Đại Chúa Tể

Chương 554 - Đánh Cược

Núi non xanh rờn, không khí ồn ào trở nên tĩnh lặng hơn, mọi ánh mắt nhìn về phương trời xa, nơi những tiếng xé gió dồn dập vọng lại, vài bóng người lóe lên rồi xuất hiện trong vùng núi này.

Hào quang tan đi, hiện rõ gương mặt của năm người vừa đến, đi đầu chính là Mục Trần. Bên cạnh chính là Lạc Li duyên dáng yêu kiều, dung nhan tuyệt mỹ.

Mọi người nhìn lên viện huy đeo trên ngực áo bọn họ, lập tức nhận ra thân phận. Đợi mấy ngày nay, cuối cùng diễn viên chính đã xuất hiện.

- Bọn họ chính là chi đội Bắc Thương linh viện kia đó sao? Đầu lĩnh chính là đội trưởng Mục Trần? Thực lực của hắn như thế nào mới chỉ linh lực nan?

- Thực lực này mà cũng dám đến, gan thật đúng là không nhỏ!

- Chớ coi thường hắn, Mục Trần không chút đơn giản. Nghe nói thời điểm mấy ngày trước ở di tích Mộc Thần Điện đã khiến đội ngũ Chúng Viện Minh phải tay không mà quay về. Hơn nữa, hắn cũng một vị Linh Trận sư thành tựu ưu tú. - Hả? Hắn cũng là Linh Trận sư à? Vậy thì thật là hứng thú, Linh Trận sư vs Linh Trận sư, trận đấu loại này hiếm thấy cực kỳ. Ha ha ha, chẳng biết Mục Trần có phá được trận của Tiêu Hoàng đã bày ra hay không? "..."

Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt tập trung nhìn vào Mục Trần đánh giá.

Mục Trần đứng giữa không trung, ánh mắt quét xung quanh xem xét. Có đến cả ngàn đội ngũ tề tựu chỗ này, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc. Mấy chi đội đến được chỗ này hầu như đều có thực lực cao cường.

Ánh mắt dò xét đột nhiên dừng lại trên một đỉnh núi. Phía bên đó, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Võ Linh.

Mục Trần nghiêm mặt, thần sắc trịnh trọng. Trong Linh Lộ cũng không nhiều kẻ khiến hắn phải kiêng dè. Ngoại trừ Cơ Huyền thì có lẽ Võ Linh là đáng ngại nhất. Cũng may ngày xưa hắn và Võ Linh cũng chẳng có ân oán gì lớn, quan hệ cũng khá bình thường.

Ánh mắt của hắn dĩ nhiên không qua khỏi cái nhìn của Võ Linh, gương mặt thanh tú như nữ nhi của gã khẽ mỉm cười, gật đầu xem như chào hỏi.

Mục Trần cũng gật đầu đáp lại, rồi nhìn về hướng đối diện.

Đỉnh núi rực rỡ linh quang bên kia, gương mặt tỏ ra nhợt nhạt đi. Những quang văn phức tạp tràn ngập kia có lẽ kẻ khác xem khó hiểu, nhưng hắn là Linh Trận sư, thì dễ dàng nhìn ra nó lợi hại và phức tạp đến mức độ nào. - Linh trận thật đáng gờm.

Lạc Li cũng tấm tắc. Nàng không phải Linh Trận sư, nhưng dao động linh lực nguy hiểm từ linh trận kia tỏa ra nàng cũng cảm nhận rất rõ.

Mục Trần gật đầu:

-Hẳn cũng là một tổ hợp linh trận cấp 5, hơn nữa... có vẻ không bình thường. Mục Trần khi đối phó Huyết Thiên Đô, Vương Chung lần trước sử dụng Tiểu Thiên Kiếm trận cũng là một tổ hợp linh trận cấp 5, bằng cái linh trận đó hắn có thể trực tiếp phá hủy ba con Mộc Thần Vệ, lại còn đánh bại hết kẻ địch, cho thấy uy lực tổ hợp linh trận cực kỳ khó lường.

Cũng đúng như Mục Trần dự đoán, muốn vây khốn Ôn Thanh Tuyền, thì linh trận tầm thường khó có khả năng.

- Ha ha, Mục Trần! Cuối cùng ngươi cũng tới.

Một giọng cười vang từ linh trận kia truyền ra, hắn đưa mắt nhìn lại, bên đó có vài người đang đứng, kẻ nói chuyện là một tên thanh niên tóc đen.

- Nói vậy các hạ chính là đại thủ lĩnh Chúng Viện Minh, Tiêu Hoàng?

Thoáng nhìn qua đám Mặc Ngư phía sau gã kia, hắn liền biết ngay tên thanh niên tóc đen này là ai.

Tiêu Hoàng mỉm cười xác nhận:

- Đã nghe đại danh đỉnh đỉnh của Mục đội trưởng, ta ở đây đợi đã lâu.

- Thật là vinh hạnh cho ta.

Mục Trần cười đểu, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng, liếc sang đám người đông đảo xung quanh đang quan sát cục diện:

- Không biết Tiêu đội trưởng gọi ta đến định làm gì? Chẳng lẽ muốn lấy lại mặt mũi cho đám đàn em Mặc Ngư hay sao?

Mặc Ngư nghe thấy Mục Trần châm chọc, giận đến xanh mắt, hung hăng căm phẫn.

- Ha ha, Mục đội trưởng nói đùa rồi, bọn họ bị ngươi dạy dỗ, chỉ do tài không bằng người, chuyện bình thường thôi. Chỉ là di tích Mộc Thần Điện có mấy thứ ta rất cần, lại bị Mục đội trưởng đoạt đi, do đó chẳng hay Mục đội trưởng có thể bỏ ra hay không? - Thứ gì vậy?

Mục Trần giả ngây ngô.

- Dĩ nhiên chính là những thứ ngươi lấy được trong Tàng linh viện.

Tiêu Hoàng đáp lời.

Mục Trần nhíu mày, ánh mắt kinh dị. Thứ hắn đoạt được ở Tàng linh viện chính là nhạn phẩm Tụ Linh Oản, trọng bảo của Mục Thần Điện. Bên trong nó phong ấn bao nhiêu là Chí Tôn linh dịch, chuyện hắn lấy được chỉ có hắn, Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền biết, làm sao Tiêu Hoàng này cũng có thể biết? - Không biết Mục đội trưởng thấy đề nghị của ta ra sao?

Tiêu Hoàng vẫn bình tĩnh như không, nhưng ánh mắt lại sắc như dao nhọn. Dĩ nhiên tính cách của hắn cũng không ôn hòa như vẻ ngoài như thế.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Hoàng, Mục Trần thản nhiên cười nói:

- Việc này quá nửa phải khiến Tiêu đội trưởng thất vọng rồi, ta nghĩ ngươi nên mau mau thu hồi linh trận, bằng không để cho người bên trong nổi cơn thịnh nộ, e rằng ngươi nửa bước khó đi tiếp.

Nghe Mục Trần nói thế, không ít kẻ cười mỉa. Tiêu Hoàng vây khốn Ôn Thanh Tuyền đương nhiên phải hao tổn tâm tư cực lớn, nếu như thu hồi linh trận, lúc đó Ôn Thanh Tuyền bừng bừng lửa giận xông ra, Tiêu Hoàng mới là thê thảm. - Xem ra ngươi không muốn giải quyết hòa bình...

Tiêu Hoàng ra vẻ tiếc nuối thở dài, ánh mắt lại sắc lẹm.

Mục Trần mỉm cười nhún vai, nhưng ai cũng thấy nụ cười của hắn đầy lạnh lùng.

- Rượu mời không uống, vậy thì chúng ta đập cho hắn lăn lê bò càng rồi bắt lại.

Một tiếng cười lành lạnh khác đột nhiên cất lên, thu hút chú ý của mọi người. Một gã trai trẻ tóc ngắn ngồi xếp bằng bên cạnh Tiêu Hoàng, gương mặt có nhiều nét tương đồng với Tiêu Hoàng, vẻ mặt lạnh lẽo.

Từ nãy đến giờ hắn luôn yên lặng khiến không nhiều người chú ý, nhưng lúc này mở miệng khiến cho người ta nhận ra được ánh mắt sắc như dao cạo. nguy hiểm đến mức người ta phải rùng mình, có lẽ cũng là người không đơn giản. - Tên kia là huynh đệ của Tiêu Hoàng, Tiêu Vương. Hắn không am hiểu linh trận, nhưng cách đây mấy ngày, một vị cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng bại dưới tay hắn, không coi thường được đâu a.

Mục Trần nghe thấy xung quanh bàn tán về người mới lên tiếng, sắc mặt vẫn dửng dưng như cũ.

- E rằng ngươi không có tư cách nói lời đó!

Giọng nói lạnh lẽo và trong trẻo vang lên, Lạc Li tay siết chặt Lạc Thần Kiếm, khẽ tiến lên một chút, kiếm ngân vang rền, kiếm ý sắc bén khiến nhiều người đổi sắc.

Tiêu Hoàng và Tiêu Vương cũng hơi trợn mắt, cảm nhận nguy hiểm toát ra từ kiếm ý kia, có vẻ như cô gái này còn khó đối phó hơn Mục Trần.

Chi đội Bắc Thương linh viện kia đúng là có năng lực.

Tiêu Hoàng nheo mắt, chợt cười nói:

- Mục đội trưởng, nghe nói ngươi cũng là Linh Trận sư, không biết có hứng thú đánh cược với ta?

- Nói nghe xem...

- Giao đấu tầm thường thì thật thô lỗ. Ôn Thanh Tuyền đã bị vây trong Phược Thiên trận của ta, chỉ cần ngươi phá được trận, thì xem như ngươi thắng. Khi đó không chỉ thả các nàng ta ra, mà còn đền bù 20000 điểm.

Tiêu Hoàng ra vẻ trầm tư tính toán.

- Dĩ nhiên, nếu ngươi thua, thì món đồ kia ngươi phải nộp cho ta. Thế nào? Có dám tiếp không?

Tiêu Hoàng tính toán thật khôn khéo, cái linh trận này ngay cả Ôn Thanh Tuyền còn vây được, nếu Mục Trần xông vào chẳng phải kết cục cũng như thế sao? Thân đã vào trong trận, nhào hay nặn chẳng phải do một tay Tiêu Hoàng định đoạt?

Nhưng hắn lại dám đưa ra đề nghị 20000 điểm thì quả là đại gia, chừng đó thừa sức lọt vào top 6, mà có lẽ không chừng đó là phần lớn số điểm của Chúng Viện Minh mất rồi.

Ai nấy nhìn qua chú ý Mục Trần, chẳng biết đối với đề nghị của Tiêu Hoàng, Mục Trần sẽ đồng ý ứng chiến hay không?

Mục Trần chỉ nhếch miệng cười, cũng ra vẻ tính toán một chút, rồi chậm rãi gật gù.

- Được, ta cược!

Bình Luận (0)
Comment