Đại Chúa Tể

Chương 469 - Ma Cây

"Véo véo!"

Những bóng người lướt qua các bụi cây trên mặt đất, như bầy heo rừng chạy lủi khắp hướng vào trong vùng hắc ám.

Mục Trần vẫn chăm chú quan sát rừng rậm, gương mặt nhăn lại. Mấy trăm đội ngũ vào trong đó, vậy mà không hề có một tiếng động nào truyền ra. Cảm giác dường như khu rừng u ám này là một vùng không gian tách biệt vậy.

Mục Trần và Lạc Li liếc nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày khó hiểu. Tình hình này rất quỷ quái.

- Chuẩn bị xuất phát, cẩn trọng!

Mục Trần trầm tư, rồi cũng quyết định. Thế giới này không có chuyện nằm chờ sung rụng được của báu, muốn có được thứ gì giá trị trong di tích viễn cổ kia thì cũng phải phiêu lưu mạo hiểm một chút.

Nghe Mục Trần nói vậy, mọi người đều gật đầu. Đám người Lâm Châu cũng vâng lệnh làm theo, linh lực vận chuyện bềnh bồng. Khi đã được chứng kiến sức mạnh của đám người này, thì dĩ nhiên cũng tính ôm chân bọn hắn hưởng lợi. - Đi!

Mục Trần thoáng nhìn lại ba chi đội mạnh mẽ kia, thấy họ cũng bắt đầu có ý định hạnh động, thì nhanh chóng ra lệnh xuất phát, cấp tốc phóng lên trước, nháy mắt đã đến trước khu rừng. Nhìn vào trong âm u quỷ dị chẳng thấy gì khác, rừng sâu như một con ác ma há mồm to tướng khiến cho hắn cũng tim đập thình thịch.

Mục Trần hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng lướt vào trong rừng. Ngay phía sau, Lạc Li và những người kia bám sát.

Hắc ám bao phủ lấy Mục Trần, ngay lập tức hắn dừng lại, mọi động tĩnh phía sau, ngay cả tiếng gió cũng hoàn toàn biến mất. Mọi thứ trên trời dưới đất đều trở nên tĩnh mịch khiến hắn cực kỳ lo lắng, nhưng ngay khi thấy Lạc Li và mọi người vẫn còn theo sát sau lưng, hắn thở phào nhẹ nhõm. - Xem ra bức màn đen này khiến cho âm thanh không thể truyền ra ngoài, cũng như tiếng động bên ngoài cũng không thể vào trong này được.

Lâm Châu lên tiếng.

Mục Trần gật gù, ánh mắt đảo quanh quan sát. Trong rừng cây to, tán lá xum xuê rậm rạp che kín bầu trời, khiến cho cả cây, đất đai và hầu hết mọi thứ đều mang lấy màu đen ám trầm không chút ánh sáng.

Nhóm mười người hội tụ lại, Mục Trần chầm chậm bước vào trong rừng, linh lực tản ra quanh người, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ ngay lập tức dẫn đến công kích cuồng bạo của họ.

Đi một đoạn, Mục Trần ngạc nhiên không gặp phải trở ngại hay tập kích nào cả. Đại thụ rậm rạp, quỷ dị tối tăm khiến hắn cảm thấy dường như nơi này không có một chút sự sống. - Khoan đã!

Mục Trần chợt khựng lại, tròn mắt nhìn phía trước. Nơi đó có đến mười mấy bộ hài cốt trắng tươi nằm la liệt trên đất.

- Hử? Xem ra trước kia cũng có người tiến vào nơi này rồi!

Từ Hoang kinh ngạc thốt lên.

- Không phải trước kia... đống xương đó hẳn là một vài đội ngũ khi nãy mới tiến vào đây.

Lạc Li nhẹ giọng nói.

- Cái gì?

Từ Hoang kinh hãi biến sắc. Chỉ mới tiến vào có một lát, cho dù bị giết cũng không thể nào chỉ còn lại xương trắng như thế. Máu thịt của bọn họ đi đâu mất rồi?

Mục Trần nghiêm mặt nhìn ngó xung quanh:

- Cẩn thận một chút, khu rừng này rất quái đản!

Đi thẳng đến đây cả đám không gặp phải công kích nào cả, thậm chí cái bóng một con linh thú cũng không thấy, cảm giác lại cho biết khu rừng này là một khu rừng chết, mọi sinh vật động đậy không thể tồn tại trong vùng tối tăm này. Thế nhưng đống xương trước mặt kia cho hắn biết nơi đây có thứ khác rất đáng sợ...

Mười người lặng yên dựa vào nhau, không ai nhận ra được một rung động khẽ khàng của mặt đất dưới chân.

"Rào!"

Lá cây thình lình bị cuốn lên, những cái gì đó màu đen rất dài như sợi dây nháy mắt quấn lấy lưng áo Từ Hoang, Lâm Châu, nhấc bổng cả hai lên không trung.

Biến cố thình lình khiến mọi người cả kinh, Mục Trần nhanh mắt nhìn lại, những sợi dây màu đen kia không ngờ chính là rễ cây, mơ hồ có một ít máu rơi vào những nhánh rễ đó, nhanh chóng bị rễ cây hút vào.

Từ Hoang, Lâm Châu kinh hãi biến sắc, nhưng cả hai cũng là cao thủ, thoáng bối rối qua đi, vũ khí sắc bén tuốt ra, kình lực mạnh mẽ phá núi lấp bể chém vào những nhánh cây quấn lấy bọn họ.

Thế nhưng công kích cắt trời rạch đất khi chạm vào nhánh cây chỉ khiến nó mang theo một vết máu nhỏ, lực phòng ngự của nhánh cây cực kỳ cường đại.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Thình lình những chiếc gai cực nhọn dài cả nửa trượng từ một nhành cây khác bắn ra, cực kỳ hung ác hướng thẳng tới cổ họng hai người đang bị treo ngược.

Từ Hoang và Lâm Châu cực kỳ kinh hoảng.

"Bụp bụp bụp!"

Nhưng ngay trước khi những gai nhọn đó có thể chạm đến hai người, kiếm quang sắc bén lóe lên, toàn bộ những chiếc gai đang bay trong không trung bị cắt vỡ nát, thậm chí cả những nhánh cây đang quấn lấy hai người cũng bị chặt đứt. Từ Hoang và Lâm Châu rơi xuống đất, lăn quay hai vòng lập tức đứng dậy, thủ thế căng thẳng. - Đa tạ!

Cả hai mặt mày tái mét lên tiếng cảm tạ Lạc Li, trong lòng còn chưa hết run.

Lạc Li chỉ khẽ gật, tay nắm chặt trường kiếm. Những nhánh rễ cây kia có lực phòng ngự rất chắc chắn, nhưng dưới sự sắc bén của Lạc Thần Kiếm vẫn không khác sợi chỉ là bao. Dù vậy chúng nó lại ẩn trong lớp lá cây tối đen trong khung cảnh âm u này, cực kỳ phiền toái và khó lòng phòng vệ.

Mục Trần đảo mắt quan sát chung quanh, rồi chợt tập trung nhìn vào một cây cổ thụ đen thui. Lát sau hắn trừng mắt quát lên:

- Cẩn thận, cái cây kia rất nguy hiểm!

"Soạt soạt!"

Hắn vừa quát lên, mặt đất xung quanh đại thụ kia bất ngờ chuyển động, rất nhiều những cái rễ cây ào ào xông lên, nhắm hướng bọn họ điên cuồng công kích.

Mọi người sợ hãi, linh lực trong cơ thể bùng nổ, binh khí tuốt ra, công kích sắc bén mạnh mẽ liên tiếp nghênh đón những sợi rễ cây quấn tới.

Mục Trần múa Phệ Long Ma Thương, thương ảnh nối nhau đâm tới phía trước, bất kỳ một cái rễ nào tiến vào phạm vi công kích đều bị đâm thủng lỗ chỗ. Trong mười người thì Lạc Li ra tay nhẹ nhàng nhất, độ sắc bén mạnh mẽ của Lạc Thần Kiếm không cần phải bàn cãi, kiếm quang lướt qua tới đâu, rễ cây rơi rụng tới đó, những giọt dung dịch màu đen rơi xuống, mặt đất bốc khói xèo xèo, để lại những cái lỗ tròn nhỏ như bị acid ăn mòn, mùi huyết tinh nồng nặc.

Mười người quây quanh thành một vòng tròn, công kích mạnh mẽ chống đỡ vô số rễ cây đánh lén. Mặt đất xung quanh họ rơi đầy những khúc rễ tan nát đứt gãy.

Thế nhưng công kích của rễ cây vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, cuồn cuộn bất tuyệt khiến mọi người cực kỳ sợ hãi.

- Cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ bỏ xác ở đây mất!

Triệu Thanh Sam hốt hoảng la lên, hắn không có thần khí sắc bén như Lạc Thần Kiếm, khó khăn tốn sức lắm mới chặt đứt được rễ cây. Cứ như vậy thì thể lực linh lực sẽ nhanh chóng chịu không nổi, đến lúc đó kết cục cũng sẽ không khác những bộ xương trắng đang nằm kia. - Xông qua đi!

Mục Trần quyết định thật nhanh, hắn và Lạc Li dẫn đầu lao ra, ma thương thần kiếm múa lên mạnh mẽ phá vỡ phòng tuyến công kích, mở đường máu hỗ trợ mọi người xuyên qua. Tất cả những người còn lại đều bám sát theo sau không rời nửa bước.

Rễ cây dày đặc như xúc tua bạch tuộc uốn éo đáng sợ.

"Phùng phùng!"

Thình lình những hắc ma thụ xung quanh lắc lư rung chuyển, phun ra những làn sương đen ập vào đám người đang có ý đồ thoát khỏi vòng vây của chúng.

- Cẩn thận!

Lạc Li là người đầu tiên phát hiện ra những làn sương nguy hiểm kia, kiếm khí quét ngang, xuyên qua màn sương, nhưng không thể tiêu diệt nó.

Mục Trần tung chưởng, linh lực hùng hậu mang theo phong áp đẩy lùi màn sương đen được một lát, nhưng chúng lại nhanh chóng kéo trở lại.

"Aaa!"

Thình lình một tiếng la thảm từ phía sau, mọi người quay mặt nhìn lại, một đội viên Hoang linh viện sơ ý để làn sương kia chạm phải bàn tay, cả cánh tay nhanh chóng khô quắt lại, máu thịt như bị một lực vô hình ăn nuốt mất, để lại từng khúc xương trắng hếu.

Lâm Châu vung đao chém xuống, cánh tay gã đội viên lập tức rời ra, rồi nhanh chóng kéo kẻ xui xẻo kia vào giữa mọi người.

Cánh tay bị chặt đứt rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành xương trắng, toàn bộ máu thịt biến mất không thấy.

- Chết tiệt, đây là sương độc! Độc rất bá đạo, xuyên thủng cả linh lực, không được chạm vào nó!

Lâm Châu kinh hãi la lên

- Chúng ta đang bị đám khói độc đó bao vây!

Mộ Phong Dương mếu máo đau khổ, cả đám đã hoàn toàn dừng bước, trước sau trái phải đều là sương độc, mọi người đã tiến vào tử lộ, tiến không xong, lui không được.

Mục Trần âm trầm trước cục diện khó gỡ này. Xông vào di tích viễn cổ thật hung hiểm khó lường, chỉ một chút vô ý đã lọt vào bẫy của đám ma thụ, e rằng phải trở thành phân bón cho chúng nó mất thôi. - Làm sao đây?

Lạc Li cũng nhíu mày, lộ rõ hoảng hốt. Ngay cả nàng lúc này cũng không có giải pháp nào cả.

Mục Trần mắt lóe sáng, nhìn khói độc tầng tầng ập tới. Hắn nghĩ gì đó, chợt tay phải đưa ra, bốn ngón gập lại, ngón giữa chỉ thẳng vào làn khói độc.

Lạc Li giật bắn người, gương mặt xinh đẹp trắng bệch. Tác dụng của khói độc nàng đã tận mắt chứng kiến, kinh hoảng định dùng kiếm chặt tay cứu hắn. Thế nhưng ngay lúc đó kỳ biến xảy ra, mọi người kinh ngạc nhìn thấy từng luồng khói độc hung mãnh dao động dập dờn, rồi tất cả bị hút hết vào ngón tay của Mục Trần. - Ngươi không sao chứ?

Lạc Li vội chụp lấy bàn tay Mục Trần, lo lắng mà ngạc nhiên.

Mục Trần cười, lắc đầu. Nhìn lại làn khói độc bá đạo, bất giác nhếch môi cười gằn, không còn vẻ kiêng kị sợ hãi nữa, mà giống như nhặt được kỳ bảo.

Khói độc cực kỳ lợi hại, cái đồ chơi này, thật là vừa vặn hợp với Độc Chỉ đã khô kiệt của hắn sau khi ác chiến với Ma Hình Thiên, một nguồn độc khí sung mãn để bổ sung thêm cho hắn thủ đoạn chiến đấu khó lường.

Bình Luận (0)
Comment