Bên ngoài Luyện Thể Tháp .
Nơi đây vốn đang huyên náo vì Mục Trần bị bỏ lại phía sau , vào lúc này lại trở nên yên tĩnh lạ thường, trên khuôn mặt mỗi người đều tỏ vẻ cực kì kinh ngạc khi nhìn về phía màn sang phía trên luyện thể tháp.
Chuẩn xác mà nói, là đang nhìn chằm chằm vào một quang điểm bên trong màn sáng.
Quang điểm này vốn đang ở vị trí bét bỗng nhiên trong thời gian ngắn vượt qua chín người còn lại.
"Làm sao có thể. . . Bình chướng tầng thứ nhất đối với tên Mục Trần đó chẳng lẽ lại không có lấy một chút ngăn trở nào sao? Có người choáng váng há hốc cả mồm, không biết nói gì, bọn họ trơ mắt nhìn Mục Trần trong mấy phút ngắn ngủn dùng một loại tốc độ kinh người vượt qua chín người còn lại chuẩn bị vượt qua bình chướng tầng một để đến thẳng tầng thứ hai luyện thể tháp.
Sắc mặt cường giả phần lớn đều trở nên quái dị, đối với chuyện quỷ dị vừa xảy ra họ chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời. Hiển nhiên đã bị Mục Trần làm cho rung động.
Ở đằng xa đôi mắt đẹp của Cửu U lúc này trở nên sang ngời, tay ngọc đang siết chặt vào lúc này cũng nới lỏng ra. Hiển nhiên là đã trút được gánh nặng trong long liền lúc này liền thở phảo nhẹ nhõm.
Nếu như Mục Trần tại luyện thể tháp mà biểu hiện yếu kém như vậy thật thì đến khi trở về Cưu U Tước Tộc chỉ sợ một số trưởng lão không có hảo ý sẽ kiếm chuyện sinh sự với hắn và chỉ trích cô về việc lãng phí danh ngạch quý giá để tiến vào luyện thể tháp, tuy nói cô không chú ý quá nhiều tới cái vấn đề đó nhưng những lão già cổ hủ kia cũng rất là khó ưa.
"Mục Trần đại ca thật sự là lợi hại." Mặc Linh ở bên cạnh Cửu U cảm thán từ đáy long cũng thốt lên một câu. Mục Trần tuy là một lục phẩm chí tôn so sánh với chín vị thiên kiều bên trong cơ bản xem như là yếu nhất nhưng xem biểu hiện của hắn thật khiên cho người ta bất ngờ a.
Cửu U cũng mỉm cười, sau đó đôi mắt đẹp cũng thoáng nhìn về phía mấy vị cường giả Thiên Băng Tộc, sắc mặt ai nấy đều xanh mét như tàu lá chuối ^^, đặc biệt là sắc mặt Liễu Thanh lúc này trở nên vặn vẹo lúc xanh lúc trắng. Hiển nhiên là bị biến cố bên trong luyện thể tháp khiến cho chấn động không ít.
Nhận ra ánh mắt Cửu U nhìn mình, khuôn mặt Liễu Thanh càng trở nên khó coi, bất giác cắn răng nói: Có gì mà các ngươi đắc ý như vậy, đây mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, ta không tin vận khí của hắn có thể tốt đến như vậy. (con này quê quá bắt đầu nói xàm đây ^^)
Biến cố xảy ra bên trong luyện thể tháp càng khiến Liễu Thanh tin rằng thực lực của Mục Trần không có khả năng vượt qua chín vị thiên kiêu kia, chẳng qua là có chút thủ đoạn cùng một chút may mắn mà ngẫu nhiên vượt qua được thử thách tầng thứ nhất mà thôi.
Cửu U nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, nàng lúc này không có tâm trạng cùng Liễu Thanh đấu khẩu, nàng lúc này thu lại ánh mắt nhìn Liễu Thanh quay qua nhìn chằm chằm vô màn sáng khóe miệng lúc này nhoẻn lên một nụ cười xinh đẹp. Nàng cũng là khinh thường loại tranh luận như thế này, thái độ dửng dung của nàng khiến Liễu Thanh tức run người.
"Ta xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào!"
Liễu Thanh khẽ cắn răng ngà khẽ nói, sau đó không hề nhìn về phía Cửu U, mà đưa mắt nhìn sang màn sáng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quang điểm đang ở vị trí đ.ầu tiên, ánh mắt oán hận cùng với bên trong nội tâm không ngừng nghĩ ra đủ mọi thứ để nguyền rủa Mục Trần.
Tất nhiên những thứ nàng ta nguyền rủa Mục Trần không có bất kỳ một chút tác dụng nào hết, lúc này ánh mắt Liễu Thanh đỏ bừng nhìn chăm chú vô đạo quang điểm đang duy chì một tốc độ không chậm không nhanh nhưng lại vượt xa tốc độ của những người còn lại mà tiến về phía trước.
Theo tốc độ này không bao lâu nữa là có thể đột phá bình chướng tằng thứ nhất tiến vào luện thể tháp tằng thứ hai!
Bên ngoài Luyện Thể Tháp , tất cả mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn sáng, chính lúc họ nhìn chằm chằm vào màn sáng thì trong một khoảnh khắc một đạo quang điểm lóe lên rồi đột nhiên biến mất.
Quang điểm đột nhiên biến mất, lập tức khiến cho khu vực bên ngoài luyện thể tháp dẫn đến một hồi bạo động dẫn tới phiến khu vực này một hồi bạo động, tuy nhiên rất nhanh liền có người hồi phục tinh thần dời mắt lên phía trên màng sáng, sau đó rất nhiều cường giả của các chủng tộc bất giác đều nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì ở chỗ ra vào tầng hai luyện thể tháp lúc này đạo quang điểm biến mất một lần nữa xuất hiện lẻ loi sừng sững bên trong tầng hai luyện thể tháp.
Xem ra đạo quang điểm đó đương nhiên là Mục Trần!
Hắn vậy mà lại thông qua khảo nghiệm tang thứ nhất thật sự đã tiến vào tầng thứ hai!
Hơn nữa dù là bị bỏ lại phía sau rất xa nhưng vẫn nghịch chuyển vượt lên khiến rất nhiều cường giả đều trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải chyện như thế này xảy ra ngay trước mắt.
Ở một vài khu vực đang chấn động xôn xao thì khuôn mặt Liễu Thanh trở nên tái nhợt, răng ngà cắn tùm lum ( chỗ này e chế tí :”>) .
. . .
"Nơi này là Luyện Thể Tháp tầng thứ hai sao?"
Bên ngoài luyện thể tháp còn đang chấn động thì Mục Trần đã vượt qua xích quang bình chướng, sau đó tò mò nhìn cảnh tưỡng không gian một làn nữa biến ảo mà ra.
Lúc này hắn xuất hiện trên một bệ đá, bên trên bệ đá được quang mang bao phủ. Xem ra cũng không khác so với bệ đá ở tầng thứ nhất, chẳng qua phía ngoài bệ đá là một vùng đại địa hoang vu lạnh lẽo, bộ mặt đại địa lúc này đều mang một sắc thái băng lam, toàn bộ thiên địa đều được bao phủ bởi lam quang nhàn nhạt. Lam quang nhàn nhạn không gian ngưng kết lại bởi sức mạnh băng hàn cực đại (mình chả biết nó nghĩa là gì @@).
Trừ những thứ đó ra trong thiên địa còn có gió thổi manh rét tháu xương thấu thịt, loại gió này vô cùng bá đạo, cho dù là kinh thạch trong khoảnh khắc đều bị gió cắt vỡ thành vô só mảnh nhỏ.
Ánh mắt Mục Trần ngưng trọng nhìn qua mảnh đại địa hoang vu lạnh lẽo này, mặc dù chưa tiến vào trong đó nhưng cũng có thể phát hiện được độ bá đạo của mảnh không gian màu lam cùng với hàn khí tột và loại gió kinh khủng này.
Tầng hai này xem ra còn muốn khắc nghiệt hơn so với xích quang ở tầng thứ nhất luyện thể tháp.
Bất quá, hắn cũng đang muốn tìn một nơi có thể rèn luyện ra được thân thể cường đại đến mức gần như là bất diệt tương tự với thân thể vĩnh hằng!
Vẻ mong chờ hiện lên trong mắt Mục Trần, hắn không vội vã lập tức xông qua tầng thứ 2 mà xếp bằng xuống bệ đá vì hắn nghĩ rằng lúc trước xông qua xích quang bình chướng đã khiến huyết nhục của hắn cảm thấy có chút đau đớn, trong huyết nhục của hắn còn lưu lại một ít xích quang đang lưu chuyển bên trong cơ thể hắn, phải đem xích quang hấp thụ hết khiến cho thân thể trở nên cường tráng hơn.
Mục Trần nhắm mắt, xích quang nhàn nhạt từ bên dưới làn da như ẩn như hiện cuối cùng dung nhập vào bên trong huyết nhục làm cho khí huyết bên trong cơ thể càng thêm mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh
Hắn tĩnh tu như vậy ước chừng mười phút đồng hồ sau đó Mục Trần khẽ mở hai mắt ra nhìn về phía xa xôi, chỉ thấy không gian chỗ đó sóng gió nổi nên sau đó từng bệ đá lăng không xuất hiện theo sau những bệ đá là mấy đạo thân ảnh cũng liên tiếp xuất hiện.
Bất quá thời gian những bóng người này xuất hiện tuy rằng bất đồng, nhưng đều không ngoại lệ hoàn toàn có chút chật vật, toàn thân phả ra khỏi xanh, da thịt bong tróc, hiển nhiên là khi xông qua xích quang bình chướng cũng ăn không ít đau khổ.
Bởi vậy khi bọn hắn vừa xuất hiện liền ngồi xếp bằng xuống vận dụng linh lực điều trị những chỗ bị thương cho đến khi hồi phục hoàn toàn mới thở phào một hơi như trút được vừa trút được gánh nặng.
Mà sau khi bọn họ vừa hồi phục lại trạng thái đỉnh phong thì không lập tức nhìn về phía mảng thiên địa lạnh giá kia mà lập tức quăng ánh mắt về phía bệ đá Mục Trần đang xếp bằng ở đó, trong những ánh mắt đó có hiếu kỳ, có ngưng trong cũng có một chút sát ý lập lòe.
Hiển nhiên lúc trước khi Mục Trần nghịch chuyển vươn lên dẫn đầu cho tới bây giờ khiến cho bọn hắn có chút khó hiểu Mục Trần tột cùng là có cái gì mà có thể tiến thoái tự nhiên bên trong xích quang, tựa như xích quang bình trước tấng một đối với hắn chỉ như đi dạo không tạo cho hắn nhiều trở ngại.
Bất quá những người có thể tiến tới chỗ này dù sao cũng là thiên kiêu trẻ tuổi bên trong các chủng tộc cho nên mặc dù bên trong vẫn còn kinh nghi nhưng cũng đều thu hồi ánh mắt bắt đầu đánh giá mảnh không gian tầng thứ hai luyện thể tháp này.
Mục Trần từ đầu đến đều khép hờ hai mắt, hắn căn bản cũng không để ý tới những người khác, dù sao đối với mục đích hắn tới đây là mượn luyện thể tháp này đột phá long phượng chân kinh đến tầng thứ hai. Về phần thần thông, cơ duyên cung với chuẩn thánh vật cơ bản hắn chưa quá quan tâm đế những thứ đó, hắn có thể tạm thời buông bỏ.
Lần tiến vào Thần Thú Chi Nguyên trong Linh Thú Giới cũng có không ít thiên kiêu của các chủng tộc, ở luyện thể tháp này vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ nhất trong số các thiên kiêu tiến vào bên trong Thần Thú Chi Nguyên mà thôi. Bọn họ cũng không phải hạng đèn đã cạn dầu, hiện tại hắn là thiên phẩm linh trân nên cũng không kiêng ki nhiều cho lắm nhưng hắn cũng hiểu rõ là dựa vào hai tòa thiên phẩm linh trận này trong tay chỉ sợ cũng không đủ cho hắn trợ giúp Cửu U đoạt được thần huyết bất tử điêu cho nên hiện tại hắn bắt buộc phải đột phá long phượng chân kinh đến cảnh giới thứ hai. Đến lúc đó bẵng vào sức mạnh thân thể hắn đã có thể đủ để chống đỡ mấy cái thằng thất phẩm chí tôn rồi.
Trong lúc Mục Trần đang suy nghĩ thì trên chín bệ đá đám người Tông Đằng, Hàn sơn cũng chuẩn bị lần nữa khời hành. Hắn thấy bọn họ nắm tay, trong tay chi vật linh quang liền hiện ra, sau đó hóa thành các loại kiện bảo pháp, từng kiện bảo có những tác dụng đặc biệt khác nhau.
Đằng xa Tông dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Mục Trần ở phía xa xa, chợt cong ngón tay búng ra trong tay liền xuất hiện ánh mắt lạnh lùng nhìn nơi xa Mục Trần liếc, chợt cong ngón búng ra lục viêm bên trong đồng lô bốc cháy hừng hừng đem thân thể hắn bao bọc vào bên trong.
Đó là Tị Phong Viêm là một loại hỏa diễm cực kỳ kỳ là, khiến cho các loại gió không thể xâm pham, dễ dàng sử dụng nơi gió mạnh.
"Ta ngược lại là muốn xem, ngươi lần này có thể đuổi theo được hay không?." Tông Đằng cười lạnh một tiếng, không do dự nữa, dưới sự bảo vệ của đồng lô hắn trực tiếp chạy ra khỏi màn hào quangở đằng kia Đồng Lô dưới sự bảo vệ, trực tiếp là chạy ra khỏi màn hào quang, sau đó hóa thành một đạo lục quang, nhanh chóng đi xa.
Kế sau Tông Đằng những người còn lại cũng liên tiếp khởi hành, dùng toàn lực chạy như điên. @@
Mặc Phong đi cuối cùng, ánh mắt quái dị của hắn nhìn qua Mục Trần , thấy hắn vẫn không chút nhúc nhíc thì cũng không nói gì thêm nữa, hỏa diễm quanh thân bắt đầu khởi động đem hắn bảo về nhanh chóng đi xa.
Đợi đến bọn hắn đều sau khi rời đi, Mục Trần giương đôi mắt nhìn qua đám ngườiTông Đằng rời đi, ánh mắt giống như cười mà không phải cười, những người này tuy phần đông đều có linh bảo nhưng lại bị cái gọi là thần thông cơ duyên che mờ hai mắt. Hắn nghĩ bên trong luyện thể tháp những bảo bối, cơ duyên, thâng thông kia đều không phải là thứ tốt nhất. Ở luyện thể tháp nơi đây đối với rèn luyện thân thể cực kì quả.
Đương nhiên Mục Trần cũng hiểu xích quang cùng với hàn khí màu lam đối với thân thể lợi hại như thế nào, hơn nữa không phải ai cũng có long phượng chân kinh cường đại như vậy. Cho nên cũng khó có thể được như Mục Trần trong một thời gian ngắn ngủi mà thích nghi được với nơi này mà không gặp quá nhiều trắc trở.
"Các ngươi đuổi theo cơ duyên của các ngươi. . . Ta tới tìm tạo hóa của ta. . ."
Mục Trần thì thào tự nói, chợt hắn mỉm cười, trực tiếp đứng dậy, tay áo vung lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi màn hào quang rồi đi vào mảnh thiên địa hoang vu lạnh lẽo này.
Cái này Luyện Thể Tháp tầng thứ hai, nghĩ đến mới có thể đủ làm cho nhục thể của hắn lần nữa tinh tiến.
Long Phượng Chân Kinh tầng thứ hai khoảng cách đột phá còn không xa nữa ha.