Đại Chúa Tể

Chương 566 - Hồi Ức

"Ầm ầm ầm"

Trong một sơn cốc sâu, thác nước như thủy long từ trên cao đổ xuống, tiếng vang rền khắp trong cốc.

Thình lình một áp lực bùng lên khiến dòng nước đổ xuống bị phân ra thành những cột nước nặng nề hơn, nện xuống những hòn đá nằm dưới thác, khiến chúng vỡ ra thành nhiều mảnh.

Có thể thấy được luồng hào quang nhàn nhạt, bên trong thác nước dường như có người đang ngồi xếp bằng.

Người đó yên lặng hoàn toàn, mặc cho dòng nước đánh xuống, hắn cũng không nhúc nhích.

Một canh giờ sau, rốt cuộc hắn mở mắt ra, linh lực cường hãn bùng lên, thác nước hoàn toàn bị đánh toán loạn, phải vài giây sau mới hồi phục nguyên trạng, tiếp tục đổ nước xuống dưới.

Người kia đứng dậy, chậm rại bước ra, hào quang lấp lánh trên thân thể khiến nó sáng như bạch ngọc.

Kình lực thác nước nặng cả nghìn cân nhưng chẳng hề trở ngại hắn chút nào, bước chân của hắn chầm chậm đi tới, nhưng chẳng hề có giọt nước nào chạm được vào người.

Lơ lửng trên không gian thác nước, rồi hắn lắc mình hạ xuống hòn đá bên dưới.

Gã đó áo trắng, tóc đen, gương mặt anh tuấn, sáng như thái dương. Khóe miệng hắn mỉm cười ôn hòa, dáng vẻ tao nhã thư sinh, khí chất nam tử thế này, các cô cái có thể nói là chết mê chết mệt.

Viện huy trên ngực áo là một vầng liệt nhật sáng rực, thánh quang chiếu khắp nơi, chính là huy hiệu Thánh linh viện.

Gã đó, chính là Cơ Huyền.

"Vù"

Một hướng kia vang lên tiếng gió, rồi có người xuất hiện trước mặt Cơ Huyền, hắn cười nói:

Chi đội Tiêu Hoàng rớt khỏi top 16, còn chi đội của Ôn Thanh Tuyền từ hạng 3 len hạng 2.

- Xem ra họ đã thất bại rồi.

Cơ Huyền cười đáp lại, thần sắc cũng không có gì làm ngạc nhiên.

- Mộ Phong, Mục Trần xuất hiện chưa?

Mộ Phong gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn:

- Tin tức báo về, bọn Mạc Tu liên thủ, bị hắn đánh bại trong một chiêu. Chà chà, gã này cũng lợi hại thật, không ngờ có thể làm được như thế.

- Một chiêu đánh bại à. Nếu là hắn, năng lực này cũng không lạ, chỉ không ngờ hắn có thể tiến triển nhanh như vậy, vốn nghĩ mất một năm trong Linh Lộ ảnh hưởng tiến độ tu luyện rất nhiều kia.

Cơ Huyền vẫn thản nhiên như không.

- Đúng rồi, sao điểm số của Mạc Tu vẫn không bị giảm?

Cơ Huyền đột nhiên hỏi, hắn cũng chú ý thấy xếp hạng của ba chi đội kia vẫn còn trong top 16.

- Mục Trần ra tay xong, lại buông tha cho họ. Nhưng sau đó lại chẳng khách khí đoạt đi 20000 điểm của Chúng Viện Minh, trước đó Tiêu Hoàng không muốn nộp điểm, bị hắn đe dọa mỗi người phải để lại một bàn tay.

Mộ Phong nói.

- Một tay nhân nghĩa mua lòng người, một tay lôi đình chấn tiểu nhân...

Cơ Huyền nheo mắt:

- Quả là Mục Trần, tâm cơ khôn khéo. Vốn còn muốn sắp đặt cho hắn tăng thêm vài kẻ địch, vậy mà hắn cũng vượt qua.

Mộ Phong giật mình:

- Khó trách vốn biết rõ bọn Mạc Tu quá nửa cơ hội thất bại vẫn bảo họ ra tay, thì ra còn một cái hố đặt bẫy Mục Trần, chỉ đáng tiếc gã kia chẳng đơn giản.

- Nếu hắn là nhân vật đơn giản, thì đâu cần phí nhiều tâm cơ của ta như thế. Giao tình của ba tên kia và chúng ta không nhiều, trước kia sắp đặt cho họ thiếu nợ ta một cái ân tình, bây giờ việc đã xong, ân tình cũng đã trả, Mục Trần còn bán cho họ một cái nghĩa, sau này căn bản sẽ không gặp chúng ta nữa. - Vài kẻ lôm côm mà thôi, họ có năng lực trụ được ở top 16 hay sao? Phía sau họ chẳng biết bao nhiêu chi đội năng lực xấp xỉ, thậm chí còn cao tay hơn họ. Không có chúng ta che chở, vị trí bảng điểm của họ chẳng ở được bao lâu nữa đâu.

Mộ Phong cười nói.

- Tiếp theo ngươi tính thế nào? Tình hình này xem ra Ôn Thanh Tuyền và Mục Trần sẽ hợp tác với nhau, cô gái kia cũng không đơn giản, họ mà liên thủ thì khá phiền phức.

Cơ Huyền khẽ gật đầu, Ôn Thanh Tuyền đúng là nhân vật đáng gờm, chính hắn cũng không thể phủ nhận. Ánh mắt lóe lên, hắn nói:

- Bây giờ không vội, chẳng cần phải rối lên vì chúng. Năm xưa ta đã khiến Mục Trần bị trục xuất khỏi Linh Lộ, hôm nay sẽ chân chính cho hắn hiểu rằng ai mới là người chiến thắng.

Mộ Phong gật gù, từ khi đi theo Cơ Huyền, hắn biết được gã này có thực lực đáng sợ ra sao. Tuy chưa gặp Mục Trần, nhưng cũng không tin rằng tên kia có thể cao hơn Cơ Huyền. - À đúng rồi...

Cơ Huyền thanh âm như nhớ lại gì đó, ánh mắt khó hiểu suy tư, một lát sau mới nói:

- Bên cạnh Mục Trần, có phải có người con gái tên Lạc Li?

Mộ Phong gật đầu xác nhận, hắn liếc nhìn Cơ Huyền, cảm giác có gì đó khác thường.

- Lạc Li vẫn luôn ở bên cạnh Mục Trần, nàng ta rất lợi hại, có thể nói là thâm tàng bất lộ, ta nghĩ nàng ta không kém Ôn Thanh Tuyền chút nào.

- Nữ hoàng kế nhiệm Lạc Thần tộc sao có thể tầm thường!

Cơ Huyền lẩm bẩm. Tưởng tượng đến việc Lạc Li luôn bên cạnh chăm sóc Mục Trần, tâm cơ thâm trầm cũng trở nên u ám, trong lòng không thoải mái, cảm giác rất ghen tị.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong Linh Lộ, ánh mắt lưu ly của nàng khiến trái tim hắn thổn thức.

Cơ Huyền và Mục Trần trở thành cừu địch, nguyên nhân không ít chính là vì nàng ta.

Bất luận hắn có làm được cái gì, vẫn không thể thu được một cái nhìn hòa ái nhu thuận của nàng, và khóe môi xinh đẹp đó cũng không vì hắn nở nụ cười.

Hắn không cam lòng, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, hắn ưu tú như thái dương, lần đầu tiên gặp phải ánh mắt hờ hững trước sự ưu tú của hắn, cảm giác thật thất bại.

Đã không khiến nàng có hảo cảm được, thì hắn sẽ khiến nàng phải nhớ thật kỹ, dù cho đó là sát ý không tha.

Rồi hắn đặt bẫy Lạc Li, dùng nàng để khiến cho Mục Trần nổi giận cực độ, nổi lên một hồi Huyết Họa, sau đó bị trục xuất.

Cái ngày Mục Trần bị đuổi đi, hắn ở xa xa nhìn theo Mục Trần, ánh mắt bình tĩnh kia càng khiến cho hắn thêm ảm đạm.

Lạc Li cũng ở đó, nhưng chỉ nhìn theo Mục Trần rời khỏi, không hề hướng về phía hắn. Đến khi bóng lưng Mục Trần hoàn toàn mất dạng, nàng cũng xoay người bỏ đi, không buồn liếc lại nửa con mắt.

Ngày đó Cơ Huyền cực kỳ nổi giận.

Mục đích đã đạt được, bức cho Mục Trần phải cuốn gói khỏi Linh Lộ, trong mắt nhiều người thì việc làm của hắn cực kỳ hoàn hảo. Linh Lộ này thủ đoạn gì cũng không quan trọng, chính yếu là phải đạt được kết quả.

Cơ Huyền lại chẳng thích thú được bao nhiêu. Ánh mắt bình tĩnh của Mục Trần, động thái xoay người bỏ đi của Lạc Li, khiến cho hắn không chút khoái cảm.

Sau khi Mục Trần bị đuổi đi, Cơ Huyền chẳng hề gặp lại Lạc Li, cho đến cuối cùng của Linh Lộ.

Nàng ta xuất hiện, bóng dáng cô đơn, nhưng ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chặp vào Cơ Huyền.

Một cái liếc mắt khiến Cơ Huyền mừng thầm, cố phô diễn hết mọi thứ đẹp đẽ mà hắn có.

Nhưng trái với hắn nghĩ, nàng chầm chầm nâng trường kiếm chỉ thẳng vào mặt Cơ Huyền.

Không hề nói gì, mái tóc trắng tung bay, nàng lập tức thi triển công kích.

Tàn nhẫn, sắc bén.

Rồi hai người chiến đấu đến lưỡng bại câu thương.

Cô gái kia sẵn sàng buông bỏ cơ hội tranh đoạt linh quan, lại còn khiến cho hắn cũng không giành được vinh quang đó, dùng mọi cách để cho mọi người nhìn thấy sự phẫn nộ trong lòng.

Khi đó, Cơ Huyền chật vật khốn đốn, nhìn sang cô gái cũng mình đầy thương tích, một luồng sát ý mãnh liệt bùng lên, nhưng lại không nhằm vào Lạc Li, mà nhắm đến Mục Trần.

Gã kia thật may mắn, sớm tiếp xúc với nàng ta nhanh hơn mọt bước. Lạc Li xinh đẹp này vốn phải vì hắn mà liều mình mới phải. Tất cả cũng do Mục Trần kia!

Có hắn, Cơ Huyền không thể chân chính chiến thắng!

Vinh quang và mỹ nhân.

"Ầm Ầm."

Âm thanh nước đổ từ ngọn thác truyền lại, khiến cho Cơ Huyền dần dần thoát khỏi hồi ức, đôi bàn tay cũng đang siết lại mạnh mẽ, gân xanh nổi cuồn cuộn.

Ánh mắt băng hàn, sát ý lạnh lẽo khiến Mộ Phong bên cạnh cũng hơi run.

Cơ Huyền nhìn ra xa xa, trầm tư.

"Lạc Li, lần này ta sẽ cho nàng thấy, đem Mục Trần giẫm nát dưới chân, ta muốn cho nàng biết, so với ta, Mục Trần chẳng là cái đinh gì!

Bất kể mánh khóe hay thục lực, ta đều mạnh hơn Mục Trần!

Chỉ có ta mới là người thích hợp nhất với nàng!"

Bình Luận (0)
Comment