Đại Chúa Tể

Chương 480 - Chiến Hạ Hầu

Uy áp linh lực hung mãnh dồn nén trong cung điện, theo sau hai bóng người như sao xẹt qua không gian, mạnh mẽ va chạm với nhau.

Không chút hoa mỹ, thuần túy là đối chọi sức mạnh.

Một bên dựa vào thân thể rắn rỏi cường tráng, bên kia dựa vào ưu thế linh lự hùng hồn.

Hai loại sức mạnh khiến cho cả tòa cung điện rung chuyển lắc lư muốn sụp đổ.

"Đùng!"

Va chạm bùng nổ kình lực khiến cho những dây leo đầy đất cũng bị chấn tầng tầng nát vụn.

"Bịch bịch"

Hai người bị lực phản chất đẩy ra, kình lực chuyển xuống chân giẫm nát sàn cây trong Mộc điện, khiến nó vỡ ra lưu lại những dấu chân mạnh mẽ.

Thân thể Mục Trần run lên, hắc lôi lóe ra lẹt xẹt chống cự lại linh lực hùng hồn nhập thể, gương mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng. Sức mạnh cơ thể của Hạ Hầu tuy không bằng Lôi Thần Thể tứ văn lôi của hắn, nhưng linh lực thì rõ ràng hung mãnh bá đạo và dồi dào hơn.

Linh lực nan, một tiến cảnh mấu chốt của linh lực. Cứ xem trước linh lực nan, Thần Phách có thể chứa một lượng linh lực như một cái hồ rộng, thì sau khi linh lực nan lột xác, cái hồ kia bành trướng như biển lớn, như đại dương sâu thẳm. Còn may Mục Trần cũng vừa tu luyện được Đại Phù Đồ quyết đầy đủ âm dương, linh lực cũng được lột xác tiến hóa một lần, đủ sức để ngăn chặn thế tiến vũ bão của đối thủ. - A, cơ thể cứng thật! Xem ra thần quyết luyện thể mà ngươi tu luyện khá lợi hại đấy, thành tựu của ngươi cũng không thấp. Khó trách đủ can đảm lấy thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ khiêu chiến linh lực nan.

Phía đối diện, Hạ Hầu nhìn vào đôi tay ngọc đang run run của mình, cất giọng lẩm bẩm lành lạnh.

Gương mặt hắn điểm vài nét kinh dị, cơ bắp của Mục Trần thật sự quá cứng cáp, sự cương mãnh thậm chí vượt xa cả cao thủ thân thể nan không biết mấy lần, chẳng hiểu hắn tu luyện như thế nào.

Mục Trần đạm mạc liếc nhìn, không trả lời. Long ảnh lóe lên, hào quang sáng chói hắn đột nhiên biến mất.

- Tốc độ nhanh thật!

Hạ Hầu tròn mắt kinh ngạc, thình lình hắn tung quyền về không gian trống rỗng bên phải của mình.

"Vụt!"

Linh lực hùng hậu theo quyền kình đánh tới, đầu quyền lóe ánh sáng như ngọc thạch, uy lực thần sầu quỷ khốc.

"Vèo!"

Nhưng quyền phong bất ngờ của hắn hoàn toàn không chút hiệu quả, đầu quyền đánh vào khoảng không, bóng dáng Mục Trần cũng không thấy đâu, chẳng hề hiện thân như sở liệu.

Hạ Hầu biến sắc, rồi hắn cảm thấy kình lực cuồng mãnh từ phía sau quét tới.

Tốc độ Mục Trần đã hoàn toàn vượt qua cảm ứng của hắn!

Dù vậy, Hạ Hầu cũng không phải nhân vật tầm thường, mũi chân chấm mặt đất nhảy lên nửa trượng, cước kình như sợi roi ào ào quét ra phía sau.

"Rầm rầm!"

Cước ảnh lướt qua, không khí không kịp tản đi bị chấn nổ đì đùng.

"Đùng!"

Một vụ nổ dữ dội bùng lên ngay điểm va chạm của họ, khiến cho sàn Mộc điện đứt gãy tan nát.

Cả hai đều dốc tận sức mạnh của mình, công kích quyền cước cận chiến liên miên bất tuyệt đối chiến, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.

"Uỳnh!"

Trận đấu trong Mộc điện, hai bóng người liên tiếp lướt qua nhau, không khí bị chấn nổ lóc bóc, không gian như muốn sụp đổ, uốn éo biến dạng....

Mục Trần khựng người giữa không trung, đột nhiên kết ấn. Linh lực dũng mãnh tuôn ra phía sau lưng hóa thành dải tinh tú, bốn hư ảnh thần thú xuất hiện, ánh sao lấp lánh. - Tứ Thần Phong Thiên Ấn!

Quang ấn từ trên cao thình lình giáng xuống, bao phủ lấy Hạ Hầu.

"Hừ!"

Nhìn thấy quang ấn ập xuống, ánh mắt Hạ Hầu lạnh đi, song chỉ vươn ra, đầu ngón tay lóe lên. Hắn điểm vào không gian trước mặt, ánh sáng sục sôi. Một chùm sáng lóe lên như ánh sao, cuồn cuộn như thác lũ vắt ngang không trung. - Toái Tinh thần chỉ!

Chùm sáng dũng mãnh lao lên, chống cự va chạm với quang ấn hung hãn đang áp xuống.

"Ầm!"

Một tiếng vang như sấm nổ, hai luồng sức mạnh khổng lồ đối chọi khiến không gian nứt ra.

Kình lực phản chấn đáng sợ thổi ngang, lan tới Mục Trần. Hắn trợn mắt gồng người lên, thúc giục Lôi Thần Thể tối đa, lôi điện chạy khắp trong ngoài, phóng thích sức mạnh cực kỳ dũng mãnh chống cự lại kình lực đánh tới, văng đi trăm thước, thân thể run rẩy.

Phía đối diện, Hạ Hầu múa tay, linh lực hình thành một hộ tráo trước mặt. Thế nhưng hộ tráo đó hoàn toàn vô dụng trước kình lực quá dữ dội, nháy mắt vỡ tan nát, hắn cũng bị đánh văng đi lảo đảo.

Cả hai dốc tận lực cũng không ai chiếm thượng phong tuyệt đối.

Đằng xa, Đường Mị Nhi, Chu Viên và đám người còn lại không rời mắt khỏi giao tranh bên kia, trong lòng cũng cồn cào nao nao. Lần đầu tiên nhìn thấy Mục Trần thi triển toàn lực, chiến đấu kinh thiên khiến họ khó mà giữ bình tĩnh được. Thực lực Hạ Hầu kia chân chính vượt qua linh lực nan, thế mà cũng hoàn toàn không thể làm khó được Mục Trần chỉ mới Thông Thiên cảnh hậu kỳ bao nhiêu.... - Kẻ này đúng là có chút năng lực.

Chân Thanh khẽ chép miệng, ánh mắt âm trầm. Tình hình hiện tại đúng là vượt dự kiến của hắn, đâu ngờ được rằng Mục Trần có thể chiến ác liệt ngang tay với Hạ Hầu một lúc lâu như thế. - Đội trưởng, cơ bắp tiểu tử kia rất cứng cáo, có lẽ trong chúng ta không ai so được với hắn. Nếu không thì hắn không thể chiến với Hạ Hầu như thế.

Sau lưng Chân Thanh, một gã lên tiếng.

- Đội trưởng, có nên làm gì đó không? Lỡ như Hạ Hầu thua thì....

Kẻ khác lại âm thầm nhắc nhở, giọng lưỡi đầy mưu toan.

Chân Thanh nheo mắt, kín đáo liếc sang Lạc Li. Nàng đang nắm chặt thanh thần kiếm kia, uy thế khiến hắn kiêng dè không ngớt, kiếm khí sắc bén không ngừng tản ra, không quá mãnh liệt, nhưng cũng đủ khiến cho hắn thấy được không gian xung quanh nàng đã bị cắt mịn thành vô số mảnh.

Thần kiếm kia quá lợi hại.

- Đừng vội, cứ chờ xem. Tiểu tử kia thân thể cường hãn, nhưng chỉ dựa vào đó thì căn bản không đánh thắng Hạ Hầu được.

Chân Thanh khẽ lắc đầu, nhếch môi cười:

- Vả lại cái chính chúng ta cần là thời gian. Đến lúc đó, bọn kia sẽ chân chính hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng!

Giữa không trung, Mục Trần nhìn qua Hạ Hầu đối diện, sắc mặt kẻ địch khó coi vô cùng, có lẽ vì hắn biểu hiện chiến lực vượt xa suy đoán, khiến cho kẻ kia khó lòng bình tĩnh. - Xem ra linh lực nan cũng không phải là không thể cản nổi!

Mục Trần cười nhạt, tay nắm lại, Phệ Long Ma Thương lại hiện ra, sát khí theo đó tuôn tràn. Hắn ném Phệ Long Ma Thương lên cao, ngay lập tức nó hóa thành con ma long hung dữ giữa không trung, sát khí kinh thiên.

Phệ Long Ma Thương chính là binh khí tuyệt phẩm. Ma Hình Thiên khi trước đã dùng nó để ngăn cản Đại Tu Di Ma Trụ, tranh thủ thời gian rảnh tay để tấn công Mục Trần. Chiến lực của cây thương kia là không cần phải bàn cãi. - Đi!

Mục Trần chỉ thẳng phía trước, ma long gào lên lao vùn vụt tới chỗ Hạ Hầu.

Hạ Hầu trừng mắt lên, bàn tay bạch ngọc đột nhiên sáng chói, nhìn kỹ lại, dường như có một lớp như cát mỏng rời khỏi đôi tay, hóa thành hai viên tròn tròn như tinh tú, khí tức không gian tràn ngập, lạnh băng. - Hử?

Mục Trần nhìn thấy cũng giật mình, nheo mắt:

- Thì ra hai tay ngươi lợi hại như vậy là do có đồ chơi này à?

Vật kia sáng lấp lánh như sao, hiển nhiên là một loại binh khí kỳ lạ nào đó. Xét dao động, e rằng phẩm giai vật đó cũng không thấp, khó trách khi đối chiến quả đấm của Hạ Hầu cũng mơ hồ làm cho Mục Trần đau đau cánh tay. "Ầm!"

Hai viên tinh tú bay lên, đập vào ma long, dao động kinh người toát ra.

Hạ Hầu đứng giữa không nhìn hai thứ vũ khí đối chiến tản ra kình lục đáng sợ, hắn liếc nhìn lại Mục Trần, cất giọng khàn khàn đầy sát khí:

- Bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi và cao thủ linh lực nan đem ra so sánh có chênh lệch vĩ đại như thế nào! Linh lực áp đảo tuyệt đối, cái thân thể bé nhỏ của ngươi sẽ không hề có sức kháng cự!

Đôi mắt Hạ Hầu hằn lên tơ máu, không trung như nổi lên những dao động kỳ bí. Hai tay hắn kết những ấn pháp kỳ lạ, dao động linh lực bùng nổ như núi lửa phun trào khiến Mục Trần cũng biến sắc!

Hạ Hầu gằn giọng, từng chữ từ trong miệng phun ra.

- Tinh Tú đại pháp!

Bình Luận (0)
Comment