Đại Chúa Tể

Chương 559 - Phá Trận

Lần đầu tiên có thể nghe thấy ngữ khí dịu dàng của Ôn Thanh Tuyền khi nói chuyện với mình, Mục Trần nhất thời cũng ngẩn ngơ. Từ trước đến giờ nàng ta luôn như con phượng hoàng cao quý không thể chạm vào, ánh mắt kiêu ngạo khiến người ta chỉ biết cách xa mà ái mộ, đặc biệt khi giao tiếp với người khác phái, nàng luôn tỏ ra cực kỳ khó gần.

Chính vì thế mà lúc này Mục Trần cảm thấy không mấy tự nhiên.

Nhưng ngay lập tức hắn lại nhìn thấy nụ cười lãnh ngạo trở lại trên môi Ôn Thanh Tuyền, nàng liếc xéo Mục Trần:

- Ngươi kém cỏi như thế, bản lĩnh có bấy nhiêu mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, đừng có ảo tưởng sức mạnh quá.

Khóe miệng giật giật, hắn đơ người nhìn cô gái bên cạnh, chẳng lẽ nàng ta không phân biệt phải trái, cứ như là hắn bày trận giam khốn nàng rồi bày trò lấy lòng nàng vậy.

Nhìn thấy ánh mắt như muốn xuyên thủng đầu của mình, Ôn Thanh Tuyền cười càng đắc chí, rồi nàng liếc qua Tiêu Hoàng bên kia đang tái xanh mặt mày, nụ cười đột nhiên lặn mất tăm, chỉ còn lại lạnh giá đáng sợ.

Tiêu Hoàng nhìn thấy, bất giác run rẩy.

Ngoài linh trận, đội ngũ khắp nơi giương ánh mắt tội nghiệp thương cảm nhìn Tiêu Hoàng, ai nấy đều nhìn thấy cơn tam bành kinh hãi ẩn chứa trong vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Thanh Tuyền. - Mục Trần, chuyện tiếp theo để hết cho ta đi!

Ôn Thanh Tuyền khẽ nói.

Mục Trần cũng hơi hoảng với khí thế lạnh lẽo mà đầy lửa giận toát ra từ Ôn Thanh Tuyền, nhưng hắn lắc đầu:

- Linh trận này không đơn giản, ngươi cũng không am tường việc phá trận, chuyện này cứ để cho ta đi, để dành khí lực mà lo chuyện rắc rối sau đó. Chuyện hôm nay không chỉ đơn giản thế này đâu.

Chiến lực của đám người Tiêu Hoàng rất mạnh, nhưng vốn không dám đụng tới Ôn Thanh Tuyền, vậy mà hiện thực lại thật sự ra tay. Điểm kỳ quái này Mục Trần cũng tin rằng không đơn giản.

Lời nói đầy ẩn ý khiến Ôn Thanh Tuyền cũng chột dạ, chân mày nhíu lại, môi run run muốn nói gì đó. Mục Trần tuy cũng là Linh Trận sư, nhưng nàng đã tự mình thể nghiệm lợi hại của Phược Thiên trận này, đừng nói là Mục Trần, ngay chính nàng muốn phá trận cũng phải trả giá không nhỏ.

Đối mặt linh trận lợi hại thế này, lỡ như thất thủ thì thật là mất mặt, dù rằng bình thường nói chuyện chẳng hề nể mặt hắn, nhưng trước bao người nàng cũng không thích nhìn thấy hắn phải chịu sỉ nhục. - Khó có được lúc ngươi lại quan tâm thể diện của ta.

Dường như nhìn biết ý tưởng trong đầu Ôn Thanh Tuyền, hắn mỉm cười rồi nhìn ra ngoài:

- Cứ an tâm đi, ta đã nói được thì tất phải làm được. Phược Thiên trận tuy bất phàm, nhưng muốn vây khốn ta, hắn chưa đủ tư cách.

Mục Trần vừa nói vừa cười, không đắc ý mà đầy tự tin, rất có mị lực nam nhi.

- Ta thèm quản ngươi tự đi tìm đường chết.

Ôn Thanh Tuyền nhìn vào nụ cười của hắn, khóe miệng giật giật phát ghét:

- Đám xú nam tử các ngươi chỉ thích thể hiện... Được rồi, nể tình ngươi từ xa chạy tới hỗ trợ, ta không tranh với ngươi. Mau chóng phá cho được trận này, ta đang khó chịu ngứa tay muốn tẩm quất tên kia đây.

Ôn Thanh Tuyền nắn nắn hay bàn tay.

Mục Trần chỉ cười, không nói gì thêm, chậm rãi tiến tới, ánh mắt sắc bén tập trung nhìn Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoàng dường như cũng đoán ra hắn muốn làm gì, vẻ mặt đầy tức giận:

- Sao? Có người áp trận khiến ngươi tự tin hơn à?

- À chỉ là ta bắt đầu muốn có 20000 điểm kia thôi.

Mục Trần trả lời.

- Chỉ e ngươi không đủ bản lĩnh lấy nó. Hai người các ngươi cùng lên đi, một mình ngươi đòi phá trận ư, nằm mơ giữa ban ngày!

Tiêu Hoàng khinh khỉnh châm chọc.

Mục Trần cười nhếch mép:

- Sợ rồi à, sao lại phải khích tướng bọn ta? Nhưng ngươi cứ an tâm, phá trận mình ta là đủ.

- Láo xược, ta muốn xem ngươi có năng lực gì mà dám nói như thế!

Tiêu Hoàng nheo mắt, cục diện hiện tại phe địch đã chiếm ưu thế, nếu Mục Trần và Ôn Thanh Tuyền liên thủ thì e rằng Phược Thiên trận sẽ nhanh chóng bị phá. Thế nhưng chẳng hiểu sao tên Mục Trần cuồng vọng lại sơ sẩy như thế.

Nếu lại có thể bắt được Mục Trần, thì cục diện có thể xoay chiều trở lại với hắn.

Mục Trần cười, dễ dàng nhìn ra tư tưởng trong lòng Tiêu Hoàng, nhưng không nói lời nào, hắc lôi điện từ trong cơ thể bắn ra, lẹt xẹt lùng bùng quanh thân.

Sức mạnh cường hãn tràn ngập cơ thể.

Hắc lôi tràn ngập, ngưng tụ lại như chất lỏng chảy trên da dẻ Mục Trần, nhìn hắn cứ như lôi thần xuất hiện.

Tiêu Hoàng cũng cảm nhận được sức mạnh toát ra từ cơ thể hắn, ánh mắt nghiêm trọng, không dám lơ là, ấn pháp lập tức thay đổi, linh lực trong Phược Thiên trận lại gào thét, hình thành linh xà âm hiểm nhìn con mồi.

Mục Trần ngẩng lên, chân hơi co lên, rồi nện mạnh xuống.

"Đùng!"

Sức mạnh kinh khủng khiến cho cả tòa núi rung chuyển.

Đất đá chấn động, Mục Trần lao lên như điện xẹt, linh lực hắc bạch ào ra như sóng vỗ.

Từ khi đột phá thành công linh lực nan, linh lực hắc bạch lại được tăng cường, cộng thêm sức mạnh cơ thể, cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng phải dè chừng hắn.

Thúc đẩy năng lực bản thân lên cao nhất, Mục Trần không đánh phá lung tung, mà hướng thẳng về một vị trí trong linh trận. Vị trí đó chính là một trong ba vị trí nghi vấn là trung tâm linh trận mà trước đó hắn cảm ứng được.

Thân là Linh Trận sư, Mục Trần biến rõ muốn phá trận thì phá hỏng trung tâm linh trận là dễ nhất.

- Muốn phá trung tâm trận của ta, nằm mơ!

Tiêu Hoàng cười khẩy, vung tay lên, linh xà cấp tốc lao đến Mục Trần.

"Ầm!"

Một quyền hung hăng của Mục Trần mang theo hắc lôi và linh lực dũng mãnh nện vào bầy linh xà.

"Bùm bùm!"

Lôi điện bắn ra, vài con linh xà nổ tung, nhưng chúng lại nhanh chóng ngưng tụ lại, hoàn hảo vô khuyết tiếp tục xông lên.

"Ầm!"

Hắc lôi chiến linh xà, chấn động khiến cả ngọn núi cũng run rẩy.

Ôn Thanh Tuyền nhíu mày quan sát giao tranh. Tiêu Hoàng có thể vận dụng linh lực của Phược Thiên trận nên chẳng lo tiêu hao, còn Mục Trần sao vẫn chọn ngạnh chiến? Kéo dài như thế thì có chỗ nào tốt?

Tiêu Hoàng đương nhiên biết điều này, Mục Trần liên tiếp đánh nổ từng đám linh xà, ánh mắt hắn càng thêm đắc ý vui sướng. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn Mục Trần cũng phải bại. - Đánh phá thống khoái như thế, vậy thì ta tăng độ khó cho ngươi.

Tiêu Hoàng cười gằn, linh lực càng vận chuyển nhanh hơn, hình thành thêm nhiều cự mãng linh lực, hiện ra rồi nhanh chóng phất đuôi đánh xuống.

"Ầm!"

Mục Trần vẫn không lùi bước, dễ dàng đánh nổ liên tiếp đám linh xà, nhưng lần này kình lực chấn hắn văng trở về, dao động linh lực hỗn loạn.

Ai nấy quan chiến đều trở nên căng thẳng.

- Chẳng biết trời cao đất rộng!

Tiêu Hoàng cười gằn.

Nhưng hắn chẳng cười được lâu, thì đôi mắt trừng lên, vì hắn nhìn thấy Mục Trần đang văng ngược đi xoay người bay đến phía tây của linh trận, ánh sáng bên đó rực rỡ, trận văn che giấu thứ gì đó.

Hướng đó cũng không có vẻ gì khác lạ, nhưng sắc mặt Tiêu Hoàng lại cực kỳ khó coi, thậm chí là kinh hãi vô cùng.

Bởi vì chỉ có hắn mới biết, nơi đó chính là trung tâm thật sự của linh trận, không ngờ Mục Trần sớm đã dò xét được, lại còn cố ý dương đông kích tây tấn công mãnh liệt bên kia, nhằm giảm đi sự cảnh giác của hắn.

Tiêu Hoàng biến sắc, vội vã vận hành năng lượng linh trận, linh xà điên cuồng lao đi đuổi theo Mục Trần.

Nhưng tên kia đã chiếm được tiên cơ, nhanh chóng xuất hiện ở vị trí trận văn lóe sáng, thình lình đỉnh đầu của hắn trào ra một cột sát đầy tính hung sát.

Ma trụ to lớn xuất hiện, Mục Trần đưa tay ôm lấy, chẳng hề do dự nện xuống khu vực sáng rực đó.

Sắc mặt Tiêu Hoàng trắng như tờ giấy.

Giọng nói Mục Trần thản nhiên lanh lảnh.

- Cùng một trò ngươi lại ăn quả đắng đến hai lần, ngươi không phải ngu bình thường đâu. Xấu hổ thật! Xem ra 20000 điểm ta phải lấy rồi!

"Ầm!"

Ma trụ ngập tràn hung sát mạnh mẽ nện vào trận văn lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment