Đại Chúa Tể

Chương 802 - U Minh Hoàng Tử

U Minh hoàng tử hiên ngang giữa trời, uy áp kinh khủng như hồng thủy từ cơ thể gào thét ào ra, khiến không gian rung chuyển.

Tất cả mọi người đều biến sắc vì uy áp linh lực kia, kể cả Mục Trần.

Uy áp hoàn toàn vượt qua Chí Tôn tứ phẩm bình thường, mơ hồ đúng là đạt đến Chí Tôn ngũ phẩm!

U Minh hoàng tử chẳng lẽ đột phá Chí Tôn ngũ phẩm rồi sao?

Khán giả rung rinh. Chí Tôn ngũ phẩm a, trong bất kỳ thế lực siêu cấp này ở lục địa này cũng tuyệt đối là cán bộ tinh nhuệ cao cấp, huống gì trong giới trẻ càng làm cho người ta thấy cao không chạm tới được.

Nhiều ánh mắt tỏ vẻ thương hại Mục Trần, chiến với Liễu Viêm thì còn có cơ hội, chớ U Minh hoàng tử đã lên đến ngũ phẩm, thì phần thắng của hắn gần như đã về không.

Mục Trần sắc mặt khó khăn nhìn U Minh hoàng tử, thần tình chấn động. Chí Tôn ngũ phẩm, đối với Đại La Thiên vực của hắn thì đã là cường giả cấp Vương!

Liễu Viêm có lẽ là cường giả nổi bật trong giới Chí Tôn tứ phẩm, nhưng so với U Minh hoàng tử đúng là kém không chỉ vài bậc.

- Đệ nhị Long Phượng Lục lại vượt trội đệ tam như vậy sao?

Mục Trần bất giác nắm chặt bàn tay, ánh mắt nao nao, cảm giác như cơ thể hơi đau đớn vì uy hiếp cường đại.

Chí Tôn ngũ phẩm chỉ cao hơn tứ phẩm một phẩm giai, nhưng cách biệt không chỉ là thực lực một phẩm cấp.

Trong Chí Tôn, tứ phẩm trở xuống chỉ hơn thua nhau về độ hùng hậu của linh lực, nhưng khi đã tấn thăng lên ngũ phẩm, phẩm chất sẽ hoàn toàn khác, vì Chí Tôn ngũ phẩm có năng lực xuyên qua không gian.

Năng lực cường đại này là chiếc bùa bảo mệnh cực tốt, cũng là một công cụ siêu cấp để mai phục đánh úp kẻ thù. Chí Tôn tứ phẩm vs Chí Tôn ngũ phẩm, cơ bản chỉ có cục diện giơ mặt chịu táng.

Do vậy đó chính là lý do vì sao khi biết U Minh hoàng tử có thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, đám khán giả lại tỏ ra thương hại Mục Trần đến vậy.

Dù Mục Trần có nhiều bản lĩnh cũng tuyệt đối không thắng được U Minh hoàng tử.

- Ngươi còn muốn đánh nữa không?

U Minh hoàng tử cười nhạt khinh thị.

Mục Trần chỉ cười khẽ, tuy không trả lời nhưng đôi mắt đen không có mảy may sợ hãi. U Minh hoàng tử đúng là có thực lực cường hoành áp đảo, nhưng muốn hắn không chiến phải lui, không phải nói chứ U Minh hoàng tử còn xa chưa đủ tư cách.

U Minh hoàng tử nhìn thấy ánh mắt Mục Trần, đã biết hắn không chấn động, không từ bỏ, bèn cười nhạt:

- Xem ra lại một lần nữa thiên tài của Đại La Thiên vực các ngươi phải vẫn lạc ở Long Phượng Thiên rồi.

Mục Trần nheo mắt, định đáp lời nhưng chợt trừng mắt, vì hắn thấy không gian quanh U Minh hoàng tử đột ngột uốn éo, rồi không thấy đâu nữa.

"Ầm!"

Không gian sau lưng Mục Trần biến dạng quái lạ, rồi chưởng ấn mang theo linh lực cường hãn quỷ dị vỗ tới tập kích.

Công kích bất ngờ khiến Mục Trần biến sắc, nhưng vì đã đề cao cảnh giác, sẵn sàng bất cứ lúc nào, nên hắn nhanh chóng kết ấn, thân hình hóa thành một long ảnh mơ hồ, không gian cũng vặn vẹo rồi hắn biến mất.

Chưởng ấn đánh tới nhưng lại trúng vào hư không, U Minh hoàng tử hiện ra, nhìn thấy chưởng ấn thất bại, sắc mặt hắn cũng kinh ngạc khẽ nói:

- Không ngờ chỉ là Chí Tôn tam phẩm cũng có khả năng du hành không gian... chỉ đáng tiếc trò vặt vãnh dựa vào thân pháp của ngươi còn quá kém cỏi.

Dứt lời, hắn lại biến mất, chỉ còn lại không gian rung động.

Cách đó ngàn trượng, không gian phập phồng, long ảnh hiện ra. Nhưng Mục Trần vừa hiện thân, sắc mặt lại đại biến.

Không gian trước mặt lại dao động, chưởng ấn như giòi trong xương bám riết không rời, sức mạnh mãnh liệt ập tới

Lần này Mục Trần rốt cuộc không tránh né kịp.

Chưởng kình hùng hậu khiến người ta hít thở khó khăn, kim quang sáng lên trên cơ thể Mục Trần, bộ Long Phượng Kim Giáp trồi lên khỏi da, vảy rồng kết lại thành lớp giáp chắc chắn.

Hắn cấp tốc đề thăng sức mạnh lên cực hạn, hai chưởng hợp lại tung ra, ngạnh đấu đón đỡ chưởng ấn của U Minh hoàng tử.

"Đùng!"

Hai bên đấu nhau, một tiếng nổ như kình lôi vang rền, làn sóng chấn động làm không gian vạn trượng xung quanh nổi lên như sóng lớn.

Kình lực lan đi, Mục Trần run lên, bị đánh bật văng đi cả ngàn trượng, phun máu.

Đôi cánh tay cực kỳ đau đớn, gần như xương cốt bị chấn gãy nát hết cả. Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, U Minh hoàng tử quá ư cường hãn, lúc nãy ngạnh đấu nếu không có phòng ngự của Long Phượng Kim Giáp cùng với sức mạnh dữ dội của Long Phượng thể, e rằng lúc này cả hai tay đã đứt lìa nát như tương.

Phía bên kia U Minh hoàng tử cũng hơi chấn động, lui đi một đoạn, ánh mắt hờ hững bỗng nhiên nao nao. Hắn không ngờ một đòn chính diện lại không thể phế luôn Mục Trần. - Khó trách Liễu Viêm lại bại, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ.

U Minh hoàng tử chậm rãi nói. Đòn lúc nãy, nếu là một gã Chí Tôn tứ phẩm bất kỳ nào đó chắc chắn sẽ trọng thương, vậy mà Mục Trần chỉ bị lấy đi tí máu mà thôi.

Mục Trần lạnh lùng nhìn U Minh hoàng tử, chùi máu mỏ, không vì đối thủ áp đảo toàn diện mà sợ hãi, ngước lại chiến ý càng tăng.

Tay kết ấn, kim quang sáng lên, cự ảnh kim sắc xuất hiện giữa trời, linh lực cuồn cuộn.

Mục Trần đứng trên đầu Đại Nhật Bất Diệt thân, Đại Tu Di Ma Trụ cũng xuất hiện nằm trong tay pháp thân.

U Minh hoàng tử nhíu mày nhìn pháp thân quái lạ vừa xuất hiện, hắn không cách nào nhận biết được Chí Tôn pháp thân này là cái gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được nó là một pháp thân bất phàm. - Dù ngươi có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi kết cục được.

U Minh hoàng tử cũng không vì pháp thân đặc biệt kia mà tỏ ra coi trọng Mục Trần, hắc ám ngưng tụ trong tay, một thanh trường kích tối đen từ trong hắc ám kéo dài ra rồi thành hình.

Trường kích toát ra dao động linh lực lạnh lẽo và u ám, khiến cho linh khí thiên địa dường như bị đông cứng lại.

- Đó là thần khí thượng phẩm của U Minh cung, Minh Thần Kích!

Khán giả được một phen chứng tỏ hiểu biết sâu rộng của mình.

- U Minh hoàng tử xem ra không cho Mục Trần một cơ hội sống sót, Minh Thần Kích mà hắn cũng lấy ra.

Có người than thở. U Minh hoàng tử nếu như khinh thường miệt thị, thì có lẽ Mục Trần còn có cơ may sống sót, nhưng có lẽ kẻ tàn ác kinh qua bao trận thảm sát kia sẽ không làm chuyện ngu xuẩn thả hổ về rừng.

Sư tử bắt thỏ cũng dùng hết sức, U Minh hoàng tử là nhân tài xuất sắc nhất U Minh cung, đương nhiên có khinh thị cũng không thể nào ngu xuẩn như vậy.

- Ngươi còn chưa chính thức đột phá Chí Tôn ngũ phẩm.

Mục Trần chợt chậm rãi lên tiếng.

Một đòn chính diện đã giúp Mục Trần cảm ứng được rõ ràng sức mạnh của U Minh hoàng tử, có lẽ chỉ mới tới bình cảnh.

Nhưng dù vậy thực lực U Minh hoàng tử vẫn vượt xa Liễu Viêm.

U Minh hoàng tử thấy Mục Trần phát hiện thực lực của mình, cũng khá kinh ngạc, nhưng chỉ cười nhạt:

- Con kiến sẽ quan tâm kẻ nghiền chết nó là sói hay là hổ sao?

Mục Trần cười nhạt đáp lời, chân giậm mạnh, giữa trán và lồng ngực Đại Nhật Bất Diệt thân, hai vầng liệt nhật từ từ bay lên.

- Chí Tôn thần thông, song dương lực!

Mục Trần hét to, hai khỏa mặt trời rực cháy phát ra năng lượng cường đại đủ để nghiền nát cả sơn mạch.

- Ha ha, khá là thú vị.

U Minh hoàng tử thấy khí thế Mục Trần tăng lên, thần sắc càng khoái trá, cười nói:

- Định liều mạng sao? Phí công vô ích.

- Phí hay không phí, bây giờ ngươi nói đã quá muộn rồi!

Mục Trần quát lên, kim quang bùng phát, Đại Nhật Bất Diệt thân cầm lấy Đại Tu Di Ma Trụ được phủ một lớp hoàng kim chói lóa, vung lên hủy phá thiên không, uy vũ nện xuống cùng với sức mạnh hủy thiên diệt địa tấn công U Minh hoàng tử.

Cường địch cấp độ này, Mục Trần đương nhiên phải dốc tận lực.

Khán giả nhìn thấy thế công uy mãnh của Mục Trần, nhất thời trừng mắt. Dũng khí hiên ngang của hắn ta làm cho nhiều người phải kinh ngạc và thán phục.

Có điều chênh lệch ở mức độ này, thì dũng khí sẽ có bao nhiêu tác dụng đây?

Tất cả vẫn là thực lực vi tôn!

Trận đánh này so với trận trước, chắc chắn sẽ càng thêm thảm thiết!

Bình Luận (0)
Comment