Đại Chúa Tể

Chương 542 - Khó Nhằn

Mục Trần lơ lửng giữa không, tay trái đầy dịch thể lôi điện chảy xuôi, sức mạnh cường hãn toát ra. Tay phải giữ chặt Phệ Long Ma Thương giơ ngang, lưỡi mác sắc nhọn của thương nhẹ nhàng đỡ lấy thạch ấn cổ xưa.

Lồng ngực sáu đường lôi văn sấm sét ẩn hiện, sức mạnh cuồng bạo ào ào chạy trong kinh mạch, khủng bố đến mức không khí xung quanh cũng bị chấn nổ lóc bóc.

Lôi Thần Thể đã được đề thăng đến cấp độ lục văn.

Chính là nhờ vào Thần Mộc Cương Lôi, Mục Trần dùng thân máu thịt nhận lấy, trải qua thống khổ rèn luyện nhận được thành quả này.

Một tiếng sấm nhỏ đùng đùng vang lên khi hắn mở miệng, lôi điện lóe sáng, ánh mắt cũng ẩn chứa những tia sét lúc đen lúc xanh. Huyết Thiên Đô bên kia mặt mày xanh mét. Trước khi đột phá lục văn lôi thể, ngạnh đấu với Huyết Thiên Đô có lẽ khó mà chiếm thượng phong, nhưng quả thật là trong họa có phúc, chịu Thần Mộc Cương Lôi oanh kích, Lôi Thần Thể lại trực tiếp đột phá.

Lục văn lôi thể, sức mạnh đủ cho đắc Mục Trần chính diện nghênh chiến bất kỳ một cao thủ nhất trọng Thần Phách nan nào.

- Xem ra bảo vật không có duyên với ngươi.

Mục Trần cười nhạt.

Huyết Thiên Đô cau có nhìn Mục Trần, hơi có vẻ kiêng dè. Lúc đầu hắn không xem Mục Trần là đối thủ ngang cấp với mình, nhưng lúc này không thể không nhìn khác được.

Chính bản thân hắn cũng nhận ra áp lực to lớn từ cơ thể Mục Trần.

Sức mạnh cơ thể của đối phương đã mạnh hơn nhiều, chính hắn phải dè chừng hơn nữa nếu không muốn thảm bại.

- Ngươi cũng khá bản lĩnh, thực lực chỉ thân thể nan nhưng lại có thể tu luyện cơ thể đến mức độ này. Những thiên tài ta từng gặp, sức mạnh cơ thể của ngươi cũng đáng xếp vào top 10.

Huyết Thiên Đô lẩm bẩm, ngữ khí có vẻ khách sáo hơn.

Mục Trần cười nói:

- Đa ta đã khích lệ.

- Bất quá...

Huyết Thiên Đô chậm rãi nói tiếp:

- Sức mạnh cơ thể cũng chỉ hữu hạn.

Mục Trần chẳng trả lời, đưa mắt nhìn qua Lạc Li và Thanh Tuyền, bên đó cũng không ít kẻ nhắm bừa vào mục tiêu của hai nàng, nhưng với chiến lực khủng bố, những kẻ ngáng đường đều kém hơn Huyết Thiên Đô rất xa, chẳng thể nào làm khó được các nàng, cuối cùng dễ dàng đoạt lấy bảo vật.

Lạc Li cầm trong tay một cây thước ngọc xanh biếc. Trên thân khắc những hoa văn phức tạp, nhìn kỹ thì có hình dáng của bách thảo, tản mát sinh cơ dồi dào.

Ôn Thanh Tuyền đoạt được một nhánh dây leo cũng màu xanh, có vẻ nguyên sinh, nhìn sơ qua lại giống như một sợi thừng màu xanh.

Bảo bối trong tay hai nàng chẳng hề tầm thường, hình tượng bên ngoài còn bắt mắt và thu hút hơn Huyền Quy Ấn.

Những chỗ còn lại, sau một hồi tranh giành bảo vật, bảy món còn lại đều có người giành được. Phần lớn mọi người chỉ có thể tay không nhìn kẻ khác giữ bảo bối, rất không cam lòng nhưng chẳng làm được gì.

Chiến đấu hỗn loạn kịch liệt nhanh chóng kết thúc khi bảo vật đã có chủ, nhưng không khí vẫn giương cung bạt kiếm, nhiều kẻ vẫn canh me rình rập những người có bảo vật trong tay, nhắm chuẩn cơ hội sơ hở mà tranh cướp lần nữa.

Vương Chung và Mặc Ngư sắc mặt khó coi nhất. Khi Mục Trần giao chiến với Huyết Thiên Đô, họ cũng ra tay với Lạc Li và Thanh Tuyền. Thế nhưng kết quả khó ngờ, bản lĩnh của hai nàng còn sắc bén hơn Mục Trần nhiều lần, họ dốc toàn lực vẫn hoàn toàn bất lực tay trắng trở lui.

Võ Doanh Doanh và đám Tứ Hải linh viện thì có vẻ khôn ngoan hơn, nhắm mục tiêu đến những bảo vật ít có cường giả đáng gờm tranh giành, chỉ có những kẻ yếu hơn mình mà thôi, do đó sau một hồi tả xung hữu đột, bọn họ đều có bảo vật, thu hoạch không tồi.

Không khí lúc này cực kỳ quỷ dị.

Huyết Thiên Đô nhìn chằm chằm vào Mục Trần, Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền. Đối phó một mình Mục Trần còn chưa chắc thắng, bây giờ còn thêm cả Lạc Li và Thanh Tuyền thì bại cục có thừa, hắn có kiêu ngạo hơn cũng không thể không lui. - Mục Trần, các ngươi có quá đáng không đó?

Đột nhiên một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh căng thẳng. Mọi người chú ý nhìn lại, Vương Chung chính là kẻ hung hăng thách thức Mục Trần:

- Ở đây tổng cộng chỉ có ba món chuẩn thần khí, vậy mà các ngươi đều cướp lấy hết, định cho tất cả bọn ta tay không quay về sao?

Vương Chung rất gian xảo, cục diện khá xảo diệu, nhóm Mục Trần ba người đều mạnh mẽ khó đoán, nếu một mình ra tay ắt phải chạy vắt giò lên cổ, do vậy nên dùng trí cô lập Mục Trần giữa mọi người.

Những kẻ khác nghe thấy liền xôn xao, nhiều kẻ không có gì trong tay nhoẻn miệng cười tham lam nhìn về phía ba vị cường giả với bảo vật tốt nhất trong tay. - Ha ha, Vương huynh nói rất chính xác! Mục Trần, làm người đừng có quá tham lam, coi chừng nghẹn chết đó.

Mặc Ngư cười khẩy phụ họa lên tiếng. Vốn dĩ căm thù Mục Trần đến tận xương tủy, mà lúc này bọn họ lại chiến hết ba món chuẩn thần khí nơi này, dĩ nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. - Mục Trần, xem ra kẻ địch của ngươi không ít đâu.

Huyết Thiên Đô khẽ cười, nhìn ra cục diện đã biến chuyển.

Mục Trần chẳng đổi sắc mặt. Lạc Li và Thanh Tuyền lạnh lùng lướt đến đứng cạnh Mục Trần, ánh mắt chứa đầy sát khí.

- Vị bằng hữu này, xem ra các ngươi cũng có ân oán với Mục Trần, ta thấy hay là cũng liên thủ một lần?

Vương Chung hơi rùng mình khi thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy sát cơ của Ôn Thanh Tuyền. Nàng ta thật đáng sợ, hắn nhanh chóng quay sang thuyết phục Huyết Thiên Đô, thực lực nhất trọng Thần Phách nan, kẻ địch nặng ký của Mục Trần. - Hô hô, thật là thú vị! Mục Trần cứ giao cho ta!

Huyết Thiên Đô mỉm cười gật đầu chẳng do dự. Đề nghị của Vương Chung thật quá hợp ý hắn, nhìn lại sức lực bản thân thì khó mà đối phó được nhóm người Mục Trần.

Vương Chung hoan hỉ ra mặt. Mục Trần khó chơi ra sao hắn đã mục sở thị. Ở linh bảo sơn một mình đánh bại chiến tượng nhất trọng Thần Phách nan, nếu Huyết Thiên Đô có thể ngăn hắn lại thì quả là quá tốt. - Ha ha, các bằng hữu Võ linh viện, Tứ Hải linh viện! Khó có cơ hội, các vị có hứng thú giúp cho một tay? Ta thấy sự hấp dẫn của chuẩn thần khí cũng đủ chứ nhỉ?

Lôi kéo được Huyết Thiên Đô, Vương Chung lập tức hướng về Võ Doanh Doanh và Tứ Hải linh viện, dáng vẻ muốn mượn sức mọi người đối phó ba người Mục Trần.

Võ Doanh Doanh và bốn đội trưởng Tứ Hải linh viện nghe thấy, mặt hơi động dung.

Võ Doanh Doanh nheo mắt nhìn lại Mục Trần, gã kia vẫn bình tĩnh như cũ, lôi điện lóe ra từ cơ thể tản mát sát khí nhàn nhạt.

- Ngươi đã mượn sức hai phe, còn bảo bọn ta chung tay vào, nếu thật sự có thể đoạt được ba món chuẩn thần khí trong tay họ thì sao đây? Phân chia thế nào? Chẳng lẽ lại đại chiến tiếp nữa sao?

Võ Doanh Doanh vờ vịt hỏi lại.

Vương Chung nhất thời biến sắc, lời nói Võ Doanh Doanh cực kỳ xác đáng, hắn không thể nào trả lời được. Chuẩn thần khí chỉ có ba món, với tính cách Vương Chung dĩ nhiên sẽ không chịu hi sinh bản thân phải tay trắng quay ra. Đánh bại được Mục Trần, phân chia chuẩn thần khí có lẽ cũng phải thêm một trận đại chiến nữa.

Bốn đội trưởng Tứ Hải linh viện nhìn nhau một chút, rồi cũng lắc đầu:

- Vương đội trưởng thứ lỗi, chuyện này Tứ Hải linh viện không có tâm can dự. Chuẩn thần khí tuy rất quý giá, nhưng chúng ta không có duyên, cũng không nên cưỡng cầu.

Bọn họ cự tuyệt Vương Chung cũng vì nhìn rõ cục diện. Bất kể là đám Vương Chung hay đám Mục Trần, chẳng ai là kẻ đơn giản. Thực lực bọn họ cũng khá, nhưng tham gia vào tranh đoạt này đối với họ chẳng thấy gì tốt. Lại còn lý luân như Võ Doanh Doanh cũng đúng, giải quyết được Mục Trần, thì cũng không nhất định chuẩn thần khí sẽ vào tay, nguy cơ lớn vẫn là dốc sức cho người khác hưởng.

Vương Chung sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn Võ Doanh Doanh. Chính vì lời lẽ của nàng đã khiến hắn không thể này dùng kế cô lập đối phương được nữa, mà những tên tham lam khác cũng rục rịch co vòi, suy nghĩ kỹ càng hơn.

Võ Doanh Doanh thì chẳng hề quan tâm, khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng lên tiếng:

- Các ngươi muốn đối phó kẻ nào thì tự mình xông vào đi, đến khi nào mỏi tay rồi tự khắc ta sẽ ra tay.

Mục Trần nhoẻn miệng cười, trong lòng vô cùng cảm kích Võ Doanh Doanh, chỉ một câu nói kia của nàng đã giảm bớt cho hắn bao nhiêu là phiền toái.

Vương Chung xanh mặt, nhưng cũng cười khẽ:

- Không có các ngươi cũng đủ rồi!

Dứt lời, hắn vung tay lên, hào quang lóe sáng, bức tượng Mộc Thần Vệ to lớn xuất hiện trên quảng trường, thực lực cũng nhất trọng Thần Phách nan.

Mặc Ngư thấy vậy cũng cười to, búng ta ra, một bức tượng Mộc Thần Vệ khác cũng xuất hiện.

- Ồ? Ai cũng đem ra hết rồi, vậy thứ này ta cũng không cần giấu nữa.

Huyết Thiên Đô đủng đỉnh cười, vung tay gọi ra Mộc Thần Vệ thứ ba giống y như đúc.

Không khí quảng trường tĩnh lặng lại, những kẻ khác thì hoảng hồn nhìn ba pho tượng Mộc Thần Vệ to lớn. Không ngờ được bọn người này có thể gọi ra ba con golem nhất trọng Thần Phách nan...

Mục Trần cũng nghiêm trọng ra mặt, quả nhiên mỗi đội ngũ có Mộc Thần thiếp đều chiếm được một con Mộc Thần Vệ.

Vậy thì lúc này cán cân thực lực đã trở nên nghiêng hẳn một bên, đối phương có ba con Mộc Thần Vệ nhất trọng Thần Phách nan, lại còn các cao thủ khó đối phó Huyết Thiên Đô, Vương Chung, Mặc Ngư.

Thật sự rất phiền phức.

Bình Luận (0)
Comment