"Booong!"
Tiếng chuông cổ kính quanh quẩn khắp nơi, nó khiến cho không khí Bắc Thương linh viện thoáng an tĩnh lại, rồi chốc lát sau lại bừng lên còn sôi động hơn gấp nhiều lần.
Vòng quyết chiến đã chờ đợi nửa năm nay rốt cuộc sắp bắt đầu!
Mọi người đều háo hức muốn biết, hai chi đội của Bắc Thương linh viện phái đi tham gia đại tái linh viện, đến lúc này đã có tình trạng gì.
Vẻ nhộn nhịp càng tăng lên khi biển người đông nghìn nghịt hướng về trung tâm. Ngay cả những dòng người đang tiến vào Lôi vực cũng chuyển hướng trở ra, phấn khích bay đi.
Tin tức nhanh chóng lan đi, vào sâu trong các tầng Lôi vực, len lỏi vào các ngõ ngách ở các Tụ Linh trận, gọi những người bế quan khổ tu tỉnh dậy. Ai nấy phấn khích tạm gác lại tu luyện, cùng nhau hướng ra bay về quảng trường trung tâm Bắc Thương linh viện.
Không khí trong linh viện lúc này như sôi lên sùng sục.
Trên một ngọn núi nọ, cánh cổng lớn luôn luôn đóng chặt, hôm nay lại nhẹ nhàng mở ra, vị chủ nhân xinh đẹp tao nhã của nó nhẹ nhàng cất bước ra ngoài.
Cô gái áo trắng, mái tóc đen mượt mà óng ả tuôn xuống vòng eo thon thả, bàn tay cầm một quyển trục cổ xưa, hoa văn phức tạp lượn trên bề mặt, dung nhan thanh lệ trên gương mặt hờ hững chẳng thấy một nụ cười.
Nhưng sắc mặt nàng lúc này có vẻ như đang rất vui vẻ.
Bất giác, khóe miệng xinh xắn nở một nụ cười nhẹ nhàng tinh tế.
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có tiến vào vòng quyết chiến không?
Phía sau nàng, cô bé Duẫn Nhi tóc đuôi ngựa chớp chớp mắt hưng phấn hỏi. Nửa năm chờ đợi, rốt cuộc đã có thể nhìn thấy lại Mục Trần.
- Đương nhiên là được!
Linh Khê khẳng định chắc nịch. Mục Trần là con trai của dì Tịnh, vào vòng quyết chiến của đại tái linh viện thì có gì mà khó?
Dù cho cạnh tranh có kịch liệt cỡ nào, thì với sự sùng kính của nàng dành cho dì Tịnh, chuyển qua Mục Trần, nàng tin chắc hắn không yếu hơn bất kỳ một đứa nào đồng lứa.
Duẫn Nhi cười khẽ:
- Xem ra Mục Trần ca ca được tin tưởng nhất chắc phải là Linh Khê tỷ tỷ, ngay cả viện trưởng cũng còn lo lắng, kẻ địch của Mục Trần ca ca mạnh quá mà. Vả lại từ khi Mục Trần ca ca đi rồi, từ đó đến nay chẳng thấy Linh Khê tỷ tỷ cười một tiếng nào, vậy mà bây giờ chỉ mới có thể có tin tức thôi, đã thích thú đến như vậy.
Linh Khê bị ghẹo đến đỏ mặt, nàng nheo mắt nguy hiểm liếc Duẫn Nhi:
- Xem ra hôm trước ngươi bị phạt ở trong Linh Trận Ốc cũng chưa đủ lâu đâu nhỉ, lần sau cần phải tăng thời gian gấp đôi mới được...
- Á? Đừng đừng, ta sai rồi Linh Khê tỷ tỷ!
Duẫn Nhi hốt hoảng, vẻ mặt van xin đau khổ.
Linh Khê búng lên cái trán nhỏ nhắn của Duẫn Nhi, rồi cũng buông tha cho cô bé. Bình tĩnh lại, nàng mới cảm nhận khó khăn của Mục Trần lần này.
Tên Cơ Huyền kia là một đối thủ khó nhằn, thực lực hiện tại e rằng có thể so sánh với nhiều trưởng lão Bắc Thương linh viện rồi.
Linh Khê cũng không phải nghi ngờ năng lực Mục Trần, nhưng có lẽ trận đấu ở vòng quyết chiến với Cơ Huyền sẽ là một trận long tranh hổ đấu kinh thiên động địa.
Cơ Huyền có thiên phú phải nói là cực kỳ xuất chúng, những thế lực nội tình thâm sâu cũng khó có được.
Thình lình bên ngoài cự điện trung tâm, vài bóng người tỏa hào quang bay ra, đứng giữa không, người đi đầu chính là Thái Thương viện trưởng.
Sắc mặt lão cũng khẩn trương vô cùng, hai chi đội Bắc Thương linh viện phái đi là ưu tú nhất của linh viện, thực lực không tồi chút nào, nhưng lão biết rõ đại tái năm nay là kịch liệt nhất trong hàng chục năm qua, năng lực thí sinh cũng cao nhất, và cũng là lần quan trọng nhất đối với Bắc Thương linh viện.
Muốn giành được thành tích xuất chúng, e rằng không dễ dàng chút nào.
Nhưng dù khó khăn họ cũng phải cạnh tranh cho bằng được, vì lần này liên quan đến danh hàm Ngũ Đại Viện của Bắc Thương linh viện.
Nếu mất đi, thì sẽ là một đả kích lớn với tất cả đệ tử Bắc Thương linh viện, họ cũng không tưởng tượng được sĩ khí đệ tử Bắc Thương linh viện sẽ ra sao.
Đó là một đả kích trí mạng.
Thái Thương viện trưởng, Mạch U điện chủ và đám trưởng lão đều mặt mày nghiêm trọng.
- Viện trưởng, có lẽ cũng nên mở Chiến Giới rồi.
Mạch U điện chủ nhẹ giọng nhắc. Lúc này có lo cũng chẳng ích gì, chi bằng mau chóng mở cửa Chiến Giới, để vào xem thử thành tích mà đám đệ tử kia giành được đến đâu.
Thái Thương viện trưởng chậm rãi gật đầu, tay kết ấn, một tia sáng từ ngón tay bắn ra, xuyên qua bầu trời, nện vào cái chuông cổ kính.
"Boong!"
Chuông lại ngân lên một tiếng cổ xưa vang vọng.
Cùng lúc đó, kim quang rực rỡ từ trong chuông tuôn ra, nhuộm vàng cả trời đất.
Nó từ từ ngưng tụ lại, hình thành một thông đạo không gian kim sắc, dao động không gian dữ dội tuôn tràn.
- Thông đạo này đi đến Chiến Giới, chính là nới tổ chức vòng quyết đấu của đại tái linh viện. Ngoại trừ tân sinh, tất cả đệ tử còn lại đều được phép quan khán. Mọi người trật tự đi vào, ồn ào náo loạn sẽ chiếu theo viện quy xử phạt!
Giọng nói ồm ồm của Thái Thương viện trưởng vang lên hùng hồn, chui vào trong tai mọi người.
- Yeah!
Vô số đệ tử hò reo phấn khích, còn đám tân sinh thì nhăn nhó than thở. Tuy họ cũng biết ở lại linh viện cũng được xem qua màn chiếu nhưng đâu thể nào bằng xem trực tiếp tai nghe mắt thấy.
Nhưng Thái Thương viện trưởng chẳng hề quan tâm đến những càm ràm của họ, lắc mình đã chui vào thông đạo. Mạch U điện chủ và các trưởng lão cũng theo sát.
Rồi vô số đệ tử theo đó ùn ùn tiến lên, như đàn châu chấu bay vào thông đạo kim sắc.
Đứng trên ngọn núi, Linh Khê nhìn vào thông đạo, sắc mặt có vẻ do dự.
- Linh Khê tỷ tỷ, chúng ta cũng đi thôi. Ta rất muốn biết Mục Trần ca ca bây giờ ra sao rồi!
Duẫn Nhi chớp chớp mắt, kéo tay Linh Khê.
Linh Khê cau mày, rồi như không có việc gì, trả lời:
- Được! Ngươi đã muốn đến vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
Nàng vừa nói vừa bẹo má cô bé Duẫn Nhi đang che miệng cười trộm, còn hung hăng trừng mắt dọa nàng một hồi. Cô bé này gần đây ăn gan hùm, còn dám chọc ghẹo diễn trò với nàng.
Linh Khê nắm tay cô bé, rồi bắn đi như sao chổi vào thông đạo.
- Chúng ta đi nào!
Tu luyện đài Lạc Thần hội, Diệp Khinh Linh cũng hưng phấn nói.
- Nhưng ta chỉ là tân sinh.
Vũ Hi buồn bực mếu máo, suýt khóc.
- Lẻn vào! An tâm đi, dù cho Hình Điện có thẩm tra, bất quá cũng phải nể mặt Lạc Thần hội chúng ta. Ngày trước Mục Trần còn làm gỏi cả Tam Đại Tướng Hình Điện, họ nào dám càn rỡ với thành viên Lạc Thần hội.
Tô Linh Nhi cười khúc khích, vẽ đường cho hươu chạy.
- Được rồi!
Vũ Hi thở dài, gật đầu.
- Đi nào!
Diệp Khinh Linh dẫn hai nàng bay lên, cả ba hòa vào dòng người tiến đến thông đạo kim sắc.
Khi tiến vào thông đạo, ba người cảm nhận rõ rệt dao động không gian cực kỳ cuồng bạo, kim quang tràn ngập trí óc, khiến tâm thần trở nên mê man.
Nhưng chỉ một lát sau, kim quang tan đi, cảnh vật trước mắt hiện ra, khiến cho các nàng phải há tròn cái miệng.
Một vùng trời đất đầy kim sắc, cực kỳ ồn ào.
Đưa mắt nhìn quanh, biển người đông gấp cả nghìn lần ở Bắc Thương linh viện.
Bầu trời trên cao cũng có nhiều thông đạo kim sắc khác, vô số người từ trong những nơi đó cũng đang tiến ra, y phục của họ cho thấy đến từ rất nhiều linh viện khác nhau.
Gần như tất cả những linh viện lớn đều có thể mở cửa Chiến Giới, dẫn đệ tử viện của mình vào dự khán vòng quyết chiến.
Biển người tràn ngập, nhưng lại tách biệt rõ ràng, đệ tử của mỗi linh viện khác nhau đều có một khu vực tập họp khác nhau.
Khung cảnh hoành tráng ngoài sức tưởng tượng làm cho các nàng phải trợn mắt há mồm. Lát sau mới hồi thần, đưa mắt nhìn ra phía trước, có một bình đài kim sắc đang lơ lửng giữa trời, xung quanh là bức màn hào quang kim sắc phủ xuống, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn. "Viu! Viu!"
Thình lình từ trên cao, rất nhiều tia sáng kim sắc rọi xuống. Hào quang nhanh chóng tan đi, để lộ ra thân phận của những con người trong đó.
Những đội ngũ kia chính là những chi đội tham gia vòng loại đại tái linh viện.
Mọi ánh mắt đều đổ về quan sát họ, gương mặt thán phục trầm trồ. Cho dù có phải là đội ngũ của viện mình hay không, thì họ cũng đều là những nhân vật ưu tú xuất chúng, rất đáng tôn kính. "Boooong!"
Một tiếng chuông vang rền không gian.
Luồng sáng kim sắc cực đại, sáng hơn lúc nào hết đang chiếu xuống trung tâm chiến đài khổng lồ.
Mọi âm thanh ồn ào chợt trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi ánh mắt hau háu đổ dồn vào đó.
Ai cũng biết, những người sẽ hiện thân bên kia chính là tám chi đội mạnh nhất tiến vào vòng quyết chiến!