Đại Chúa Tể

Chương 588 - Binh Chia Hai Đường

Muốn tranh đoạt vị trí cao nhất, thì mục tiêu đi săn của hắn đã trở nên khó khăn hơn. Dù sao thì khoảng cách điểm sốc cũng hơn 50000.

Chênh lệch gần như gấp đôi, nếu cần mẫn thì cũng khó có khả năng xóa nổi khoảng cách lớn.

Lúc này hắn phải giở bản lĩnh phi thường.

Ai cũng biết rõ, trong đại tái lnh viện nổi tiếng nhất là các chi đội top 16.

Những đội ngũ trong top 16 ít có ai dám đem họ làm con mồi, phần lớn là tìm những đội họ có khả năng giải quyết được để cướp đoạt, đuôi theo điểm số.

Họ biết việc khiêu chiến top 16 rất nguy hiểm, bọn người kia là khối đá cứng không nên chọc vào.

Nhưng Mục Trần muốn vượt mặt Cơ Huyền, thì phải cầu thắng trong nguy hiểm, nhắm đến những kẻ trong top 16, ngoài chi đội của Trầm Thương Sinh, tất cả đều là con mồi mạnh mẽ.

Lần này hành động, Mục Trần không đi cùng Ôn Thanh Tuyền, mà phân nhóm đi chung với Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Từ Hoang.

Thậm chí ngay cả Lạc Li, hắn cũng không cho đi theo, vì hắn cần nàng trợ giúp Ôn Thanh Tuyền làm một việc khác, đó là cầm chân Cơ Huyền.

Hắn không cần Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li phải đánh bại Cơ Huyền, nhưng với thực lực hai người, còn có đồng đội hỗ trợ, tuyệt đối đủ khả năng khiến cho chi đội Cơ Huyền gặp phiền toái liên miên, làm giảm hiệu suất tăng điểm của họ.

Bình thường mà nói, chia binh ra hành động vào lúc này không sáng suốt chút nào, tọa độ vị trí bị xác định rõ ràng, dễ bị người khác hội binh đánh bại. Nhưng Mục Trần không lo, thực lực Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li liên thủ, chính hắn cũng chẳng thể nào dám động vào.

Hai nàng hành động còn đáng an tâm hơn chính mình hắn.

Còn việc cướp điểm số, phải xem Mục Trần bản lĩnh ra sao.

...

Một cánh đồng hoang vu, linh lực gào thét.

Ước chừng hơn hai mươi người lập trận bao vây, giam khốn một chi đội ở trong.

Dù đội ngũ này số ít, nhưng người ta lại kinh ngạc khi thấy kẻ liên tiếp bại lui lại là năm chi đội đang bao vây họ.

"Xoẹt!"

Một bóng người xông ra, tay cầm hắc thương, mũi thương sắc như mỏ ưng, xé toang không khí.

Gã kia lao thẳng vào đội hình mấy kẻ bao vây, tả xung hữu đột, thương ảnh múa loạn xé toạc trận hình.

Đám người kia nhất thời hỗn loạn, mặc cho mấy gã đội trưởng hò hét rung trời, cũng không thể hợp công được nữa.

Bóng đen kia vẫn không buông tha, nhanh chóng hạ gục từng kẻ địch, khiến bọn họ rống lên đau đớn, rồi cướp đoạt Viện Bài.

- Khặc khặc, nghĩ rằng tìm được vài kẻ giúp đỡ thì có thể chạy khỏi trận săn của Ma Thứu linh viện ta sao? Ngu xuẩn!

Gã kia dừng lại, thân thể gầy gầy mặc hắc bào, ánh mắt âm hàn lạnh lẽo, mũi khoằm như mỏ ưng, hung hăng đá vào một gã đang nằm dưới chân khiến hắn hộc máu văng đi. - Ha ha thủ lĩnh, chúng ta lại kiếm thêm được 2000 điểm.

Bốn gã đội viên của hắn nhanh chóng kéo đến, nhìn con số trên Viện Bài tăng lên, sung sướng cười nói:

- Cứ theo cái đà này, không bao lâu nữa thì chúng ta có thể vượt mặt chi đội hạng 8 hiện tại, Mục Trần.

- Mục Trần ư? Gã kia gần đây đúng là nổi bật a.

Gã đội trưởng hắc bào nghe nhắc đến cái tên đó, nhất thời khinh khỉnh, ngôn từ không giấu vẻ ganh tị.

- Hé hé, thủ lĩnh cũng không yếu hơn hắn chút nào. Hay là chúng ta đi gặp gã kia xem hắn lợi hại thế nào.

Bốn gã đội viên lại nhao nhao tâng bốc.

Gã kia nghe đội viên tâng mình lên, sắc mặt đắc ý, định nói gì đó thì chợt giật mình, biến sắc ngẩng lên nhìn một sườn núi không xa. Nơi đó có vài người đứng nhìn xuống. - Ha ha, bọn ngươi đã muốn biết, chọn ngày chi bằng hôm nay, Mục Trần ta cung kính bồi tiếp.

Một tiếng cười sang sảng từ sườn núi vọng xuống, Mục Trần xuất hiện trong tầm mắt đám người Ma Thứu linh viện.

- Mục Trần?

Đối phương xưng danh, cả đám người Ma Thứu linh viện biến sắc, khóe miệng run rẩy.

- Mục Trần, chúng ta xưa nay không đụng chạm, ngươi đột nhiên xuất hiện có mục đích gì?

Gã đầu lĩnh áo đen trầm giọng cảnh giác, mấy người kia chắc chắn lai giả bất thiện.

- Muốn mượn Hứa Diệu đội trưởng Viện Bài để dùng một chút.

Mục Trần mỉm cười.

Hạng 9 bảng điểm, Ma Thứu linh viện, đội trưởng Hứa Diệu, điểm 48000.

Chi đội Ma Thứu linh viện này có lúc đã đứng hạng 6, nhưng sau đó cạnh tranh quá kịch liệt, điểm số không kiếm nhanh bằng đám người kia, nên bị họ qua mặt, bây giờ tụ xuống hạng 9.

Thế nhưng thực lực của họ rất khá, trước kia chi đội Trầm Thương Sinh cũng từng giao đấu một lần, không chiếm được ưu thế gì, phải rút lui trước.

Và bây giờ đám người này trở thành con mồi đầu tiên của Mục Trần.

- Ha ha, thì ra là muốn cướp điểm số của chúng ta. Mục đội trưởng, ngươi há mồm cũng không nhỏ nha!

Hứa Diệu cười mà nộ, một quy tắc bất thành văn là những đội mạnh trong top ít khi nào đụng chạm đến nhau, vì hầu hết đều có năng lực cao. Hôm nay lại dốc hết tất cả đến tìm hắn, xem ra Mục Trần đã bị điểm số ám ảnh đến mụ mị đầu óc.

Mục Trần cười, không nói gì thêm, hành động ngay lập tức.

Hắc lôi bùng nổ, trên ngực hiện rõ bảy đường lôi văn, đồng thời một cột sáng đỏ ngầu từ đỉnh đầu bắn ra hóa thành ma trụ to lớn.

Mục Trần chẳng muốn du đấu kéo dài, ra tay liền dùng đến cực hạn Lôi Thần Thể hiện có, gọi ra Đại Tu Di Ma Trụ.

Dùng thủ đoạn chớp nhoáng để kết thúc cuộc săn.

- Lên!

Mục Trần lắc mình như điện quang bắn xuống, tay ôm khoảng không trước mặt, điều khiển Đại Tu Di Ma Trụ từ trên trời giáng xuống, cái bóng khổng lồ bao phủ chi đội của Hứa Diệu.

Phía sau, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng vận hết năng lực, xông lên.

Hứa Diệu sắc mặt khó coi khi thấy đám Mục Trần ra tay ngoan độc, đằng đằng sát khí.

Đại chiến lại tiếp tục nổ ra trên bình nguyên hoang vu.

Lúc chiến đấu kết thúc, bình nguyên nứt nẻ sụp đổ khắp nơi, khung cảnh hoang tàn thảm thiết.

Mục Trần đứng giữa không, lôi điện tan đi, lật tay hút lấy khối Viện Bài của Hứa Diệu đang nằm bẹp trong một khe nứt dưới mặt đất.

Mục Trần hờ hững liếc qua, rồi điểm số trên Viện Bài của hắn tăng vọt, từ khoảng 60000 lên đến 80000, thứ hạng cũng tăng lên hạng 6.

- Đa tạ!

Mục Trần ném trả Viện Bài cho Hứa Diệu, ra vẻ cảm tạ ôm quyền rồi quay đi.

Họ lập tức hướng tới một vị trí khác, nơi có con mồi đã lọt vào tầm ngắm.

Một lúc lâu sau, Hứa Diệu mới hồi phục lại chút sức lực, cố gắng bò dậy khỏi khe nứt, giận dữ gào lên như dã thú bị thương.

...

Ngay lúc Mục Trần đoạt lấy điểm số của chi đội Hứa Diệu.

Một vùng đất nọ trong khu vực trung tâm rộng lớn, năm người đang đứng giữa không, hình dáng của họ cho biết chính là chi đội Cơ Huyền.

- Đội trưởng, điểm của Mục Trần đột nhiên tăng vọt, hiện tại đã lên đến hạng 6...

Gã Mộ Phong đột nhiên nhíu mày nói.

Cơ Huyền lập tức nhìn lại Viện Bài của mình, lát sau mới nói:

- Gã Hứa Diệu hạng 9 cũng đột nhiên biến mất khỏi top 16...

- Mục Trần lại có lá gan lớn như vậy? Lại tìm đến những đội ngũ đó ra tay?

Mộ Phong cả kinh.

Cơ Huyền mắt lóe lên:

- Xem ra hắn muốn tranh hạng 1 với ta đây, thật là khờ dại.

- Chúng ta làm gì đây?

Mộ Phong hỏi.

- Dốc hết ra luôn đi, những chi đội dưới top 8, chúng ta cũng nhắm vào họ luôn.

Cơ Huyền lạnh lùng nói.

- Được!

Mộ Phong cười khoái trá.

Cơ Huyền định chuyển mình bay đi, đột nhiên trừng mắt nhìn về một hướng kia. Nơi đó ánh sáng lóe lên, rồi hai cô gái xinh đẹp hiện rõ trong tầm mắt.

- Ôn Thanh Tuyền?

- Lạc Li?

Mộ Phong nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc đó, sắc mặt trở nên khó coi kinh ngạc.

- Thời gian này các ngươi đừng mơ quấy rối những chi đội khác.

Ôn Thanh Tuyền cười lớn, tay cầm chiến thương tỏ ra hống hách:

- Đương nhiên, nếu các ngươi thấy điểm số trong tay ta rất hứng thú, thì cứ việc ra tay xem thử có thể nuốt nổi hay không nào.

Sắc mặt Cơ Huyền lúc này trở nên cực kỳ u ám.

Mục Trần ra đòn này thật quá là gian xảo!

Bình Luận (0)
Comment