Đại Chúa Tể

Chương 972 - Thiên La Trận

Trên quảng trường đá xanh cực lớn, hai vết nứt thật sâu bị đào ra, mà ở cuối vết nứt, hai thân ảnh bị chìm thật sâu bên trong chậm rãi đi ra.

Chung quanh quảng trường, vô số ánh mắt quanh sát tình trạng giằng co trên sân, thanh âm mỉa mai đã biến mất, hiển nhiên, Mục Trần bằng vào nhục thân so đấu với Tần Huyền, đã làm cho ko ít tộc nhân Cửu U Tước cảm thấy khiếp sợ.

Trong vô số ánh mắt trấn động, Tần Huyền chậm dãi từ trong vết nứt bước ra. Hắn nhìn Mục Trần thật sâu, lúc này, trong mắt hắn đã xuất hiện vẻ trịnh trọng. Sau cuộc giao phong, hắn đã hiểu thanh niên trc mặt cường đại đến mức nào.Hắn có thân thể Thần Thú, cảnh giới cao hơn Mục Trần, dù chiếm nhiều ưu thế như vậy nhưng vẫn như cũ ko chiếm đc thượng phong. Hết thảy cho thấy, Mục Trần đáng giá để hắn dốc toàn lực.

“Xem ra ta đã lầm.” Tần Huyền hít sâu một hơi, nói.

“Khách khí rồi.”Mục Trần mỉm cưởi, nhưng ko hề đắc ý, Tần Huyền trc mặt đích thực cường hãn, lúc giao phong, dù hắn đã đem Long Phượng thể thúc giục đến cực hạn, nhưng đồng dạng cũng ko ép đc Tần Huyền. Ngày trc khi cùng đám người U Minh Hoàng tử giao phong, so đấu nhục thân hắn luôn chiếm ưu thế, nhưng lúc này lại ko có hiệu quả lắm. Có thể thấy, thân thể Thần Thú, đích thực cường hãn.

“Vì biểu lộ sự áy nãy. . . Tiếp theo ta sẽ xuất toàn lực.”

Tần Huyền nhìn chằm chằm Mục Trần, trong ánh mắt hiện lên sự lăng lệ, chợt chân hắn dẫm xuống, khí tức băng hàn lập tức phát ra từ cơ thể hắn, bông tuyết đầy trời, chỉ thấy sau lưng mơ hồ hình thành Cự Tước thật lớn.

Knok!

Hàn băng Cự Tước xuất hiện, hai cánh chớp động, hoa tuyết đầy trời, thanh âm ẩn chứa hàn ý bén nhọn vang vọng thiên địa. Một cỗ uy áp tràn ra.

“Tần Huyền vậy mà gọi ra hình thái Thần Thú. . . xem ra ko có ý lưu thủ nữa rồi.”

“Mục Trần này cũng có chút bổn sự, vậy mà có thể bứt Tần Huyền đến bước này.”

“Bất quá, đã đến bước này, chỉ sợ sẽ ko còn may mắn nữa rồi.”

“. . . “

Theo hàn băng Cự Tước xuất hiện, tiếng bàn luận xôn xao lần nữa nổi lên, thần sắc tộc nhân Cửu U Tước bình phục trở lại, bởi họ biết, khi Tần Huyền nghiêm túc thì lợi hại cỡ nào.

“Cửu U hàn tước sao. . .”

Mục Trần cũng ngẩng đầu nhìn Cự Tước sau lưng Tần Huyền, ánh mắt ngưng tụ, nghĩ đây hẳn là bản thể của Tần Huyền đi?! Cùng là Cửu U Tước, tiến hóa bất đồng, dù ko bằng Cửu u Minh Tước, nhưng hàn băng lực, đồng dạng cũng ko dễ chơi. Tần Huyền này, quả nhiên ko có ý lưu thủ rồi.

Thần sắc Mục Trần ngưng trọng, song trưởng nắm chặt, trên đầu ngón tay, linh lực lặng yên tràn ra.

HƯU ... U ... U!

Tần Huyền trực tiếp nhảy lên đầu Hàn Tước, hai mắt trở nên băng hàn, lòng bàn tay nắm lại, chỉ thấy bông tuyết nhanh chóng hội tụ trong tay hắn, nháy mắt hình thành một băng cung cực lớn, trên thân cung nổi lên những hoa văn cổ xưa. Băng cung trong tay, khi thế của hắn hoàn toàn thay đổi, trở nên lăng lệ, so với trc kia hoàn toàn bất đồng.

Ánh mắt Tần Huyền như chim ưng nhìn Mục Trần, ko thừa lời, trực tiếp kéo dây cung, bông tuyết xung quanh lậy tức cuốn tới trên thân cung, hình thành lợi tiễn hơn mười trượng. Mũi tiễn lóe lên lam quang băng hàn, khi thế xuyên vân, yên lặng phát ra.

Băng cung kéo căng hình bán nguyệt, băng tiễn trực chỉ Mục Trần, Tần Huyền ko cho Mục Trần thời gian phản ứng, ngón tay kéo cung đột nhiên buông ra.

Vút!(ko biết đúng ko)

Trong nháy mắt, như xé rách không gian, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đạo bạch quang xuyên qua bầu trời, thế như lôi đình vạn quân, nhằm về hướng mi tâm Mục Trần.

Trong nháy mắt băng tiễn bắn ra, toàn thân Mục Trần căng thẳng, lông tóc dựng đứng, trong con mắt kim quang lưu truyển. Nháy mắt đó, chân hắn đạp xuống đất, thân hình cưỡng ép nghiêng về bên trái.

Phập! Bùm!

Thời điểm Mục Trần tránh ra, một đạo bạch quang hung hăng cắm xuống chỗ hắn vừa đứng, đại địa nứt vỡ, hố sâu hình thành, bên trong phủ kín hàn băng.

Bên ngoài hố lớn, thân hình Mục Trần hiện ra, hắn nhìn hố sâu, trong lòng rét lạnh, hắn phát hiện ra, nham thạch cứng rắn vì hàn khí ăn mòn, chỉ cần chạm nhẹ liền hóa thành bột phấn.

Băng tiễn này, uy lực mạnh mẽ, hơn nữa quá nhanh. Thời điểm mấu chốt hắn chỉ hiểm hiểm tránh đi mà thôi,

Cọt kẹt...t..tttt.

Mà khi Mục Trần đang kinh hãi, chợt nghe thấy thanh âm rất nhỏ, hắn vội ngẩng đầu, đồng tử co rút lại. Chỉ thấy ở đằng kia, Tần Huyền lại kéo cung, trên đó ngưng kết ba mũi băng tiến, đầu mũi tên hàn quang chớt động.

Chiu!

Thanh âm phá không đột nhiên vang lên, ba đạo bạch quang xẹt qua bầu trời, Thân hình Mục Trần nhanh chóng lùi lại, Long Phượng Thể đạt tới cực hạn, tàn ảnh chớp động. Bất quá, tàn ảnh vừa xuất hiện liền bị băng tiễn xuyên qua.

Bụp! Bụp! Bụp!

Ba tiếng vang lên, trên nền đá xanh xuất hiện thêm ba hố sâu nữa. Ở đằng xa, hiện lên thân ảnh có chút chật vật của Mục Trần.

Tần Huyền mặt ko biểu tình, khẽ liếc Mục Trần, vẫn ko nói j`, tiếp tục kéo cung, năm mũi băng tiễn hình thành. Nhìn một màn này, lông mày Mục Trần ko khỏi co lại, nếu cứ để Tần Huyền bắn tên như vậy, việc hắn thất bại là ko thể nghi ngờ.

“Người này viễn chiến, so với cận chiến càng lợi hại hơn.”

Trong mắt Mục Trần lóe sáng, thân hình chấn động lao hướng Tần Huyền, hiển nhiên là định cận chiến, ngăn cản tiễn kỹ của hắn.

Bất quá khi Tần Huyền Nhìn thấy cử động của Mục Trần lại chỉ cười nhạt, bàn chân chợt dẫm, hai cánh Cự Tước chấn động, bão tuyết nổi lên, trực tiếp lùi lại phía sau, cùng lúc đó, mấy đạo bạch quang từ trong tay Tần Huyền mãnh liệt bắn ra. Phanh! Một mũi băng tiễn cắm xuống trc mặt Mục Trần, mặt đất đóng băng, làm cho hắn ko thể ko nhảy lên, cưỡng ép đổi hướng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Sau mấy phút ngắn ngủi, Mục Trần bị Tần Huyền làm cho chật vật ko chịu nổi, mỗi khi hắn sắp tới gần Tần Huyền, lại bị một mũi băng tiễn quỷ dị ngăn cản, chỉ có thể chật vật né tránh.

Mà đối với màn này, xung quanh quảng trường, tộc nhân Cửu U Tước tộc như chút đc gánh nặng. Những năm này, ko biết bao nhiêu người ăn khổ dưới tiễn kỹ của hắn. Dù là ko thua, nhưng chỉ có thể chật vật né tránh. Bọn họ biết, lúc này Tần Huyền đã đứng ở thế bất bại.

Ở đăng kia, mấy vị trưởng lão Cửu U Tước nhìn một màn này, cũng khẽ gật đầu. Tuy Tần Huyền dùng thủ đoạn có chút vô lại, nhưng bất luận thế nào, trên thế giới này cũng chỉ nhìn kết quả.Nếu gặp địch nhân trong Thần Thú chi nguyên, người ta có chịu so đấu công bằng với ngươi ko.

“Xem ra trận đấu đã có kết quả.”

Thanh bào trưởng lão cười nhạt, nói: “Trc mắt Khương Nha còn chưa có ra tay, chỉ với Tần Huyền đã bức hắn thành như vậy. . . Như vậy là nói, cái danh ngạch này, Mục Trần cầm ko dc.”

Bàn tay Cửu U nắm chặt, nàng nhìn trận đấu, nhìn thân ảnh đơn bạc ko ngừng mệt mỏi tránh né tứ phía kia, trong lòng ko khỏi thắt lại. Nàng cũng nhận ra, tình hình trc mặt đối với Mục Trần vô cùng bất lợi.

“Tên ngốc này, như thế nào lại ko vận dụng Đại Nhật Bất Diệt Thể”. . .Trong lòng Cửu U lo lắng, nếu Mục Trần dung Chí Tôn Pháp Thân, dù ko thể thắng, cũng ko đến nỗi chật vật như vậy.

Khi trong lòng Cửu U đang lo lắng, bên cạnh nàng, Thiên Hoang tộc trưởng lại bình thản, ánh mắt nhìn Mục Trần đang ko ngừng né tránh, đột nhiên ngưng tụ: “Tiểu tử này. . .”

Thiên Hoang tộc trưởng nhìn chằm chằm Mục Trần, bằng thực lực của hắn, mơ hồ cảm nhận đc, mỗi khi thân hình Mục Trần Biến ảo, trong nháy mắt chân hắn chạm đất, tựa hồ có một cỗ linh lực quán chú vào mặt đất. Ánh mắt Thiên Hoang tộc trưởng dần trở nên thâm sâu, giống như tinh không, thiên địa trong mắt hắn trở nên trong suốt, chợt con ngươi của hắn mãnh liệt co rút lại. Bởi vì hắn thấy, phía trên quảng trưởng mơ hồ xuất hiện một quang trận cực lớn, chỉ vì ẩn dưới mặt đất, người ngoài khó mà phát hiện.

“Đây là. . . Linh trận?!”

“Hắn là một linh trận sư?!”

Trong lòng Thiên Hoang tộc trưởng chấn động, nguyên lai Mục Trần ko phải bị Tần Huyền làm cho chật vật, mà đang bí mật bày linh trận. Xung quanh Tần Huyền, một tòa linh trận cực lớn dần hình thành! Mà khi Thiên Hoang tộc trưởng đang chấn động, nguyên lai Mục Trần đang chật vật né tránh đột nhiên dừng lại, thân hình khẽ động bước vào linh trận.

“Ko trốn nữa sao?” Tần Huyền thấy thế, thản nhiên nói: “Đã vậy, thì chấm dứt đi a.”

Tiếng nói hạ xuống, hắn lại kéo cung, trên dây cung, mấy chục mũi tên hình thành, một cỗ hàn khí đáng sợ càn quét ra.

Mục Trần ngẩng đầu, nhìn Tần Huyền kéo cung, khuân mặt hiện lên ý cười, nói khẽ: “Chơi đùa với ngươi lâu như vậy, cũng nên kết thúc rồi.”

Khi chữ cuối cùng phát ra, bàn chân Mục Trần hung hăng dẫm xuống.

Dầm!

Đại địa dưới chân chấn động, phía dưới quảng trường bắn ra vô số tia sáng, linh lực chấn động kinh người bộc phát.

Thiên La Trận, Mở...ở..!!!

Bình Luận (0)
Comment