Kim quang chói mắt tràn ngập bên ngoài Tàng linh viện, chiến thương trong tay, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành lúc này trở nên lãnh khốc đáng sợ. Linh lực mênh mông hình thành uy áp kinh khủng.
Lâu la lính lác Chúng Viện Minh nhất thời run rẩy, chiến ý hoàn toàn biến mất.
Mặc Ngư thấy vậy, mặt cũng đổi sắc, trầm giọng:
- Ôn Thanh Tuyền, ngươi đừng có quá đáng, Chúng Viện Minh chưa bao giờ đắc tội Vạn Hoàng linh viện các ngươi, ngươi muốn gây sự ư?
- Thấy các ngươi ngứa mắt mà thôi.
Ôn Thanh Tuyền lạnh lẽo trả lời.
- Ngươi ...
Mặc Ngư nổi cáu, chợt âm trầm đe dọa:
- Ôn Thanh Tuyền, ngươi rất lợi hại, nhưng đại ca bọn ta cũng không sợ ngươi!
- Một tên thậm thụt giấu đầu lòi đuôi không đáng cho ta phải ngại!
Ôn Thanh Tuyền cười khẩy, thình lình khua chân một cái, kim quang sáng lên hoa lệ, chiến thương rực rỡ mang theo thương ảnh ngập tràn phủ xuống đám người Chúng Viện Minh.
Với thực lực Ôn Thanh Tuyền, lúc nàng mất linh lực còn khó ngăn cản nổi, huống gì nàng đã có thể sử dụng lại năng lực vốn có, trong khi đám Chúng Viện Minh không dùng được linh lực, chẳng phải mặc tình cho người ta tàn sát hay sao.
Ôn Thanh Tuyền xông qua tới đâu, lâu la Chúng Viện Minh chạy trốn tán loạn, người bị thương văng tứ tung, hộc máu trọng thương.
Chỉ một chốc lát nàng như hổ lạc bầy dê, trận hình nghiêm chỉnh của Chúng Viện Minh bị phá tan nát.
- Ôn Thanh Tuyền ngươi chớ có quá đáng!
Mặc Ngư xanh mặt, quát lên thân hình lao ra, linh lực mạnh mẽ từ trong cơ thể bùng lên.
Một thanh kiếm ảnh hình thành trong tay, tàn bạo chém tới Ôn Thanh Tuyền.
- Hử?
Mục Trần cảm ứng được linh lực cường hãn từ Mặc Ngư, hắn kinh ngạc ra mặt. Có vẻ như Mặc Ngư có thể dùng hết toàn bộ linh lực của hắn, không giống như Tần Phong chỉ sử dụng được một nửa. Vậy là Hộ Linh Ngọc Đĩa của tên này còn tốt hơn của Tần Phong nhiều. - Hừm!
Ôn Thanh Tuyền trợn trừng mắt phượng, thế công sấm sét của Mặc Ngư phát đến cũng chẳng làm nàng nao núng, kim thương trong tay trở nên sáng rọi hơn bao giờ hết, một tiếng phượng hót rõ to vang lên. - Kim Hoàng Thương!
Chiến thương bắn đi, hóa thành một con chim phượng kim sắc hung hăng đập vào kẻ đang lao tới.
"Bang!"
Tiếng kim loại vang lên, kình phong hung mãnh bùng lên.
Kiếm ảnh nổ tung, thân thể Mặc Ngư run rẩy dữ dội, lảo đảo văng ngược về, cánh tay đổ máu. Ngạnh chiến với Ôn Thanh Tuyền, hắn hoàn toàn đại bại.
- Thần Phách nan...
Mặc Ngư trợn mắt hoảng hốt:
- Không hổ là đội trưởng chi đội hạng nhất, ngươi hẳn đã vượt qua Thần Phách nan từ lâu?
Thực lực Mặc Ngư chỉ còn thiếu chút nữa có thể độ Thần Phách nan, cao thủ linh lực nan khó trở thành đối thủ của hắn, thế nhưng chỉ một chiêu giao đấu đã bị Ôn Thanh Tuyền đánh cho bị thương, hiển nhiên thực lực nàng ta phải vượt xa hắn.
Nghe Mặc Ngư thốt lên, Tần Phong và Lưu Hùng cũng biến sắc, kinh sợ nhìn lại Ôn Thanh Tuyền. Nàng đã vượt qua Thần Phách nan? Thật quá điên a?
- Dẫn người của các ngươi cút khỏi đây!
Ôn Thanh Tuyền thản nhiên gằn giọng, ngữ khí cực kỳ thịnh nộ.
Mặc Ngư, Tần Phong, Lưu Hùng sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi mắt kẻ nào cũng u ám. Tàng linh viện này chính là nơi dự trữ Chí Tôn linh dịch của Mộc Thần Điện, chỉ cần lấy được một giọt cũng có thể nhờ nó mà tiến lên Thần Phách nan, muốn bọn họ rút đi được sao? - Chúng ta cũng muốn xem ngươi có tư cách gì nói như thế.
Mặc Ngư cười khẩy, đột nhiên vung tay lên, một tia hào quang bắn ra, rồi nhanh chóng hình thành một bức tượng gỗ to lớn, linh lực tản mát cuồng mãnh.
- Mộc Thần Vệ?
Mục Trần nhìn thấy bức tượng quen thuộc đó, hai mắt trợn tròn. Mặc Ngư này cũng có một con Mộc Thần Vệ?
- Hừ, Ôn Thanh Tuyền, Mộc Thần Vệ cũng có thực lực Thần Phách nan thực lực, ngươi muốn thử xem uy lực của nó không?
Triệu hồi Mộc Thần Vệ, Mặc Ngư tỏ ra không còn lo lắng nữa.
- Cái đống củi mục này ngăn được ta?
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt, chiến thương trong tay sáng rực.
- Mộc Thần Vệ này giao cho ta đi!
Thình lình Mục Trần cất tiếng cười lớn.
- Chán sống!
Mặc Ngư cười khẩy châm chọc. Thực lực Mục Trần mới chỉ là thân thể nan, dù hắn có thủ đoạn gì cũng không thể là đối thủ của Mộc Thần Vệ? Nhưng hắn nào biết ở linh bảo sơn bên kia, Mục Trần chỉ bằng sức mạnh bản thân đã xử lý cấp tốc một chiến tượng thực lực cũng đến nhất trọng Thần Phách nan. - Ta đâu có nói tự mình ra tay?
Mục Trần cười khanh khách trêu tức Mặc Ngư, tay hắn vung lên, hào quang chớp lóe, một con Mộc Thần Vệ to lớn hình thể chẳng kém cạnh xuất hiện.
- Vừa hay trong tay ta cũng có món đồ chơi tương tự, chẳng biết bọn nó thì con nào lợi hại hơn nhỉ?
Mục Trần cười tủm tỉm.
- Chết tiệt, sao hắn cũng có Mộc Thần Vệ?
Tần Phong và Lưu Hùng mặt xanh mày xám, không thể ngờ được Mục Trần cũng có Mộc Thần Vệ, vậy thì lợi thế của họ lại trực tiếp mất đi.
Ôn Thanh Tuyền cũng ngạc nhiên, hiển nhiên nàng cũng đâu biết Mục Trần còn cất thứ này. Một golem thực lực nhất trọng Thần Phách nan, uy lực cực kỳ đáng ngại.
Mặc Ngư nghiến răng tức tối, hắn vung tay lên điều khiển Mộc Thần Vệ lao tới tấn công Ôn Thanh Tuyền.
- Ha ha, đầu to thì chơi với đầu to đây này, sao lại đi tìm nữ tử làm gì.
Mục Trần mỉm cười, dùng tâm trí điều khiển Mộc Thần Vệ xông lên, nắm đấm to lớn hướng tới Mộc Thần Vệ của đối phương.
"Uỳnh!"
Hai con quái to lớn quấn lấy nhau, đại chiến kinh thiên nổ ra giữa rừng thẳm.
Ôn Thanh Tuyền hài lòng gật đầu, ánh mắt lạnh băng hướng sang đám người Mặc Ngư, chiến thương không hề giảm bớt vẻ rực rỡ.
- Làm sao đây?
Tần Phong biến sắc lo lắng. Với thực lực hiện tại của Ôn Thanh Tuyền, có hợp lực cả ba người cũng không thể là đối thủ của nàng. Huống chi phe địch còn có Mục Trần và Lạc Li khoanh tay đứng nhìn bên ngoài, ưu thế nhân số của họ lúc này lại trở thành gánh nặng.
Mặc Ngư nhăn mặt, nhưng không tỏ vẻ hoảng hốt, thoáng nhìn lại Tàng linh viện đằng sau, chợt lẩm bẩm:
- Hẳn là đến lúc rồi. Mọi người lập tức trở về vị trí ta đã dặn.
Mặc Ngư vung tay quát lớn.
Đám lâu la Chúng Viện Minh đang chật vật đứng ngồi quanh đó nhất thời tập trung lại, lui hết về sau, nhanh chóng leo lên những thạch đài có sẵn phía trước Tàng linh viện, lập tức ngồi xuống xếp bằng. - Ôn Thanh Tuyền, ta đã nói muốn ép lui chúng ta nào có dễ dàng như thế!
Mặc Ngư cười to, chợt bàn tay dán vào một gốc cây làm trụ chống Tàng linh viện, linh lực dũng mãnh tiến vào khiến nó phát ra ánh sáng xanh lục. Từng hoa văn bích lục hiện ra, tràn ngập khắp nơi. "Ha!"
Cùng lúc đó, đám lâu la ngồi trên các thạch đài nhất tề quát lớn, linh lực trong người họ chảy vào thạch đài, rồi tất cả đổ về Tàng linh viện, làm cho nó phát sáng chói mắt.
Biến cố khiến Mục Trần cả kinh, Ôn Thanh Tuyền mặt lạnh, chiến thương hùng dũng bắn ra một tia kim sắc, chiếu vào Tàng linh viện, ngăn cản ánh sáng xanh lục lan ra.
Hào quang chung quanh Tàng linh viện càng lúc càng sáng hơn, nhưng sắc mặt đám người Chúng Viện Minh ngồi trên thạch đài thì càng lúc tái đi.
Mặc Ngư chẳng quan tâm đến đồng bọn, sát khí lành lạnh hướng về ba kẻ địch.
- Mục Trần, các ngươi sẽ phải hối hận vì đã đi vào nơi này.
Mặc Ngư cười dữ tợn, rồi đặt cả hai tay vào trụ cây trước mặt, toàn bộ linh lực trong cơ thể đều đổ vào đó.
Linh lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một quang ảnh phía trước Tàng linh viện, dao động cường đại phát ra khiến cho Mục Trần biến sắc.
- Nó chính là Viện Linh thủ hộ Tàng linh viện, khi nó được triệu hồi ra sẽ tự động thanh trừ toàn bộ sinh linh bên ngoài Tàng linh viện, chỉ những người đứng trong phạm vi Tàng linh viện mới được an toàn.
Mặc Ngư cười lớn đắc ý.
- Và lúc này, các ngươi sẽ là con mồi của nó. Mục Trần, kẻ cất tiếng cười cuối cùng không phải là các ngươi.