Mục Phong muốn cho Mục Trần học tập linh trận, hiển nhiên cũng không phải nói cho qua chuyện, bởi vậy ngay ngày hôm sau, Mục Trần đã gặp vị lão sư dạy linh trận cho hắn.
Một trung niên nam tử hơi gầy, bào phục xám trắng, khuôn mặt nghiêm nghị không hề có chút ý cười. Dù hắn là thủ hạ của Mục Phong, nhưng ứng xử trước mặt lão cũng không quá khiêm tốn kinh cẩn, ngược lại vẫn giữ một thái độ đúng mực. - Vị này là Ôn Linh tiên sinh, từ nay về sau ngươi theo hắn học tri thức linh trận cơ bản.
Mục Phong giới thiệu vị nam tử nọ cho Mục Trần.
- Mục Trần tham kiến Ôn tiên sinh.
Mục Trần khiêm tốn cúi người ôm quyền hành lễ, không hề tỏ ra phong thái thiếu chủ một địa vực.
Vị nam tử trung niên tên gọi Ôn Linh khẽ gật đầu, vẫn không hề nói tiếng nào.
- Tiểu tử ngươi cần phải chăm chỉ học tập, Ôn Linh tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, tuy ngươi là con ta, bất quá nếu hắn cảm thấy ngươi không có thiên phú, tuyệt đối không vì thân phận của ngươi mà tiếp tục dạy đâu, nghe rõ chưa?
Mục Phong ôn tồn dặn dò, Ôn Linh xem như một vị cung phụng do Mục vực mời đến. Dù chỉ là Linh Trận sư cấp 1, nhưng điểm danh số Linh Trận sư đang có mặt ở Mục vực, cũng không vượt quá mười ngón tay, mà Ôn Linh là một người cực mạnh trong số đó.
Mục Trần gật đầu, Bắc Linh viện cũng không chương trình học về linh trận đích, cũng không mời Linh Trận sư về dạy, mà người bình thường lại càng không thể mời nổi Linh Trận sư đến dạy riêng, khiến cho Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh rất thưa thớt.
Có lẽ sau này vào được Ngũ Đại Viện, có thể sẽ được dạy dỗ kỹ hôn về linh trận. Hiện tại vẫn còn ở Bắc Linh Cảnh, vậy thì học căn bản trước vậy.
- Vậy thì theo Ôn tiên sinh mà học đi, ta cũng đi đây.
Mục Phong thực ra rất an tâm với con trai của lão. Mục Trần từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghịch phá lúc học, càng không khiến những vị lão sư tức giận bó phép mà bỏ đi. Gần đây lại có thêm chuyện Cửu U Tước, lão cũng khá bận rộn chuẩn bị, đành bước đi trước... - Tiên sinh, mời ngồi.
Mục Trần thấy cha đã đi mất dạng, mới quay lại nhã nhặn cười nói với Ôn Linh lão sư.
Ôn Linh gật đầu, ngồi xuống, ánh mắt săm soi, âm thanh đều đều phát ra:
- Ta nghe Mục vực chủ nói, ngươi đã từng giao thủ với Kỷ Tông?
Mục Trần hiển nhiên không ngờ câu đầu tiên Ôn Linh mở miệng lại hỏi đến chuyện này, hơi ngẩn người, cũng gật đầu.
- Vậy ngươi có biết Kỷ Tông trận pháp gì để đối phó với ngươi không?
Ôn Linh lại hỏi tới.
- Hẳn là dùng hai linh trận, Mê Thần trận vây khốn ta, Vũ Linh trận công kích ta.
Mục Trần hồi tưởng lại, trả lời.
- Đều là hai cái linh trận cấp 1 không quá phức tạp, xem ra Kỷ Tông vẫn rất kiêng kị phụ thân ngươi, không dám trực tiếp hạ sát thủ.
Ôn Linh nói:
- Theo ta biết, Kỷ Tông có khả năng bố trí một trận pháp cực mạnh, chính là Huyết Vũ Sát trận, linh trận này có thể so sánh với linh trận cấp 2, nếu hắn sử dụng thứ đó, ngay cả cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng phải thê thảm.
Mục Trần hơi biến sắc gãi đầu, xem ra mình cũng khá may mắn a.
- Bất quá bằng vào thực lực như ngươi hiện tại, phá được hai linh trận kia của hắn ta cũng không dễ dàng.
Ôn Linh nhìn Mục Trần, khẽ gật đầu, gương mặt nãy giờ không hề biểu lộ cảm xúc, nay cũng toát ra một vẻ tán thưởng.
- Bây giờ thì nói về linh trận đi...
Ôn Linh khoát tay giảng giải:
- Linh trận, hiểu theo nghĩa đơn giản nhất đó là dùng linh lực bằng một phương pháp đặc biệt để hình thành cộng hưởng dẫn phát thiên địa linh khí, đạt được hiệu quả mong muốn. - Thế như muốn dẫn phát ra loại cộng hưởng này, không hề đơn giản, mà cực kỳ khó khăn phức tạp.
- Ở một vài hạ vị diện, việc bố trí trận pháp đôi khi lại dễ dàng hơn, vì những nơi đó năng lượng ít phức tạp hơn Đại Thiên Thế Giới. Do vậy, một linh trận ở Đại Thiên Thế Giới so ra sẽ cao cấp và phức tạp hơn những trận pháp ở hạ vị diện một bậc.
Ôn Linh xắn tay áo vươn tay ra. Bàn tay có vẻ thon thả rất lạ, rất không phù hợp với dáng người gầy nhom khô đét kia. Mục Trần nhìn theo dõi bàn tay đó, thì thấy đầu ngón tay có linh lực nhanh chóng hội tụ, hóa thành năm đạo linh ấn tinh xảo thật nhỏ, khá phức tạp, nhưng tản ra một loại dao động đặc thù. Xung quanh năm linh ấn đó, thiên địa linh khí cuồn cuộn mà yên lặng cuốn vào. - Đây là linh ấn, bố trí linh trận không thể thiếu nó.
- Linh ấn?
Mục Trần ngạc nhiên, hiển nhiên là chưa hề biết.
- Ừm.
Ôn Linh gật đầu, bấm tay búng ra. Năm linh ấn rời khỏi tay như giọt nước tan vào biển biến mất không thấy nữa. Nhưng ngay lúc đó, Mục Trần cảm thấy rõ một cỗ cuồng phong đột ngột thổi tới, khiến thân hình hắn lắc lư không vững.
Mục Trần kinh dị hô lên, hai mắt tập trung, mơ hồ nhìn thấy không khí trước mặt hơi méo mó, từng luồng sáng mắt thường khó thấy được đan xen vào nhau, mà phía cuối những luồng sáng mỏng manh đó, chính là năm linh ấn nhỏ tí vừa nãy... - Linh trận ư?
Ôn Linh gật đầu, nói:
- Đây là một tiểu linh trận, cấp bậc vẫn chưa đạt được linh trận cấp 1.
- Bố trí linh trận, cần nắm vững tuyệt đối về linh ấn, chỉ cần có dao động cộng hưởng khác thường rất nhỏ, cũng sẽ khiến trận pháp thất bại, người thi triển còn có thể bị linh lực phản phệ, nghiêm trọng hơn có thể trực tiếp mất mạng. Thất bại bố trí linh trận, mất đi khống chế đồng nghĩa với việc bản thân ngươi sẽ nhận phải công kích cuồng mãnh nhất của linh trận. - Bình thường, linh trận càng lợi hại cần càng nhiều linh ấn, khó khăn nắm giữ chúng càng lớn. Ta là Linh Trận sư cấp 1, cực hạn có thể đồng thời điều khiển 20 linh ấn, nhiều hơn thì không khống chế nổi. Theo ta biết, linh trận đại sư cấp 5 trở lên, vung tay liền có thể điều khiển hơn cả ngàn linh ấn, uy lực một linh trận cỡ đó, cường giả Thần Phách cảnh, cũng chỉ có tan thành tro bụi.
Mục Trần nghe thấy mà líu lưỡi.
- Linh ấn là trụ cột để bố trí trận pháp, trừ nó ra, còn có một thứ không thể thiếu.
- Là cái gì?
- Trận đồ!
Ôn Linh thản nhiên trả lời
- Một trận pháp hình thành cực kỳ phức tạp, như một công trình, một kiến trúc lớn. Linh ấn là hòn đá tảng và là thứ dẫn đường, trận đồ hay đồ thị là cấu trúc cho đường đi của linh ấn, nếu không có bản vẽ đầy đủ, cả công trình sẽ không thể dựng lên.
Ôn Linh đưa tay vào trong áo, lấy ra một cái ống màu ngọc bích, đặt trên mặt bàn, lóe ra quang mang nhàn nhạt:
- Đây là một quyển trận đồ cấp 1, tên là Linh Lôi trận.
Mục Trần tò mò nhận lấy, mở ra. Hào quang tỏa sáng đập vào mắt, trên trận đồ là những hình vẽ đường đi sáng rực chằng chịt khiến người ta nhìn vào mà hoa mắt. Những luồng sáng phức tạp đan xen, cuối cùng hình thành một trận pháp lóe ra lờ mờ hình sấm sét. - Trận đồ đối với Linh Trận sư, là thứ hấp dẫn nhất. Một khi có tin tức trận đồ cao cấp xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới rất đông Linh Trận sư tranh giành.
- Trận đồ cũng giống Linh Trận sư, được chia làm 9 cấp. Nhiều năm qua ta nhìn thấy được, cấp bậc cao nhất là trận đồ cấp 4.
Khuôn mặt Ôn Linh đột ngột trở nên nghiêm túc và hâm mộ vô cùng.
- Đương nhiên, trận đồ đối ngươi hiện tại, vẫn còn quá sớm để nói.
Ôn Linh nhìn Mục Trần, đưa cho hắn một ngọc giản, nói:
- Trong này có phương pháp tu luyện linh ấn, ngươi thử xem có thể luyện ra hay không. Có thể xem như đây là khảo nghiệm cơ bản nhất cho học giả, nếu khi tu luyện ngươi cảm thấy không hiểu, thì nên dừng lại, vì nó cho thấy ngươi không có cảm ứng nhạy cảm với linh ấn, hay nói cách khác, ngươi không có thiên phú.
Mục Trần nghe vậy, liền nhận lấy ngọc giản, không nói gì thêm, vội nhắm hai mắt, tập trung nhận lấy phương pháp tu luyện linh ấn bên trong.
Hai mắt nhắm lại, chừng một canh giờ sau, Mục Trần mới chậm rãi mở mắt ra, buông ngọc giản trong tay, đôi mắt có vẻ trầm ngâm suy tư.
Tu luyện linh ấn này, có vẻ hơi giống ngưng tụ Sâm La Tử Ấn, bất quá ít phức tạp hơn. Dù vậy cũng không có nghĩa là Mục Trần sẽ dễ dàng trở thành Linh Trận sư, vì dù sao cái khác chính là Linh Trận sư phải điều khiển số lượng linh ấn nhiều hơn rất nhiều. Mục Trần có thể ngưng luyện ra hai đạo Sâm La Tử Ấn, nhưng 20 linh ấn, hai 200 linh ấn thì sao? Ngưng luyện, khống chế cái nào khó hơn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết.
Mục Trần trầm tư sau một lúc lâu, lại nhắm mắt, vươn tay ra. Linh lực hắc ám tập trung ở đầu ngón tay, hắn đang thử luyện hóa ra linh ấn.
Ôn Linh sắc mặt bình tĩnh quan sát Mục Trần đang bước đầu thực nghiệm tu luyện linh ấn. Nếu hắn ngay cả bước đầu tiên này không vượt qua được, vậy thì không cần phải học nữa, vì như thế cũng chỉ lãng phí thời gian của cả hai mà thôi.