- Mục ca?
Thiếu niên phóng lên cao, linh lực hùng hậu như thủy triều dâng lên, thân hình thẳng tắp, gương mắt tuấn tú mang theo nét cười mỉm, khí độ chẳng kém gì Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông. - Mục ca!
Chính lúc đó, tiếng cổ vũ gọi vang tên hắn, danh vọng của hắn trong Bắc Thương linh viện lúc này đã cao ngất, không ai còn dùng danh từ tân sinh để gắn với tên của hắn nữa, vì những việc hắn đã làm thậm chí Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng không làm được. - Quả nhiên là Mục Trần!
Đàm Thanh Sơn thần tình vô cùng kích động. Chỉ gần hai năm, tên kia trưởng thành không ít, nhưng dáng vẻ bề ngoài vẫn không khác mấy.
Cô bé Vũ Hi thì tròn to đôi mắt, khí độ thong dong trước lời thách chiến của hai cao thủ đã đủ làm trái tim cô ngây ngất, gương mặt đỏ lựng vui thích.
Phía ngoài Bắc Thương Môn, Thái Thương viện trưởng và các trưởng lão mỉm cười quan sát những đệ tử trẻ trên trời cao. Cảnh tượng náo nhiệt thế này cũng đã nửa năm rồi mới xuất hiện a...
Trên bầu trời, Mục Trần híp mắt khẽ cười:
- Nửa năm không gặp, thục lực mọi người tinh tiến nhanh thật.
Mục Trần kinh ngạc vì trong số chín người trước mặt, Hạc Yêu, Tô Huyên, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương và người còn lại đều đã đạt đến Thông Thiên cảnh hậu kỳ, tương đương với hắn. Cách đây nửa năm chưa vào Bắc Thương Môn, thực lực của họ phần lớn đều chỉ vừa đột phá Thông Thiên cảnh mà thôi. Chỉ nửa năm đã đột phi mãnh tiến như thế.
Còn lại ba người, thực lực chỉ hơn không kém. Theo cảm ứng của hắn, có lẽ đều đã vượt qua thân thể nan...
Sự tiến bộ tăng trưởng của họ thật đáng kinh ngạc.
- Nếu không mạnh lên được, thì chúng ta có mặt mũi nào tham gia đại tái linh viện?
Trầm Thương Sinh mỉm cười nhìn lại, bàn tay nắm chặt, chiến ý hừng hực. Vốn là người kiêu hãnh, hắn đâu dễ chịu đứng sau kẻ khác. Ngày trước lần đầu gặp Mục Trần, tên kia còn phải sống mái liều mạng với Bạch Hiên. Vậy mà sau đó hắn lại tăng trưởng nhanh như điện xẹt, nửa năm trước đánh bại Ma Long Tử, giết Ma Hình Thiên... Chiến tích chấn động cả Bắc Thương đại lục.
Bất tri bất giác, tên thiếu niên kia chưa đến hai năm đã vượt qua hắn, vị trí bá chủ vững vàng lâu nay cũng lung lay dữ dội. Hắn biết Mục Trần chẳng mấy quan tâm đến đệ nhất Thiên bảng, nhưng bản tính kiêu hãnh của hắn thì không thể khoan nhượng.
Nửa năm khổ tu, hắn tu luyên điên cuồng, thành quả không nhỏ, đã vượt qua thân thể nan. Hiện tại hắn đủ tự tin có thể chiến một trận cân sức với Ma Hình Thiên trước kia!
Dù rằng việc đó vẫn không đủ vượt qua Mục Trần, nhưng ít ra không còn cái cảm giác bất lực nữa.
- Mục Trần, tiếp một chiêu!
Trầm Thương Sinh nghiêm mặt, giọng nói trầm trầm vang vọng.
Mục Trần cũng nghiêm túc, ánh mắt kiêu hãnh của Trầm Thương Sinh khiến hắn hiểu ra nhiều thứ, gật đầu chậm rãi đáp lời:
- Thỉnh Trầm học trưởng chỉ giáo!
Trầm Thương Sinh cười lớn một tiếng, xông lên. Quyền nắm chặt, linh lực ngập trời ào ạt mênh mông, uy áp cường đại, thanh thế hãi hùng.
Đối diện Trầm Thương Sinh, Mục Trần cực kỳ bình tĩnh, thậm chí áo quần cũng không bị uy áp chấn động.
Trầm Thương Sinh nghiêm mặt kết ấn, linh lực mênh mông sôi trào, hình thành quang ấn to lớn ngưng tụ trong không trung, tản mát dao động kinh người.
Một đòn cực mạnh, chẳng hề lưu tình.
Thái Thương viện trưởng nhìn thấy cảnh đó, nheo mắt lẩm bẩm:
- Không ngờ có thể tu luyện Thẩm Phán thần quyết đến cảnh giới này rồi.
"Ầm!"
Một tiếng sấm vang rền, ấn pháp của Trầm Thương Sinh đột nhiên dừng lại, một chân bước tới, như điện xẹt ngang bắn tới Mục Trần. Vô số quang ấn liên miên chuyển động theo sau, nhìn như sấm sét chấn động thiên địa. - Thẩm Phán thần quyết, Thương Sinh ấn!
Trầm Thương Sinh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mục Trần, linh lực trong cơ thể bùng phát khiến hắn sáng rực như mặt trời, hét lên dũng mãnh, quyền ấn xuất ra. "Bang bang!"
Không khí nổ tung, hàng vạn hàng nghìn quang ấn như chui ra từ không gian hư vô, như tín niệm bất bại ngưng tụ vào quyền ấn của Trầm Thương Sinh, dũng mãnh công kích Mục Trần.
Một quyền đó đã phát huy toàn bộ sức mạnh của Trầm Thương Sinh. Quyền này cho dù mạnh như Ma Hình Thiên, cũng phải toàn lực chống đỡ!
Ánh mắt Mục Trần lóe sáng, tiếng sấm ầm ầm nhẹ nhàng vang trong cơ thể, hắc lôi điện dũng mãnh thoát ra ngoài, trên ngực hiện lên bốn đường lôi văn.
Thân thể hắn trở nên tối tăm vô cùng, sức mạnh mênh mông lan tỏa khắp cơ thể.
Lần đầu tiên sau khi luyện thành, Mục Trần sử dụng hoàn toàn tứ văn lôi thể.
"Xoẹt xoẹt!"
Hắc lôi điện bắn ra hung hãn, hắn không chần chờ tung quyền đáp trả.
Quyền không hoa mỹ, mang theo sức mạnh vô tận.
Quyền phong lướt qua, không gian bập bềnh gợn sóng mang theo tiếng sấm rền vang trong không trung.
"Uỳnh!"
Hai quyền đối cứng, một tiếng nổ kinh thiên lấn át toàn bộ những âm thanh khác, khiến không gian lúc này trở nên im bặt trong chốc lát, rồi luồng kình lực xung kích mênh mông bùng phát trên cao, như một vụ nổ nguyên tử khủng bố. "Uỳnh! Uỳnh!"
Lực trùng kích chấn tan cả lôi điện của Mục Trần và quang ấn rục rỡ của Trầm Thương Sinh. Cả hai run rẩy một chút, cấp tốc lui sau.
Mục Trần lui ra tám bước, lôi quang nổ tung kềm giữ thân hình.
Trầm Thương Sinh lui sau mười bước, quang ấn vỡ vụn tan nát, hoàn toàn tan ra thành những đốm sáng li ti rơi khắp trời.
Đối chiến kinh diễm, dường như Mục Trần hơi chiếm một chút thượng phong.
- Không ngờ ngươi tu luyện Lôi Thần Thể cao đến vậy.
Trầm Thương Sinh nhìn lại bàn tay sưng tấy, chết lặng. Cảm giác đau đớn từ các ngón tay truyền lên. Hắn thở dài nhìn Mục Trần, mỉm cười như trút được gánh nặng, rồi nhìn qua tấm bia đá khổng lồ tượng trưng cho danh vọng của đệ tử trong Bắc Thương linh viện: - Đệ nhất Thiên bảng của ta cuối cùng cũng nên gỡ xuống rồi, từ hôm nay ngươi chính là bá chủ chân chính của Thiên bảng!
Vô số đệ tử yên lặng như tờ, ai nấy đều hiểu ra trận đánh một quyền so đấu khi nãy, chính là để Trầm Thương Sinh chính thức gỡ bỏ khỏi đôi vai vinh quang cao quý nhất của đệ tử Bắc Thương linh viện.
Vinh quang nhiều năm chiếm giữ, cuối cùng đã có người thích hợp hơn.
Mục Trần trầm tư, đối với danh vọng đệ nhất Thiên bảng, hắn không quan tâm, nhưng lúc này không thích hợp từ chối nữa. Trầm Thương Sinh có kiêu hãnh của bá chủ, thành ra hắn ôm quyền cung kính, vẻ mặt trịnh trọng như đang tiếp nhận vinh quang của Trầm Thương Sinh.
Mọi người quan khán cảnh tượng tân cựu bá chủ đổi ngôi, khí huyết đột nhiên sục sôi, rồi theo đó tiếng hò reo vang trời dậy đất lại cất lên.
Trầm Thương Sinh thở dài nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra nguy hiểm, cười nói:
- Ngươi có biết chúng ta ở trong Bắc Thương Môn có một ước định gì không?
Mục Trần sửng sốt, cảm giác dựng tóc gáy khi thấy đám người Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam cũng có ánh mắt đó với hắn.
- Đó là nếu Trầm Thương Sinh bại, thì bọn ta liên thủ... hội đồng ngươi một trận!
Lý Huyền Thông nhe răng cười, linh lực bùng nổ. Hạc Yêu, Từ Hoang.... cũng khởi động linh lực, tất cả xông lên hò hét lao thẳng tới Mục Trần.
- Bọn đểu!
Mục Trần mặt mày đen thui hoảng hốt định quay người bỏ chạy.
"Vù!"
Một cái bóng xinh đẹp từ phía sau Lý Huyền Thông xông lên trước. Mục Trần nhìn thấy Lạc Li mỉm cười đứng trước mặt hắn, kiếm trong tay lại chỉ về phía đám người kia. - Này, Lạc Li! Sao ngươi nói mà không giữ lời!
Hạc Yêu, Từ Hoang giật mình khựng lại, nhất thời bất mãn la hét.
- Rõ ràng không có!
Lạc Li lui lại đứng cạnh Mục Trần, thản nhiên cười:
- Chỉ là ta không nỡ.
Vô số tiếng hú bất mãn phản đối từ bên dưới vang lên.
Mục Trần cười phá lên, tình cảnh trước mắt có lẽ nhiều năm sau cũng không quên được. Trong cái tháp ngà Bắc Thương linh viện này có đôi khi lục đục đấu đá với nhau, nhưng vẫn có thể hòa thuận đoàn kết, thế thì tại sao không cố gắng mang lại huy hoàng cho nó?