Đại Chúa Tể

Chương 700 - Dựa Vào Nắm Đấm

Cửu U cuối cùng rời đi, ánh mắt cổ quái không quên để lại cái nhìn khó chịu cho Mục Trần làm hắn run bắn người, cứ như đang nhìn một tên biến thái lợi dụng một cô bé nhỏ.

Nhưng câu nói của Mạn Đà La kia hắn không thể thanh minh, chỉ đành thở dài bực bội, ẵm cô bé về phòng mình.

- Ngươi vì Bất Hủ Đồ Lục trong cơ thể ta mới tiếp cận ta phải không?

Mục Trần nhẹ nhàng đặt Mạn Đà La lên giường, khẽ hỏi.

Mạn Đà La mở choàng hai mắt, gương mặt búp bê đầy biếng nhác trả lời:

- Chứ không lẽ ngươi nghĩ rằng ta đến với ngươi vì ngươi anh tuấn à?

- Ngươi biết Bất Hủ thần điển?

Mục Trần hỏi vào vấn đề chính.

Đôi mắt hoàng kim đột nhiên ti hí, như con mèo con hờn dỗi. Mạn Đà La không trả lời, nhưng đáp án quá rõ ràng, trái tim hắn co giật liên hồi.

Con bé quả nhiên biết Bất Hủ thần điển, vậy thì chắc chắn cũng biết Vạn Cổ Bất Hủ thân!

Cô bé này có lai lịch gì đây?

- Không nên hỏi thì đừng có hỏi, đối với ngươi chẳng có việc gì tốt.

Hắn muốn hỏi tiếp, thì Mạn Đà La nghiêng người xoay vào trong, giọng nói trẻ con thanh thúy lại mang theo uy nghiêm khó lường.

Mục Trần cười, nheo mắt hỏi:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, một tờ Bất Hủ Đồ Lục trong người ta ích lợi gì cho ngươi?

Mạn Đà La trầm tư:

- Tờ Bất Hủ Đồ Lục của ngươi có chứa thần văn Mandala thượng cổ, một loài hoa thần, có sức mạnh phong ấn vạn vật. Ta cần dùng nó để áp chế lời nguyền trong cơ thể ta. - Lời nguyền?

Mục Trần ngẩn ra.

- Một lời nguyền khiến ta thống khổ sống không bằng chết. Nó không ngừng tỏa ra đau đớn thống khổ, mức độ thống khổ của nó có thể khiến một cường giả Chí Tôn cửu phẩm phải hồn phi phách tán vì không chịu nổi tra tấn.

Cô bé kể lại, giọng hờ hững bình thản

Mục Trần lạnh gáy. Cường giả Chí Tôn cửu phẩm cũng phải hồn phi phách tán?

- Muốn thử không?

Mạn Đà La mở đôi mắt hoàng kim nhìn Mục Trần, nở nụ cười tinh quái. Cô bé vươn tay ra, một luồng sáng đỏ nhạt bắn tới thân thể Mục Trần.

Mục Trần lập tức bị khựng người lại, rồi run rẩy kịch liệt, đôi mắt hằn lên tơ máu điên cuồng, mặt mày nhăn nhó giãy giụa, tiếng rên khàn đục khó khăn cất lên từ cổ họng.

Cơn đau kinh hoàng không cách gì kềm chế đang lan ra từng ngóc ngách cơ thể.

Sự đau đớn khiến đầu óc muốn phát điên, nhưng cũng may cơn đau không kéo dài, chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất hoàn toàn.

Mục Trần ngồi phịch xuống sàn, mồ hôi túa ra như tắm, trợn mắt nhìn Mạn Đà La:

- Ngươi vừa làm gì?

- Có bấy nhiêu mà không chịu nổi? Ta lúc nào cũng phải chịu cái thứ đó.

Mạn Đà La nhếch môi khinh bỉ.

Mục Trần giật mình, nhìn cô bé đang ngồi trên giường mà không biết phải nói cái gì, đột nhiên cảm thấy thương hại. Cái thống khổ đó thật sự bản thân hắn chỉ trải nghiệm một thoáng chốc mà không cách nào chịu được, thế nhưng cô bé nhỏ kia lại có thể nói chuyện bình thản, sức chịu đựng đương nhiên có liên quan đến thực lực, nhưng ý chí của cô bé cũng rất kinh người. - Thần văn Mandala trong Bất Hủ Đồ Lục của ta có thể giải thoát ngươi khỏi lời nguyền?

Mục Trần hỏi.

- Giải thoát? Không thể nào.

Mạn Đà La cười châm chọc:

- Nhiều lắm chỉ giảm đi một chút, trừ phi tìm được hoa Mandala thượng cổ chân chính, mới phá giải nổi lời nguyền này.

Mục Trần im lặng, cái gì mà hoa Mandala thượng cổ, nghe cũng chưa từng nghe nói qua, hiển nhiên độ hiếm của nó so với mấy nguyên liệu tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân chỉ có hơn gấp nhiều lần. - Yên tâm đi, ta không có đoạt Bất Hủ Đồ Lục của ngươi, nó xem ra đã dung hợp với ngươi, hung hăng đoạt lấy không chừng còn khiến thần văn bị hư hại.

Mạn Đà La thấy Mục Trần trầm tư, tưởng rằng hắn đang lo bị mình cưỡng đoạt, nên nhếch môi trấn an.

Mục Trần thở phào, nhìn lại Mạn Đà La, hỏi:

- Tên của ngươi chắc không phải Mạn Đà La?

- Cái tên thôi mà.

Mạn Đà La không nói nhiều.

- Còn nữa...

Mục Trần đảo mắt nhìn lên nhìn xuống Mạn Đà La:

- Cái dáng vẻ trẻ con này cũng là giả chứ? Ta không tin một kẻ thực lực khủng bố lại là một tiểu cô nương thế này.

Cái điệu này quá nửa là một lão yêu quái, tưởng tượng khung cảnh tối nằm ngủ ôm một lão yêu quái trong lòng, Mục Trần bất giác rùng mình, thật là khó mà diễn tả.

Mạn Đà La thấy dáng vẻ Mục Trần, cau có:

- Đừng có lấy tuổi con người ra mà định tuổi kẻ khác, nếu so về tuổi tác, con Cửu U Tước kia cũng chẳng hơn ngươi mấy tuổi đâu.

- Ngươi không phải con người?

Mục Trần kinh ngạc.

Mạn Đà La trừng mắt nhìn Mục Trần, lười trả lời, cuộn mình vào chăn:

- Ngươi cứ tu luyện đi, chỉ cần ở gần ngươi ta cũng có thể mượn năng lực thần văn áp chế lời nguyền.

- Ta có lợi gì?

Mục Trần cười nói.

Mạn Đà La bực bội tung chăn ngồi dậy, vẻ mặt kỳ quái liếc Mục Trần:

- Ta không giết ngươi, chẳng phải điều lợi nhất cho ngươi còn gì?

Mục Trần giật mình run rẩy, nghiến răng nói:

- Xem như ngươi lợi hại!

Mục Trần đến cạnh giường ngồi xếp bằng, không quan tâm đến cô bé nữa, nhắm mắt kết ấn, tiến vào trạng thái tu luyện.

Ngay lúc đó, Mạn Đà La lật chăn chui ra, đôi mắt hoàng kim xuất hiện dị quang, khẽ lẩm bẩm:

- Đại Nhật Bất Diệt thân, không ngờ nó lại xuất hiện đó...

Những ngày sau đó, Cửu U để cho Mục Trần nghỉ ngơi sau đại chiến, thời gian của hắn trở nên thanh nhàn, nhưng trong Cửu U cung thì tất bật bận rộn.

Tranh đoạt Đại La Kim Trì, Mục Trần giúp Cửu U cung lấy lại không ít thể diện, Cửu U nhân đó thừa thắng xông lên, định giành lại danh vọng cho Cửu U cung. Hiện giờ trong Cửu Vương, Cửu U cung là bạc nhược nhất, muốn tăng cường sức mạnh, trước hết phải lấy lại địa bàn của chính mình.

Số lượng Chí Tôn linh dịch cống nạp của những địa bàn đó rất lớn, và thứ cần thiết nhất hiện tại ở Cửu U cung chính là Chí Tôn linh dịch, nhu cầu khá cấp bách.

Không đủ Chí Tôn linh dịch, Cửu U cung muốn tồn tại cũng khó, nói gì đến lớn mạnh. Hiện nay bao nhiêu thế lực Đại La Thiên vực đều đang quan sát Cửu U cung, hiển nhiên đang muốn xem thử sau lần này Cửu U cung sẽ trở mình sống dậy, hay rốt cuộc vẫn chỉ là câu chuyện cười muôn thuở.

Và rồi Cửu U phái ra cùng lúc rất nhiều sứ giả đến các thành thị trước kia thuộc địa phận quản hạt của mình, thông điệp rất đơn giản.

Trở lại quy thuận Cửu U cung.

Hành động này của Cửu U khiến nhiều người ngạc nhiên, nhiều kẻ thì bật cười. Nữ nhân đúng là nữ nhân, làm việc thật nhu nhược. Không lẽ chỉ mấy lời gió thoảng đó mà muốn đám thành chủ quy thuận Huyết Ưng điện kia đổi gió trở cờ hay sao?

Đúng như họ đoán, gửi sứ giả đến hơn 50 thành thị, chỉ có vài tòa thành đáp ứng vì bị Huyết Ưng điện bóc lột quá nặng, phần lớn còn lại thì chẳng trả lời, một số ít còn thẳng thừng đuổi sứ giả trở về, tư thái cực kỳ ngạo mạn.

Hiển nhiên, có Huyết Ưng điện chống lưng, họ đâu có xem cái thế lực vương cấp bạc nhược nhất Đại La Thiên vực là cái đinh gì.

Cách này khiến Cửu U cung bề ngoài có vẻ khốn đốn, nhiều người tặc lưỡi lắc đầu, Huyết Ưng điện thì hả hê châm chọc, có vẻ như còn khoái trá sau khi bị Mục Trần áp chế sĩ khí ở Đại La Kim Trì.

Đại La Thiên vực sôi động là thế, nhưng Cửu U cung vẫn yên tĩnh như không.

Cửu U cung, bên ngoài một cung điện lớn.

Cửu U vệ đông nghịt đang nghiêm trang chỉnh tề, quân khí nghiêm nghị tràn ngập khắp vùng, khiến cho sinh vật trong vùng cũng không dám kêu lên một tiếng.

Cửu U đứng trước cổng cung điện, nàng mặc giáp trụ áo choàng tơ đen phủ xuống như thác, đôi chân thon thả đứng thẳng, nhìn vào một danh sách trong tay, ghi chép hồi đáp của các thành thị nàng gửi sứ giả đi.

Cửu U vẫn bình tĩnh chẳng hề tỏ ra nóng giận, ngược lại còn cười thầm. Ngẩng lên nhìn gã thống lỉnh trước mặt, nàng ném tờ danh sách cho hắn.

- Danh sách ở đây cả, tiếp theo xem ngươi làm việc.

Mục Trần nhận lấy danh sách, mỉm cười, xoay lại nhìn xuống cánh quân đen sì như mây đen:

- Gân đây phong thanh trong Đại La Thiên vực có lẽ các ngươi cũng nghe, vài kẻ có chủ mới nên đã chẳng còn biết nể sợ, với những kẻ đó, chúng ta nên làm gì đây? - Giết!

Tiếng quát đồng thanh vang lên đầy khí thế, sát khi tràn ngập. Toàn bộ Cửu U vệ hừng hực chiến ý, rốt cuộc sau bao năm nhẫn nhịn họ đã có thể giải phóng sự bức bối trong người. - Người ta nói rằng, đạo lý Cửu U cung từ mồm mà ra....

Mục Trần lạnh lẽo nhìn xuống mọi người, chậm rãi bước tới, cỗ linh lực đầy uy áp bùng lên dữ dội.

- Nhưng hôm nay chúng ta sẽ cho chúng biết, Cửu U cung chúng ta, đạo lý chính là quả đấm!

- Đi!

Mục Trần quát lên ra lệnh, dẫn đầu bay lên trời. Đường Băng lập tức vung tay, Cửu U vệ nhất tề khởi binh, như một đám mây đen lớn xuất hiện giữa thinh không.

Sát khí ngùn ngụt bốc lên giữa bầu trời Đại La Thiên khiến cho nhiều phe phái giật mình. Cửu U cung đã bắt đầu bày ra thủ đoạn lôi đình...

Bình Luận (0)
Comment