãi với Thái Thương viện trưởng nàng tỏ ra rất khách khí.
Thái Thương viện trưởng sững sờ không ngờ được, rồi nhanh chóng gật đầu:
- Nếu cần ta làm gì, các hạ cứ việc nói một tiếng.
Tình hình thế này, thực lực vị nữ nhân thần bí sâu không thể dò, Thái Thương viện trưởng cũng không sỉ diện làm cao.
Dì Tịnh mỉm cười:
- Vậy đa tạ Thái Thương viện trưởng.
Ánh mắt của nàng trở lại lạnh lẽo, lần nữa quay sang Hắc Long Chí Tôn, khiến cả năm người biến sắc.
- Các hạ... ngươi muốn ép buộc Long Ma Cung chúng ta sao?
Hắc Long Chí Tôn sắc mặt khó coi, vẫn mạnh miệng nói:
- Tuy thực lực của ta không bì kịp với ngươi, nhưng đừng có bức người quá đáng! Minh hữu của chúng ta, Vô Lượng lão tổ đã ở Bắc Thương đại lục này, hắn là Chí Tôn cửu phẩm!
Lúc này Hắc Long Chí Tôn chỉ còn có thể lôi Vô Lượng lão tổ ra mà dựa dẫm, hy vọng nữ nhân thần bí kia còn kiêng dè một chút.
Bất quá, mưu đồ của hắn lập tức sụp đổ, dì Tịnh cười khanh khách lắc đầu:
- Chí Tôn cửu phẩm? Phù Đồ thần tháp của ta không biết đã đè chết bao nhiêu kẻ như thế....
- Vốn ta cũng chẳng muốn so đo gì với các ngươi, nhưng mà tiếc là bao năm nay mới nhìn thấy được hài tử, nếu để các ngươi khi dễ hắn, thì mẫu thân như ta thật quá đáng trách.
Dì Tịnh xòe tay ra, hào quang ngưng tụ thành vô số quang ấn huyền bí.
- Bởi vậy, hôm nay các ngươi phải trả giá đắt.
Đột nhiên không gian trở nên đen ngòm, một dải ngân hà xuất hiện giữa không trung, vô số những đốm sáng li ti đan xen vào nhau, hình thành một linh trận cực lớn.
Linh trận này quá mức khủng bố, phạm vi bao phủ cả ngàn dặm, như hình thành một không gian biệt lập, phong tỏa thiên địa.
Tất cả mọi cường giả trong tầm mắt đều bị phủ vào trong linh trận đó.
Hạ Thiên Viêm, Tây Cực Chí Tôn và những cường giả Chí Tôn khác hoảng sợ ra mặt. Trong linh trận kia, mỗi một đốm sáng như tinh tú đều toát ra dao động linh lực đáng kinh hãi. Mà đáng sợ hơn là nó không chỉ có khí thế, cảm giác những tinh tú kia như thực chất, mỗi vì sao là một viên vẫn thạch hung hãn, chỉ cần chúng nó bắn xuống, thì phạm vi mấy vạn dặm sẽ bị tuyệt diệt, không còn sinh cơ.
Linh trận này chắc chắn Linh Trận đại sư không thể bố trí nổi. Nữ nhân thần bí kia lai lịch thế nào, thành tựu linh trận có thể nói là đã đạt đến bậc tông sư!
Nhân vật bậc này, trên Đại Thiên thế giới nhất định phải là đại nhân vật danh chấn tứ phương!
Mục Trần cũng bị tòa linh trận đó dọa cho kinh hại. Bản thân là Linh Trận sư, dĩ nhiên cảm ứng sức mạnh của linh trận sẽ mẫn tuệ hơn nhiều.
- Quả nhiên cha nói linh trận mới chính là sở trường khó lường của mẫu thân...
Mục Trần há mồm, lúc này mới hiểu tại sao cha chẳng mấy khi tỏ ra ngạc nhiên trước tiến độ phát triển của hắn về việc tu luyện linh trận, so với tông sư như mẫu thân, biểu hiện của hắn như trò chơi trẻ nít.
Năm vị Chí Tôn của Long Ma Cung mặt mày không còn hột máu, hoảng sợ kinh hoàng.
- Chạy mau, nàng chỉ là một linh thể, không thể vận dụng toàn bộ năng lực của linh trận này, trước khi nó chưa khởi động, mau trốn thôi!
Hắc Long Chí Tôn vội la lên, hốt hoảng tột độ.
- Dùng huyết độn!
Một vị Chí Tôn quát lớn, rồi cánh tay của hắn nổ tung, sương huyết lan tỏa, linh lực ngập trời cuồng bạo và huyết tinh.
Bốn người kia cũng quyết đoán, lập tức thi triển huyết độn, cánh tay của bốn người cũng nổ tung, linh lực dữ dội xé toang không gian, mỗi người hóa thành một tia sáng đỏ máu cấp tốc lao vào lối không gian của mình.
Dì Tịnh cũng hơi kinh ngạc trước sự quyết đoán của họ, lập tức búng tay ra. Ánh sáng ngập tràn từ trời cao giáng xuống, cấp tốc bắn vào năm cái khe không gian đang nhanh chóng khép lại. "Đùng!"
Những tiếng nổ ầm ầm khiến cho không gian nổ tung, những cái khe không gian bị chấn mở rộng ra trở lại, mang theo những tiếng la thảm thương vang trong khu vực, trước khi nó khép trở lại.
Dì Tịnh vung tay lên, linh trận khổng lồ bao phủ thiên địa biến mất, ánh mặt trời lại rọi sáng trong vùng. Mọi cường giả thở phào may mắn, tất cả đều thấy mình còn phúc mới sống được, ai nấy đều kinh hãi sợ sệt. - Đáng tiếc !
Dì Tịnh khẽ lắc đầu, cất tiếng:
- Chỉ giết được hai, còn ba tên kia trọng thương chạy mất. Chỉ là một linh thể đúng là không dùng được bao nhiêu năng lực.
Thái Thương viện trưởng nghe xong mà cũng toát mồ hôi trán.