Đại Chúa Tể

Chương 789 - Long Phượng Kim Giáp

Ngón tay nhỏ bé ngọc ngà chính diện nghênh chiến với thanh kim thương hung mãnh mang theo ảnh Chân Long Chân Phượng lao vun vút tới.

Ngay khoảnh khắc va chạm, trời đất như an tĩnh lại.

Mục Trần căng mắt nhìn chỗ tiếp xúc, va chạm đáng sợ như thế không hề có một tiếng nổ đùng đùng vang trời, chỉ thấy đầu ngón tay ngọc ngà của Thải Tiêu, một vòng cầu hắc ám bành trướng ra.

Khối cầu hắc ám đen như hồ mực nhanh chóng bành trướng, chớp mắt đã thành một cái hố đen to chừng trăm trượng!

Hố đen như đang hút hết thảy mọi thứ không gian vào trong nó, bất kỳ vật chất gì chui vào đó cũng sẽ bị bóng đen hóa tan thành hư vô.

"Graaaaooo!"

Chân Long Chân Phượng gào thét, kim thương tăng cao chiến ý, như muốn xuyên phá lỗ đen không gian. Thế nhưng mọi công kích của nó chỉ có vào không có ra, hoàn toàn bị hút hết tất cả, không cách nào thoát khỏi lực hút kinh hoàng.

Kim giáp Thủ Hộ Giả cũng phẫn nộ gầm lên, kim quang chói sáng, dốc sức làm thêm một lần nữa nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Thải Tiêu lúc này dường như đã có thực lực hoàn toàn vượt trội.

Cái hố đen từ ngón tay Thải Tiêu bắt đầu xoáy mạnh, kim thương cuối cùng bị hút mất, hoàn toàn không còn dấu tích gì nữa.

"Roẹt"

Sau khi hút mất kim thương, hố đen đột nhiên thu nhỏ lại thành một điểm đen, rồi bất thình lình bán ra, nhanh như điện chui vào giữa trán Kim giáp Thủ Hộ Giả.

Không hề có một tiếng động, Kim giáp Thủ Hộ Giả khựng người lại, kim quang trên thân thể nó lúc này vụt tắt như mất điện.

Cánh tay phủ long lân vừa giơ lên định tấn công của nó lúc này chẳng thể nào vỗ xuo16gn nữa, cả người ngã rạp xuống mặt đất, dao động linh lực cường hãn hoàn toàn không còn dấu hiệu gì.

Mục Trần kinh ngạc vô cùng, tuyệt kỹ này của Thải Tiêu quả là kinh diễm.

Thải Tiêu nhìn thấy Kim giáp Thủ Hộ Giả đã ngã xuống, hào quang tan mất, những sợi tóc lấp lánh của nàng trở lại màu đen tuyền mềm mại, đôi mắt bảy màu cũng trở lại bình thường.

Bất thình lình cả người nàng run lên, ngã ra phía sau.

Một bàn tay nhanh chóng đặt vào lưng đỡ lấy nàng, rồi thuận thế ôm luôn cái eo thon gọn mảnh mai, Mục Trần phát hiện Thải Tiêu mặt mày tái mét, dường như dốc sức tốc sát Kim giáp Thủ Hộ Giả bằng công kích vừa nãy cực kỳ hao tổn sức lực. - Không sao chứ?

Mục Trần lo lắng hỏi.

Thải Tiêu khẽ lắc đầu, gượng đứng dậy. Mục Trần cũng lập tức buông tay, không lưu luyến cảm xúc mềm mại sảng khoái làm lòng người rục rịch kia.

- Không sao, cuối cùng cũng xử được nó.

Thải Tiêu thoáng nhìn khối kim giáp im ắng trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tuyệt kỹ lúc nãy mà không giải quyết được, thì hôm nay có lẽ phải rút lui rồi.

Mục Trần tiến lên trước, cẩn trọng sờ soạng gõ gõ thử xem con Kim giáp Thủ Hộ Giả có còn nhúc nhích hay không, bỗng hắn giật mình sửng sốt, cầm bộ giáp trên tay, bên trong hoàn toàn chẳng có thứ gì, cứ như thể Thủ Hộ Giả hoàn toàn tan biến vậy. - Thân thể nó bị Thôn Thiên Chỉ của ta ăn mất.

Thải Tiêu giải đáp.

Mục Trần nghe mà lạnh gáy, cái tuyệt kỹ này bá đạo quá, mà lai lịch của Thải Tiêu càng khó lường thần bí hơn, lại có thể học được kỹ năng mạnh mẽ như vậy.

- Bộ giáp này cũng không tầm thường đâu nha.

Thải Tiêu nắm tay lại, bộ kim giáp bay đến trước mặt nàng. Bộ giáp này đúc từ vảy rồng của Chân Long, độ cứng cáp của nó khó mà hình dung, mặt sau bộ giáp còn có hoa văn nhìn như đôi cánh. - Bộ kim giáp này dung hợp sức mạnh Chân Long Chân Phượng a....

Mục Trần cũng góp lời, khí tức Chân Long Chân Phượng mà Thủ Hộ Giả thi triển khi nãy thì ra là từ bộ giáp này mà ra.

- Bảo bối.

Mục Trần cảm thán. Long Phượng Kim giáp có lực phòng ngự cường đại của Chân Long, có tốc độ chớp nhoáng của Chân Phượng, cho dù là thần khí thượng đẳng cũng không bì kịp. Thứ này đem ra ngoài ắt sẽ khiến người ta chém giết tranh đoạt. - Ngươi còn chưa nhìn ra bộ sự lợi hại thật sự của Long Phượng Kim giáp này ư...

Thải Tiêu mỉm cười.

Mục Trần khẽ giật mình.

- Sức mạnh Chân Long và Chân Phượng như nước với lửa, ngươi luyện Ngụy Long thể hoàn toàn hiểu rõ điều đó, cho dù ở Long Phượng Trì có tinh huyết cả hai, nhưng chúng sẽ đấu đá lẫn nhau, cho đến khi một bên chiến thắng thì ngươi mới hấp thu được.

Thải Tiêu chỉ vào bộ Long Phượng Kim giáp, nói:

- Nhưng thứ nay thì khác, nó hoàn toàn có thể dung hợp được hai loại sức mạnh đó với nhau, ta nghĩ Thủ Hộ Giả khi nãy có thể thi triển cả hai sở trường Chân Long và Chân Phượng cũng chẳng phải vì bản thân nó cao siêu gì, mà chính nhờ vào bộ giáp này mà thôi. - Ý của ngươi là...?

Mục Trần mặt kinh ngạc, ánh mắt trở nên nóng rực.

- Không sai, nếu như ngươi mặc bộ Long Phượng Kim giáp này vào, không chừng có thể hấp thu cả tinh huyết Chân Long lẫn Chân Phượng. Đến lúc đó ngươi còn có thể luyện ra được đồng thời Chân Long thể và Chân Phượng thể. Ha ha, có lẽ nên gọi là Long Phượng thể cho nó ngắn gọn đi.

Thải Tiêu cười tủm tỉm.

- Long Phượng thể!

Mục Trần chép miệng, quả thật rất ham muốn. Long Phượng Thiên bao nhiêu năm nay còn chưa có thiên tài trác tuyệt nào luyện được Chân Long thể hay Chân Phượng thể, càng chưa hề nghe nói qua chuyện hợp nhất cùng đạt được cả hai, cái ý nghĩ đó thật quá hoang đường.

Thế nhưng cái chuyện bất ngờ vô lý đó lại hiển hiện ngay trước mắt, hỏi làm sao Mục Trần không động lòng cho được.

Mục Trần thở dài, thoáng nhìn Long Phượng Kim giáp, rồi lại nhìn Thải Tiêu, nói:

- Kim giáp Thủ Hộ Giả là do ngươi giải quyết hết ....

Hắn cũng không ngu muội đến mức váng đầu, Thải Tiêu nếu không giải quyết con quái kia, thậm chí hắn còn không đứng được ở đây.

- Cầm đi đi, cái gì mà nhiều lời thế. Lúc nãy nếu ngươi không bán cái mạng chặn nó lại, ta cũng đâu có thời gian để giải quyết nó. Vả lại Long Phượng Kim giáp tuy hiếm có vô song, nhưng cũng chưa đến trình độ ta thích.

Thải Tiêu cong tay ném bộ giáp đến cho Mục Trần, tay phất phất như vừa ném thứ gì đó tùy tiện đem cho.

- Quả là con đại gia có khác.

Dù Thải Tiêu nói như vậy, Mục Trần vẫn cảm thán trong lòng, nhưng cũng không tỏ ra sỉ diện hão, đưa tay nhận lấy Long Phượng Kim giáp, chân thành gật đầu cảm tạ Thải Tiêu: - Lần này đa tạ, sau này nếu có cần gì cứ việc sai bảo ta.

- Khẩu khí cũng lớn quá ha....

Thải Tiêu cười mỉa Mục Trần. Bản thân này nếu mà cần cái gì, thực lực như Mục Trần có thể giúp được hay sao.

- Bây giờ thì chưa, nhưng sau này ai biết được?

Mục Trần cũng chẳng chấp nhặt, tay vuốt ve Long Phượng Kim giáp, mỉm cười sung sướng. Nụ cười bình thản và tự tin lại làm cho Thải Tiêu tấm tắc, nàng nhận thấy đó cũng chẳng phải tự đại, mà là lòng tin nhất quán vào bản thân.

Ai mà biết được, con ưng non ngày sau có thể ngạo thị thiên không?

Thải Tiêu nhìn Mục Trần một hồi, tự nhiên cười nói, nàng gật đầu:

- Được rồi, lấy Long Phượng Kim giáp mua một tên cường giả siêu cấp tương lai cũng coi như là có lời đi.

Mục Trần nghe thấy, bỗng dưng xấu hổ cười cười. Cái kiểu hứa hẹn buôn nước bọt như vậy, nếu là người khác e rằng chẳng ai tin hắn được.

- Nhận rồi thì cũng nên hưởng thụ chiến lợi phẩm đi.

Thải Tiêu hất mặt hướng về tòa Long Phượng Trì siêu cấp với làn nước kim sắc óng ánh trên cao, cùng với ba quả cây Long Phượng hào quang rực rỡ ngập trời.

Thải Tiêu và Mục Trần cùng nhau bay lên chỗ cây con, đưa tay định hái.

"Xoẹt!"

Bất thình lình ngay lúc đó không gian quanh cây con dao động, rồi hóa thành lưỡi đao quét ngang, ba quả cây rơi xuống, chui vào không gian biến dạng hoàn toàn mất tích.

Biến cố thình lình làm cả hai giật mình nổi nóng.

- Cái gì mà thiên tài Long Phượng Lục chứ, toàn là phường trộm cắp chui lủi?

Thải Tiêu cười khẩy.

Dứt tiếng cười nàng đã biến mất, rồi một chỗ kia trên không nàng xuất hiện, chưởng kình hùng hập đập vỡ không gian.

"Đùng!"

Trong không gian phá toái cũng có một bàn tay vươn ra đối chiến với Thải Tiêu, kình lực chấn Thải Tiêu cũng run lên.

Sau khi kịch chiến với Thủ Hộ Giả, nàng cũng bị suy nhược đôi chút.

Nhưng muốn cướp đồ ăn trước miệng nào đâu có dễ, nàng lập tức kết ấn, hào quang bảy màu hiện ra, bàn tay cắt ngang không gian.

Không gian vỡ nát, bắn ra vài giọt máu, có cái gì đó xẹt qua không gian, với tốc độ kinh ngươi lao đi vun vút, tốc độ nhanh đến mức Thải Tiêu cũng nghệt mặt ra không biết làm gì.

Thải Tiêu nhìn theo bóng người kia đi mất, sắc mặt khó coi vô cùng. Nàng hạ xuống trở lại, xỏe bàn tay ra, trong tay là hai quả cây lóng lánh rực rỡ.

- Bị hắn cướp mất một quả.

Thải Tiêu hậm hực có vẻ tức tối, dù đoạt lại được 2 quả nhưng vẫn khó chịu vô cùng.

Mục Trần thở phào nhin hai quả cây, cũng may đoạt lại được hai quả chín, quả bị cướp lại là quả non kết trái chưa lâu.

Nhìn lại phương hướng kẻ trộm vừa đào tẩu, dù kẻ kia không lộ mặt nhưng hắn cũng biết được thân phận kẻ đó là ai.

Biết được hành tung của hai người, lại có thể im ắng theo sau, lại còn có khả năng cướp được đồ vật trong tay Thải Tiêu, thì Long Phượng Thiên này ngoại trừ tên đệ nhất Long Phượng Lục, có lẽ không còn kẻ thứ hai. - Thần các, Phương Nghị...

Bình Luận (0)
Comment