- Đặc huấn?
Mục Trần méo mặt hỏi lại Bắc Minh Long Côn, cái khóe miệng cong cong nguy hiểm của lão khiến hắn bất giác lạnh người:
- Như vậy cũng không hay lắm đâu, chẳng phải Bắc Thương linh viện chúng ta lấy tôn chỉ đào tạo không ưu tiên sao? Tự dưng ta lại nhận đặc huấn cũng không hợp lý cho lắm?
Bắc Minh Long Côn trợn trừng hai mắt, cả giận:
- Bởi vì thực lực của ngươi kém cỏi nhất, mà cái Tụ Linh trận cấp 8 kia hiệu quả cũng không giúp ngươi đạt tới cực hạn được. Ngươi đừng có thừa dịp mà khoe khoang, nếu vừa rồi Thánh Linh Sơn ngươi biểu hiện kém cỏi, thì ta cũng mặc xác nhà ngươi.
Mọi người nghe vậy đều cười lớn, Trầm Thương Sinh vỗ vai Mục Trần:
- Bắc Minh đại nhân coi trọng ngươi như vậy, thì nên thành thật mà đi theo lão nhận đặc huấn đi, nhưng mà nửa năm sau chúng ta xuất quan, ngươi đừng để bọn ta bỏ xa quá đó. Lúc ấy đừng trách mọi người tìm ngươi mà luận bàn, ta thấy nhiều kẻ ở đây đang rất mong đến lúc được một cước đá ngươi xuống đó...
Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Triệu Thanh Sam nhìn qua, đúng là vẻ mặt chẳng mấy hảo ý. Một năm qua Mục Trần leo lên quá nhanh, quả nhiên khiến mấy kẻ kia gai mắt.
Tô Huyên bên cạnh cười khúc khích.
Mục Trần khổ não lắc đầu quay sang Lạc Li bên cạnh, tỏ ra tiếc nuối:
- Chẳng lẽ vậy là cả nửa năm không được gặp nàng sao?
Lạc Li đỏ mặt, liếc nhìn mọi người, nhưng rồi cũng dịu dàng trước vẻ lưu luyến của hắn:
- Không sao, nửa năm tới cứ tu luyện cho tốt, không có ta ở bên thì ngươi đỡ phân tâm. Nhưng ngươi đừng có nhân đó mà biếng nhác nhàn hạ, bằng không nửa năm sau sẽ bị ta bỏ xa lắm đó.
Mục Trần mỉm cười, cũng cảm thấy áp lực. Bắc Thương Môn rất có ích lợi cho đệ tử đại tăng thực lực, với thiên phú của Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Lạc Li lại dốc lòng tu luyện nửa năm, có lẽ đến khi xuất quan, không chừng đã vượt qua một hai ải Chí Tôn tam nan không chừng. Hắn mà không có tiến bộ lớn, thì quả là bị bỏ xa lắc. - Thôi, hôm nay mọi người cứ về trước chuẩn bị chu đáo, sáng sớm mai tập trung sẵn sàng ở Bắc Thương Môn. Lần này mở cửa, thì phải đến nửa năm sau mới mở ra lại đó.
Thái Thương viện trưởng lên tiếng.
- Vâng!
Mọi người sung sướng đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn những đệ tử ưu tú nhất của linh viện, Thái Thương thở ra:
- Cứ xét theo thông tin hiện giờ, Ngũ Đại Viện, những đệ tử hàng đầu thì linh viện chúng ta xếp chót, chỉ có thể trông chờ vào nửa năm tới, xem đám tiểu tử này tiến bộ ra sao. Bắc Minh, nhất định không cho Mục Trần tiến vào Bắc Thương Môn sao?
Bắc Minh Long Côn gật đầu:
- Trong Bắc Thương Môn, linh lực cũng khá hùng hậu, nhưng lại không phải thích hợp tối ưu cho hắn. Nửa năm tới ta sẽ đặc huấn cho hắn một bước lên trời. - Vậy phiền ngươi.
Có lời nói chắc nịch của Bắc Minh Long Côn, Thái Thương cũng an tâm. Nửa năm sau, thực lực những đệ tử đứng đầu của các linh viện đều tăng trưởng cực mạnh, ảnh hưởng trực tiếp đến việc xếp hạng các linh viện hàng đầu. Những kẻ nào không thể theo kịp, chắc chắn sẽ bị bỏ xa.
Lão không mong rằng Mục Trần sẽ nằm trong số đó.
......
Sáng hôm sau.
Vẫn ở đại điện trung ương, Thái Thương viện trưởng thấy mọi người đã đến đủ, liền đi trước bay về một hướng trong Bắc Thương linh viện.
Mục Trần không được cho phép tiến vào Bắc Thương Môn tu luyện, nhưng cũng đi theo, một là tiễn Lạc Li, hai là thỏa chí tò mò với cái Bắc Thương Môn kia.
Đoàn người nhanh chóng tiến đến một khu vực được bảo vệ cực kỳ cẩn mật, một vùng núi rừng xanh um, trải khắp thiên địa là màn sương linh lực dày đặc. Linh khí nơi này đậm đặc chưa từng thấy, nhiều chỗ sương chảy thành dòng chất lỏng, lưu chuyển trong không khí, như con suối giữa trời cao, phong cảnh rất thần tiên.
Thái Thương viện trưởng phất tay, gió dữ thét gào, không gian trước mặt uốn éo biến dạng, hào quang sáng rực, rồi một linh trận khổng lồ xuất hiện.
Không gian méo mó mơ hồ mở ra một không gian biệt lập, có thể nhìn thấy linh lực đặc sệt mà bao la như biển lớn, dao động bồng bềnh tản mát ra, dường như linh khí trong cả Bắc Thương linh viện đều từ nơi này mà ra, để cho tất cả đệ tử dùng tu luyện.
Đây chính là cơ sở căn bản của Bắc Thương linh viện.
- Tụ Linh trận cấp 8 thật dữ dội.
Mục Trần cất tiếng khen. Tụ Linh trận này đã tự hình thành không gian, cấp bậc linh trận kia chỉ có tông sư mới có thể bố trí ra được.
Thái Thương viện trưởng thay đổi ấn pháp, hào quang hội tụ phía trước, hình thành một cánh cổng thép cao cả trăm trượng đang đóng chặt. Trên cánh cổng, hoa văn huyền ảo phủ kín, như đang phong ấn nó lại, ngăn cách hải dương linh lực ở không gian bên trong. - Đây là Bắc Thương Môn ư?
Trầm Thương Sinh tròn mắt nhìn cánh cổng lớn, trong lòng nôn nao.
Thái Thương viện trưởng bấm tay bắn ra một tia linh lực, lao thẳng vào cánh cổng lớn. Hoa văn mờ ảo trên cánh cổng lập tức sáng lên, ánh sáng lan tỏa khắp cổng thép. “Uỳnh uỳnh uỳnh”
Thình lình cánh cổng đóng chặt vang lên những tiếng nặng nề, chậm chạp mở ra.
Hào quang chói sáng.
Linh khí dày đặc ào ào tuôn ra ngoài, quá mức mênh mông, hình thành phong bạo tung hoành khắp nơi, cấp tốc thoát ra khắp cả Bắc Thương linh viện, khiến nhiều đệ tử đang tu luyện nhất thời ngạc nhiên, linh khí thiên địa đột nhiên nhiều lên gấp mấy lần, và còn đang có dấu hiệu tăng thêm nữa. - Mạch U điện chủ và Chúc Thiên trưởng lão sẽ giúp các ngươi tiến vào Bắc Thương Môn. Nếu có chuyện gì đó cảm thấy không hay, họ sẽ lập tức đưa các ngươi ra ngoài.
Thái Thương viện trưởng trịnh trọng dặn dò:
- Trong Bắc Thương Môn, linh lực bao la quá mức, một chút chuyển động trong đó cũng có thể dẫn đến trời sập đất vỡ, các ngươi tu luyện ở trong đó phải vô cùng cẩn thận. - Vâng!
Đám đệ tử lập tức cung kính đáp.
- Đã sẵn sàng rồi thì tiến vào trong đi!
Thái Thương viện trưởng nhẹ nhàng phất tay.
- Đi!
Trầm Thương Sinh đi trước, lướt thẳng đến Bắc Thương Môn. Sau đó Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc Yêu và đám người còn lại cũng lục tục bay theo.
Lạc Li đi cuối cùng, vì nàng còn phải chia tay Mục Trần, mỉm cười:
- Ta cũng vào đây, nửa năm tới ngươi phải theo Bắc Minh tiền bối tu luyện cho thât tốt đó!
Mục Trần ngắm nhìn người con gái tuyệt đẹp trước mặt, trong lòng không nỡ rời xa. Cách biệt những nửa năm, thật không biết làm sao mà chịu được. Hắn vươn tay ra ôm lấy eo nàng, khẽ hôn lên má: - Bảo trọng nhé!
Lạc Li mỉm cười gật đầu, rồi đẩy hắn ra, không do dự, như một tia sáng bắn vào trong Bắc Thương Môn, chớp mắt đã biến mất.
Sau đó, Mạch U điện chủ và Chúc Thiên trưởng lão cũng theo sau. Đến khi họ vào trong, cánh cổng lớn rầm rầm đóng lại, khóa chặt linh lực khủng bố vô tận bên trong, tách biệt hoàn toàn với Bắc Thương linh viện. - Ngươi và Cơ Huyền kia có ân oán gì?
Bắc Minh Long Côn hờ hững cất tiếng hỏi Mục Trần.
Mục Trần nhẹ giọng nói:
- Ân oán sinh tử!
- Vậy thì ta nói cho ngươi biết, tên Cơ Huyền kia không dễ xơi chút nào, biểu hiện của hắn ở Thánh linh viện nói thật ra còn chói lọi hơn cả ngươi. Thánh Linh Sơn ngươi hạ bệ Ma Hình Thiên, còn hắn ta hai tháng trước thi hành một nhiệm vụ, đơn độc xóa sổ một tông phái có đến ba cường giả đã vượt qua thân thể nan...
Bắc Minh Long Côn nói bâng quơ.
Mục Trần giật mình trợn mắt. Năng lực một người diệt cả một tông phái có đến ba vị cường giả đã vượt qua thân thể nan? Độ khó của nhiệm vụ đó coi bộ còn cao hơn cả việc giết chết Ma Hình Thiên. Cơ Huyền quả là kình địch. - Thánh linh viện có một nơi gọi là Thánh Linh Thiên, cũng là trọng địa như Bắc Thương Môn của chúng ta. Hiện tại tên kia đã vào trong đó tu luyện, nửa năm sau hắn chui ra trở thành cái thứ lợi hại gì thì cũng không biết được. Với chút thực lực còm cõi của ngươi đây, thật ta khuyên đừng tham gia đại tái linh viện làm gì, bởi chẳng thể nào là đối thủ của hắn.
Mục Trần nghe vậy, thản nhiên cười. Hắn quay lại nhẹ giọng nói:
- Bắc Minh tiền bối, ngài không cần phải khích ta, nửa năm tới có đặc huấn gì cứ mang ra, đừng sợ ta không ngại khó. Cơ Huyền có bao nhiêu lợi hại, đại tái linh viện lần này ta sẽ giải quyết hắn.
Bắc Minh Long Côn nheo mắt, miệng cười thầm.
- Tiểu tử, khá đấy!
Mục Trần mỉm cười, ngẩng lên, nhìn về phương trời xa xăm, mắt lóe sáng.
“Cơ Huyền! Lần này chúng ta sẽ đấu một trận tới cùng đi!”