Mục Trần nhìn về phía trước, giữa quảng trường là năm cột đá màu ám kim cao sừng sững hơn 10 trượng. Trên cột đá phủ kín những hoa văn huyền ảo, xung quanh mơ hồ có dấu hiệu dao động của thiên địa linh khí. - Đây là Tụ Linh thạch dùng để tạo thành Tụ Linh trụ ư?
Mục Trần bước tới, những Tụ Linh trụ ở Tụ Linh trận cấp 3 trong Bắc Linh viện cũng có, bất quá những thứ kia có màu hoàng kim sáng bóng, độ tinh thuần có lẽ hơn hẳn năm cái trụ của Mục vực bọn hắn rất nhiều. - Năm cái Tụ Linh trụ này chính là trung tâm Tụ Linh trận, mỗi một trụ đều có giá chế tạo lên tới 100v linh tệ.
Mục Phong than thở lẩm bẩm.
Mục Trần gật đầu, Tụ Linh trận hoàn toàn khác với linh trận bình thường. Nó không có tính công kích nào, nhưng lại là thứ nhiều thế lực muốn có, cũng đãi diện cho sức mạnh của thế lục đó. Liễu vực nhiều năm nay vẫn vững vàng ở vị trí đệ nhất vực Bắc Linh cảnh, ngoại trừ nội tình hùng hậu, thì cũng do họ có một tòa Tụ Linh trận cấp 2.
Để có thể được tu luyện trong Tụ Linh trận cấp 2 kia, không ít cường giả trai tráng thực lực mạnh mẽ tìm đến nương tựa Liễu vực, kiếm cho mình điều kiện tu luyện thật tốt để mưu cầu tiến xa hơn trên con đường phát triển năng lực.
Nói chung, Tụ Linh trận là một loại linh trận phổ thông, nhiều người biết. Phần lớn Linh Trận sư đều biết rõ trận đồ của nó, thành ra giá trị của trận đồ không cao. Dù vậy, biết thì biết, nhưng có thể kiến tạo thành công thì không có mấy ai. Chưa kể đến tài lực không có, ngay cả thao tác kiến tạo cũng cực kỳ phức tạp.
Khoan hãy nói đến số lượng nguyên vật liệu trân quý, chỉ nói đến linh ấn làm trung tâm Tụ Linh trận, cần ít nhất số lượng 50 linh ấn. Với số lượng đó, nhiều Linh Trận sư cấp 2 còn chưa thể một mình đạt tới. Mà số lượng Linh Trận sư cấp 2 ở Bắc Linh cảnh cũng khá hiếm thấy, Mục vực căn bản không mời được bọn họ, nên chỉ có cách lấy số lượng bù đắp, liên kết bốn vị Linh Trận sư cấp 1 mưu cầu thành công.
Bất quá may mắn Ôn Linh từ lâu đã là một lão Linh Trận sư cấp 1 đỉnh cấp, có tỉ lệ rất cao thăng tiến lên Linh Trận sư cấp 2. Có lão dẫn đầu, khả năng thành công cũng cao hơn nhiều. - Lần này xây dựng Tụ Linh trận cấp 2 chúng ta có năm người, mỗi người sẽ phụ trách một trụ Tụ Linh châu, cùng dựa theo trận đồ để hoàn thành từng phần của nhau, kết bối lại rồi khởi động trận pháp.
Ôn Linh nhìn bốn người trước mặt, ôn tồn dặn dò.
- Mỗi người trong nhóm phụ trách một phần trận đồ cũng là một biện pháp, bất quá phải cần mọi người ăn ý thật tốt, tránh xảy ra bất cứ sai lầm nhỏ nào, nếu không sẽ xuất hiện kết cục đáng tiếc...
Mục Trần do dự một chút, hắn hiện tại cũng không phải là một tên mới nhập môn linh trận, tự nhiên cũng nhìn ra sự thiếu sót trong biện pháp này. Mặc dù điều hắn nói ra mấy người kia cũng đã biết rõ từ lâu, nhưng thân phận hắn là thiếu chủ Mục vực, cũng không ai lên tiếng chê bai.
Ôn Linh gật đầu, thở dài:
- Chuyện đó thì ta biết, nhưng cũng không có biện pháp. Một tự thân một mình kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, ta nghĩ cả Bắc Linh cảnh cũng tìm không ra một Linh Trận sư cấp 2 có trình độ lợi hại như thế. . . - Lúc trước Liễu vực kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 của họ cũng áp dụng biện pháp này, hơn nữa ta biết được họ cũng thất bại không ít, tổn thất không nhỏ, bất quá chi tiết thế nào ta cũng không rõ.
Mục Phong khẽ cười, nói:
- Nguyên vật liệu chúng ta chuẩn bị đến bây giờ chỉ còn đủ để sử dụng một lần nữa thôi, nếu lại thất bại đành phải chuẩn bị thêm một thời gian.
- Nếu chúng ta thất bại kiến tạo lần này, e rằng Liễu vực sẽ nhân cơ hội mà bêu rếu đả kích chúng ta, lúc đối với chúng ta tứ bề đều bị giảm danh tiếng, khó tránh bất lợi.
Chu Dã bất đắc dĩ nói.
Mục Phong khoát tay, không thèm để ý đến chuyện đó:
- Cứ làm hết sức là được!
Chu Dã cười khổ, lão biết rõ vì có Mục Trần tham dự nên Mục Phong mới sảng khoái như vậy, tránh tạo cho Mục Trần những áp lực không đáng có, vả lại nếu thất bại cũng không quá áy náy. Làm như vậy cũng khiến áp lực tâm lý với mấy vị kia giảm đi nhiều, nói không chừng thật sự có thể thành công tạo ra Tụ Linh trận cấp 2, lúc đó danh tiếng của Mục vực tự nhiên cũng tăng cao.
Mục Trần liếc nhìn Mục Phong, không nói gì. Dù sao làm con nhiều năm, bản tính cũng tinh tế, bề ngoài cha tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng hắn hiểu rõ trong lòng Mục Phong coi trọng việc này đến thế nào. - Lần này bày trận, ta sẽ phụ trách 20 linh ấn, còn lại 30 linh ấn, Trần Lăng và hai vị mỗi người 8 linh ấn, Mục Trần phụ trách 6 linh ấn.
Ôn Linh nhìn qua Mục Trần, nói:
- Ngươi nhất nhất không được xem thường 6 linh ấn này, muốn dung nhập phần nhỏ này vào trận đồ, ta nghĩ so với Hỏa Viêm Trận kia khó hơn không ít đâu.
Mục Trần gật đầu, hắn tự nhiên là hiểu được đạo lý này. Hơn nữa hắn kinh nghiệm nông cạn, Ôn Linh cho phép hắn phụ trách 6 linh ấn đã là rất coi trọng rồi. - Bây giờ ta nói lại vài điểm mấu chốt của Tụ Linh trận, ngươi phải nhớ cho thật kỹ, tránh sơ sót một điểm nhỏ nào mà phá hủy đại cục.
Ôn Linh nghiêm khắc nói.
- Vâng
Mục Trần lễ phép mỉm cười. Thiếu niên khôi ngô mặc dù còn có vẻ khờ khạo, nhưng rất khiêm tốn khiến cho ba vị Linh Trận sư kia cũng thầm tán thưởng, khá ưng ý. Hắn có thân phận thiếu chủ Mục vực, lại có thiên phú kinh người, nhưng không ngờ vẫn hiền lành như thế. Đổi lại là người khác không chừng lỗ mũi đã sớm cao hơn đầu.
Mục Phong rất chăm chú lắng nghe Ôn Linh giảng giải những thao tác xây dựng Tụ Linh trận chỉ dẫn cho Mục Trần. Lão vui vẻ cười, phất tay dẫn Chu Da và mấy vệ binh lui đi. Mấy cái linh trận này kia kia nọ, thực sự lão nghe một chút là đau đầu, thôi cứ để cái mớ phiền não đó cho tiểu tử con trai mình đi.
Mấy ngày kế tiếp, Mục Trần đều sáng sớm đến quảng trường cùng với mấy người Ôn Linh luyện tập cho thật thuần thục những thao tác bố trí, nghiên cứu Tụ Linh trận cấp 2. Thái độ của hắn khá ôn hòa ham học hỏi, khiến cho mấy vị Linh Trận sư kia cũng rất hài lòng, chia sẻ những kinh nghiệm bố trí linh trận cho hắn. Mục Trần cũng rất khiêm tốn chăm chú học hỏi.
Dưới sự cố gắng đó, vài ngày sau Mục Trần đã phần lớn hiểu được Tụ Linh trận cấp 2. Hắn cũng cảm thấy kinh hãi với độ phức tạp của Tụ Linh trận kia. Quả thật cái trận đồ Hỏa Viêm Trận mà mấy hôm trước hắn phải gian nan vất vả liền tù tì mấy ngày đêm quên ăn quên ngủ lăn lộn mới mò ra được, so với Tụ Linh trận này lại chẳng thấm tháp vào đâu.
Khi mấy người Ôn Linh thấy Mục Trần đã bắt đầu có hiểu biết khá tốt về Tụ Linh trận cấp 2, mới thảo luận một phen, rốt cục quyết định hôm sau sẽ chính thức thực hiện!
Mục Trần đứng trên quảng trường, đăm đăm nhìn năm thạch trụ sừng sững. Hắn hít một hơi thật sâu, dần bình ổn lại tâm tình đang kích động hồi hộp.
Ở một bên, Mục Phong vỗ vai hắn, cười nói trấn an:
- Quyết tâm làm hết mình là tốt, thất bại cũng không hề gì, dù sao cũng chỉ chậm lại một thời gian mà thôi.
Mục Trần cười mà không trả lời, nhìn Ôn Linh. Sắc mặt của lão cũng chỉ có nghiêm trọng, bất chợt vung tay lên, thân hình khẽ động đã leo lên một Tụ Linh trụ.
Mục Trần và ba người nhóm Trần Lăng thấy vậy cũng nhanh chân phóng lên, mỗi người đều đứng trên một cây Tụ Linh trụ khác nhau.
- Chuẩn bị hành động.
Ôn Linh gằn giọng quát khẽ, tay giơ cao, một luồng sáng trong tay bừng lên, dao động linh lực hùng hồn tuôn ra.
Bốn người kia cũng đồng loạt ra tay, bốn luồng sáng bốc cao. Đó đều là những tinh phách linh thú cao cấp, bố trí trận pháp này, tinh phách linh thú cũng là một nguyên liệu không thể thiếu, vì trận pháp cần có năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong tinh phách làm nhiên liệu dẫn đường. - Bắt đầu đi!
Ôn Linh nhìn lên luồng sáng lơ lửng trên đầu, quát lên, tay áo vung ra, 20 linh ấn nhanh chóng xuất hiện. Tốc độ ngưng tụ linh ấn của lão vượt xa Linh Trận sư cấp 1 bình thường.
Trần Lăng hâm mộ nhìn qua, họ tuy cũng là Linh Trận sư cấp 1, nhưng so với Ôn Linh cũng kém không ít, dù sao lão ta cũng sắp thăng cấp trở thành Linh Trận sư cấp 2 rồi.
Bọn họ hâm mộ một chút, rồi cũng tập trung lại, mỗi người ngưng tụ ra 8 linh ấn, cẩn thận điều khiển chúng nó nhét vào tinh phách linh thú đang lơ lửng trên đầu kia. "Viu."
Mục Trần cũng ra tay, 6 linh ấn ngưng tụ trên đầu ngón tay. Với năng lực hiện tai, ngưng tụ khống chế 6 linh ấn thì quả là dễ dàng điêu luyện.
6 Linh ấn biến mất trong tinh phách linh thú, sau đó không khí bốn phía nhộn nhạo,Mục Trần khép hờ mắt, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, không khí chung quanh tinh phách linh thú xuất hiện từng đạo hào quang cẩn thận lan ra, đan xen vào nhau.
Quảng trường yên tĩnh, năm người đều tập trung tinh thần, cẩn thận bố trí phần trận đồ mà mỗi người phụ trách.
Mục Phong đứng cách đó không xa, khuôn mặt nghiêm trang nhìn dao động linh lực giữa sân, ánh mắt khá khẩn trương. Nếu lần này vẫn không may thất bại, ít nhất phải cần thêm nửa năm sau mới hồi phục. Đến lúc đó sẽ bị Liễu vực châm chọc thành cái dạng gì cũng không biết. - Dặn dò bên dưới, bất kể kẻ nào cũng không được đến gần.
Mục Phong phất tay, nhẹ giọng nói.
- Dạ
Một vệ binh thấp giọng trả lời, dẫn theo vài người lặng lẽ tản ra.
Thời gian Mục Phong bồn chồn lo lắng chờ đợi nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã một canh giờ, mà dao động linh lực trong sân càng lúc càng thêm cuồng bạo. Trên năm cây Tụ Linh trụ, một trận đồ phức tạp với linh lực đủ màu lóe sáng chói mắt.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Ôn Linh là người đầu tiên mở mắt, vẻ mặt khẩn trương nghiêm trọng. Kiến tạo Tụ Linh trận này lão một mình gánh hết phân nửa, nếu người khác xuất hiện sai lầm còn có thể cứu vãn, nhưng bản thân lão mà sai lầm, cơ bản trận này là hoàn toàn thất bại.
Kế sau Ôn Linh, mấy người kia cũng lần lượt mở mắt ra, hẳn nhiên đều đã hoàn thành bộ phận trận đồ do mình phụ trách.
- Liên trận!
Ôn Linh nhìn thấy thế, thần sắc nghiêm trang quát lên. Bước tiếp theo chính là bước khó khăn nhất, nếu liên kết có sai sót, sẽ dẫn đến phá hỏng các bộ phận, khiến chỉnh thể hỏng luôn.
Mục Trần và mấy người kia đều nghe thấy, căng cả người lên, tập trung tinh thần đến cực hạn, rồi những quang trận phức tạp trên đầu họ bắn ra từng tia sáng, giao hòa đan xen vào nhau.
Bên ngoài, Mục Phong và mấy người cao tầng Mục vực nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng trở nên thấp thỏm. Bọn họ hiểu rõ, thành hay bại, đều phải xem ở bước này.