Đại Chúa Tể

Chương 502 - Trấn Giao Dịch

Lôi quang bắn thủng huyết chưởng, Mục Trần hiên ngang đứng giữa trời, hắc lôi bắn ra lẹt xẹt quanh thân, lãnh khốc nhìn Huyết Thiên Đô, sức mạnh hùng dũng hội tụ nơi bàn tay.

Sau khi vượt qua thân thể nan, Lôi Thần Thể cũng có tinh tiến, hắn thuận lợi luyện đến ngũ văn lôi thể. Bằng vào sức mạnh cơ thể, hiện tại gặp đối thủ chỉ cần dưới thần phách nan, hắn sẽ không chút e ngại.

Thực lực Huyết Thiên Đô này có lẽ mạnh hơn cao thủ linh lực nan một chút, nhưng chắc chắn chưa đến thần phách nan. Muốn đơn đấu, Mục Trần chẳng có gì phải ngại. - Từ đâu chui ra một kẻ không biết trời cao đất dày, dám khiêu khích tôn nghiêm Huyết Thần tộc?

Huyết Thiên Đô trừng mắt phẫn nộ vì câu nói đầy tính khinh thường Huyết Thần tộc. Huyết khí tràn ngập, mùi máu tươi càng lúc càng nồng.

Hào quang đỏ tươi lóe lên trong tay, dao động nguy hiểm tản mát.

Phía sau hắn, những gã tộc nhân Huyết Thần tộc cũng lạnh lùng vận huyết linh lực, ánh đỏ tràn ngập thân thể.

Lạc Li thấy đối phương muốn ra tay, Lạc Thần Kiếm của nàng vẫn luôn sẵn sàng, tiếng kiếm ngân vang lên theo kiếm ý sắc bén.

- Muốn đánh thì cũng đừng chừa chúng ta ra nhá. Huyết Thần tộc uy danh lừng lẫy ta cũng đã từng nghe nói tới, thế nhưng mà ở đây không phải Tây Thiên giới, chưa đến lượt các ngươi diễu võ giương oai đâu!

Ôn Thanh Tuyền nhẹ nhàng tiến tới, cất giọng cười phấn khích. Kim chiến thương sặc sỡ xuất hiện, vắt xéo phía sau nàng. Cảm giác nguy hiểm cực độ toát ra từ thân thể mỹ miều.

Đám người Từ Hoang, Tần Nhi, Nhạc Nhi... cũng lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, ánh mắt đầy chiến ý.

Không khí liền trở nên giương cung bạt kiếm, đại chiến sắp bùng nổ.

- Ôn Thanh Tuyền?

Huyết Thiên Đô sững sờ nhìn Ôn Thanh Tuyền. Tham gia đại tái không phải chỉ mới một hai ngày, dĩ nhiên phải biết dung mạo của đội ngũ đứng hạng nhất điểm số từ đầu đến giờ. Hắn chỉ không ngờ các nàng lại đi cùng bọn Mục Trần. - Đích thị!

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười xác nhận, đôi mắt phượng kiêu ngạo đầy thách thức.

"Hừ!"

Ánh mắt lóe lên, Huyết Thiên Đô tức tối. Ôn Thanh Tuyền và Mục Trần, Lạc Li tụ ở cùng nhau, đội hình này khiến họ phải cẩn trọng đối đãi, nếu bây giờ khai chiến có thể may mắn chiến thắng cũng phải trả giá đắt, cuối cùng lại làm mồi cho bao nhiêu đội ngũ cao thủ rình rập quanh đây. - Lần này tạm thời tha cho các ngươi, nhưng ta thấy có vẻ như các ngươi cũng hướng tới Mộc Thần Sơn? Được đấy, đợi đến khi vào di tích Mộc Thần Điện, ta sẽ tính sổ một lượt. Đến lúc đó ta sẽ giáo huấn ngươi thật kỹ, để ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! - Đi!

Dứt lời Huyết Thiên Đô vung tay lên, định bỏ chạy.

Mục Trần ánh mắt lóe sáng, một chưởng dũng mãnh tung ra, linh lực hai màu đen trắng như hồng thủy ập tới Huyết Thiên Đô. Dĩ nhiên hắn không muốn kẻ thù của Lạc Li thuận lợi bỏ chạy. - Giải quyết các ngươi tuy có chút phiền phức, nhưng ta đã muốn đi, ngươi có năng lực cản lại sao?

Huyết Thiên Đô cười khẩy châm chọc, ấn pháp nơi tay đầy huyết quang, mặc cho luồng kình lực hung mãnh đánh tới.

"Đùng!"

Thình lình đám người Huyết Thần tộc nổ tung, sương máu tràn ngập, cả mười người biến mất không thấy đâu.

Mục Trần nheo mắt lại. Khi bọn chúng nổ tung, hắn có thể nhìn thấy vài tia huyết quang bắn đi. Chắc chắn đó là thủ đoạn bỏ chạy của đám kia. Huyết Thiên Đô đáng hận nhưng cũng là hoàng tử Huyết Thần tộc, một thân bản lĩnh cũng khó ngăn cản được. - Cũng muốn đến di tích Mộc Thần Điện ư....

Sát khí vẫn còn lượn lờ, Mục Trần đối với Huyết Thiên Đô thực sự có ý muốn diệt sát. Tộc nhân Huyết Thần tộc sẽ là trở ngại cho Lạc Li sau này, giết bớt được tên nào hay tên đó, nếu lại có cơ hội, Mục Trần sẽ khiến tên kia vĩnh viễn chôn thây ở mảnh đại lục di tích này.

Hắc lôi quanh thân Mục Trần tán đi, rồi hắn từ từ bay trở về.

- Huyết Độn Pháp, trò bỏ chạy của Huyết Thần tộc cũng thật lợi hại. Dù sao lúc này chúng ta cũng chưa cần phải cố sát chúng làm gì, sau này sẽ có thêm cơ hội.

Lạc Li nghiêm mặt, nhưng vẻ lạnh lùng đã tan đi nhiều, nhẹ nhàng nói với Mục Trần.

Mục Trần gật gù, trầm tư:

- Nếu bọn chúng muốn bắt nàng đi, vậy thì chúng không cần trở về nữa.

Chỉ một câu nói đầy sát khí như thế của Mục Trần lại khiến Lạc Li cảm thấy rất ngọt ngào.

- Aida, Mục Trần ca thật khí phách đó!

Bên cạnh, Tần Nhi, Nhạc Nhi cùng cười tấm tắc khen.

- Khí phách con khỉ, còn chưa tới Mộc Thần Sơn đó, kết quả lại rước thêm một kẻ địch khó nhằn. Bất quá coi như cũng có cốt cách, không khiến người ta quá thất vọng. Nữ nhi của mình bị khinh thị mà còn trốn sau lưng, thế có còn là nam nhi không chứ?

Ôn Thanh Tuyền trợn mắt liếc nhìn Mục Trần.

Đối với nàng ta một câu châm một câu chọc, Mục Trần cũng chỉ có thể cười xòa. So với Huyết Thiên Đô, thì cô nàng này mới chân chính là đau đầu.

Lạc Li mỉm cười:

- Huyết Thiên Đô mặc dù hơi khó giải quyết, nhưng nếu thật sự đánh nhau hắn cũng khó mà chịu nổi.

Lạc Li nói giúp Mục Trần, Ôn Thanh Tuyền chỉ trề môi, xua xua tay:

- Tới trấn giao dịch rồi, tranh thủ đi! Mộc Thần Sơn hấp dẫn bao nhiêu kẻ đến đây, tàng long ngọa hổ không ít, chúng ta phải chuẩn bị chu toàn. Trong di tích viễn cổ chắc chắn có đại chiến đang đợi đó.

Mục Trần cũng tán thành, y như Ôn Thanh Tuyền đã nói, họ còn chưa đặt chân đến Mộc Thần Sơn đã gặp một đám khó nhằn. Chẳng biết đến đó rồi sẽ còn chui ra thêm bao nhiêu kẻ nữa. Mục Trần cũng đang rất hiếu kỳ, lần tranh đoạt bảo tàng này sẽ có thêm bao nhiêu cao thủ ẩn tàng lộ diện.

Ai cũng thấy rõ tầm quan trọng của việc tranh đoạt di tích Mộc Thần Điện, những chi đội mạnh mẽ chưa lộ diện nhất định không bỏ qua, kỳ này sẽ cực kỳ phấn khích, không chừng có thể chấn động cả đại tái linh viện.

Đoàn người lại tiếp tục bay đi, thị trấn to lớn đã hiện ra trước mắt, vô số bóng người tứ phương hạ xuống lao vào trong trấn, khung cảnh thật nhộn nhịp và tấp nập.

Cả đoàn hạ xuống bên ngoài trấn, tấm tắc nhìn sinh khí trong trấn. Từ khi tham gia đại tái đến nay, lần đầu tiên Mục Trần nhìn thấy một nơi có nhiều chi đội tập hợp lại mà mang đủ vẻ hòa bình như nơi đây. Chỗ khác thì chỉ có tranh đoạt khốc liệt mà thôi. - Đi nào!

Ôn Thanh Tuyền có vẻ như khá quen thuộc, nàng liền dẫn đầu đi vào, những người còn lại cũng nối gót theo sau.

Vừa tiến vào trấn, tiếng ồn ào huyên náo khắp nơi, trấn này thành lập chưa lâu, những con đường đá xanh có vẻ rộng rãi, chỉ có điều lúc này lại chật kín người là người.

Khi Mục Trần đi theo Ôn Thanh Tuyền vào trong trấn, bất chợt tiếng ồn ào giảm đi nhiều, những ánh mắt thèm thuồng càn rỡ và kinh diễm nhìn lại...

Dĩ nhiên, họ đang nhìn Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li.

Tiếng tăm Ôn Thanh Tuyền từ lâu đã vang dội khắp đại tái linh viện, mặt mũi nàng xinh đẹp ra sao hầu như mọi người đều biết, mạnh mẽ thế nào cũng chẳng có ai nghi ngờ.

Nhưng lần này lại thêm kinh ngạc vì bên cạnh nàng lại xuất hiện thêm một cô gái khí chất bất đồng nhưng xinh đẹp chẳng kém cạnh.

Lạc Li yên lặng đi theo, tay đặt hờ lên Lạc Thần Kiếm, gương mặt thanh nhã, đôi mắt lưu ly thản nhiên quét qua xung quanh.

Ôn Thanh Tuyền thì khác, vẻ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành mang theo nụ cười động lòng người, nhưng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo, chẳng chút quan tâm lướt qua những thanh niên ưu tú, rồi quay đi chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy kẻ đang cố ưỡn ngực oai phong.

So với Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền như ngựa hoang khó thuần, nhưng nam nhi là thế, càng khó có được thì càng bon chen vào tranh giành.

Mục Trần thấy trong trấn bất thình lình yên ắng đi nhiều, lại thấy nhiều kẻ đảo mắt càn rỡ quét trên người Lạc Li, nhất thời cảm thấy bực mình.

Lạc Li thấy hắn như vậy, chỉ mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy tay hắn.

"Ồ."

Những tiếng kinh ngạc vang lên theo hành động của Lạc Li, nhiều kẻ ghen tị liếc qua đánh giá Mục Trần, địch ý hiện lên rõ ràng.

Mục Trần hơi ngạc nhiên. Tính cách Lạc Li ra sao hắn hiểu rõ, thỉnh thoảng hai người ở cùng nhau hắn cũng giở trò lưu manh đùa giỡn, nàng đỏ mặt cho phép hắn, nhưng giữa chốn đông người thường tỏ ra rụt rè e lệ, chẳng có khi nào chủ động nắm tay hắn. - Thưởng cho ngươi một chút!

Lạc Li mặt hơi đỏ, hếch mũi nói nhỏ.

Mục Trần nhoẻn miệng cười, có lẽ cô nàng này đang nói đến biểu hiện của hắn khi đối chiến với Huyết Thiên Đô.

Ôn Thanh Tuyền đang đi trước, nghe thấy xung quanh ồ lên kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn một chút đã biết ngay sự tình, lúc này hậm hực, hơi nghiêng mặt quay lại, khóe môi nhếch lên nguy hiểm.

Nụ cười nguy hiểm đó chỉ vừa vặn lọt vào mắt Mục Trần, nhất thời khiến hắn hơi bất an.

Chưa kịp phản ứng gì, tuyệt sắc giai nhân kia đã xoay cả người lại, gương mặt bất hảo vươn tay ra nắm lấy tay áo kia của Mục Trần, nhanh chóng kéo hắn đi vào trong trấn.

Ngay giây phút đó, con đường trước mặt trở nên yên tĩnh vô cùng.

Mục Trần thì toát mồ hôi, vì hắn nhận thấy những ánh mắt ghen tị vừa nãy, lúc này đã chân chính chuyển thành sát khí.

- Bị chơi rồi!

Mục Trần run rẩy, Ôn Thanh Tuyền quả nhiên là ma nữ.

Bình Luận (0)
Comment