Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình

Chương 7

(Thuấn gian di động)

Trở lại khách sạn, việc đầu tiên Lam Bách làm là vọt tới quầy tiếp tân hỏi xem có ai nhắn lại hay không. Sau khi biết rằng chẳng có ai nhắn lại cả, cậu thất vọng đi về phòng.

Tiếu Thiên đi đâu rồi? Nếu nói hắn giỡn mặt cậu, cố ý trốn đi để cậu tìm thì cũng không thể nào nói nổi. Tuy thằng kia thường xuyên chọc cậu bẽ mặt nhưng chưa từng khiến cậu phải lo lắng. Vậy hẳn là hôm qua đi Kim Bảo phát hiện ra gì đó mà bị bắt lại, không kịp báo mình rồi. Tình huống tệ nhất là bị người trong Kim Bảo phát hiện, mà Kim Bảo lại như sào huyệt của bọn xấu, như vậy Tiếu Thiên sẽ......

Lam Bách buồn bực bứt hết tóc tai. Cái thằng này! Đã sớm nói với hắn là đừng có làm mấy chuyện như này nữa mà cố tình không nghe, còn bảo là thú vị… Có phải là thám tử đâu… Lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Cần báo cảnh sát không nhỉ? Cơ mà nếu báo cảnh sát thì không những Tiếu Thiên bị buộc tội là xâm nhập bất hợp pháp mà chuyện của Lương và Ngưu cũng bị đưa ra ánh sáng. Làm sao đây? Làm thế nào mới cứu được Tiếu Thiên đây? Suy nghĩ nửa ngày, Lam Bách thấy mình đã ngần này tuổi mà chưa từng trải qua cảm giác phiền não nào lớn như lần này. Giống như… có chuyện gì phiền lòng cậu đều để cho Tiếu Thiên xử lí hết, dù là tang sự ông nội hay là điền nguyện vọng thi đại học, ngay cả nơi làm việc cũng đều do Tiếu Thiên chuẩn bị tốt. Nếu không có Tiếu Thiên… Lam Bách không dám nghĩ nữa. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà. Đành phải gọi điện thoại thông báo văn phòng để ai đó tới giúp mau mau mới được.

Người tiếp điện thoại là Vương Phi, “Lam Bách, xảy ra chuyện gì? Có gì không? Đừng nói là bị Tiếu Thiên...... Hắc hắc…”

“Đừng có nói nhảm nữa được không? Nếu bị nó mắng thì còn đỡ, đằng này nó mất tích rồi!” Lam Bách sắp khóc rồi, trong đầu cậu, sự tình lúc này đã trở nên cực kì nghiêm trọng. Cậu sợ cuối cùng phải đọc thấy tin về xác chết trôi nổi đăng trên báo chí.

“Mất tích? Anh làm ảnh giận ảnh chạy mất rồi hả?” Vương Phi đoán.

“Mới không phải ấy! Đổi người tiếp điện thoại đi, Lão Cổ có ở đó không? Nếu không thì Thiết Thụ cũng được. Tóm lại đừng là cô với Tiếu Viễn Hàng là tốt rồi.” Lam Bách bắt đầu nổi bão.

“Sao anh xếp em chung với tên Tiếu Viễn Hàng bất tài kia vậy?” Vương Phi nhỏ giọng oán thầm, trông rất là bất bình: “Lão Cổ không có ở đây, ảnh đi ra ngoài làm việc liên lạc gì đó rồi. Thiết Thụ dường như cũng đi điều tra. Tên bất tài thì ra ngoài ăn cơm trưa. A! Hắn trở lại rồi. Anh muốn nói chuyện với hắn không? Dù sao hắn cũng thường bôn ba ở ngoài đấy.” Vương Phi cảm giác được sự lo lắng của Lam Bách nên đưa điện thoại cho tên Tiếu Viễn Hàng luôn bất đồng với mình.

“A Lam hả? Có gì không? Tiếu Thiên bị gì cơ?” Bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của Tiếu Viễn Hàng.

“Tối hôm qua Tiếu Thiên lấy thẻ từ nhân viên đột nhập vào Kim Bảo. Nó nói rạng sáng sẽ trở lại, nhưng đến bây giờ cũng không thấy đâu cả.” Lam Bách ôm điện thoại kể rõ tình hình bên này.

“Như vậy à..... Vậy cậu có đi thăm dò công ty không? Có gì bất thường không? Ý tôi là về  mấy cái bảo vệ canh phòng này nọ ấy.”

“Có đi, không thấy gì bất thường cả. Có điều ở quầy tiếp tân không phải cô gái mà là nhân viên bảo an. Còn những cái khác thì tôi không thấy.” Lam Bách vừa nghĩ vừa nói.

“Nhân viên bảo an à? Công ty lớn không?” Tiếu Viễn Hàng tiếp tục hỏi.

“Không tính là lớn, chỉ là một toà nhà ba tầng hơi cũ thôi.”

“Cậu có để ý bãi đỗ xe của nó ở đâu không?”

“Bãi đỗ xe? Tôi không để ý. Vì sao phải chú ý bãi đỗ xe?”

“Uầy, đã bảo Sếp dạy cậu điều này, cơ mà Sếp không nỡ nhìn cậu chịu khổ. Nhưng giờ thì......” Viễn Hàng thở dài, “Nếu biết được vị trí bãi đỗ xe thì có thể biết được có bao nhiêu cửa ra vào toà nhà, đồng thời có thể biết nó có ngầm tầng hay không. Nếu nhìn tình trạng ra vào bãi đỗ xe thì có thể biết được mức độ nghiêm ngặt của nó. Còn cách bố trí đường đi từ bãi đỗ xe này nọ nữa… Nhưng mà giờ nói với cậu những thứ này thì cũng chẳng giúp được gì nhiều… Như vậy đi, để tôi qua đó luôn. Nhưng phải chờ tôi xong việc bên đây đã, cũng sắp đến hạn rồi. Nhanh nhất cũng phải hai ngày.”

“Hai ngày! Lâu vậy?! Trừ cậu ra những người khác đều không tới được sao?” Tóc Lam Bách sắp bạc trắng cả rồi.

“Hừ! Bổn thiếu gia có thể đến là đã nể tình ngươi lắm rồi, bằng không ta đây đã sớm đi nghỉ mát rồi. Những người khác ngoại trừ Vương Phi điện hạ ra thì đều ở bên ngoài. Chờ ngươi liên lạc với bọn họ, rồi lại bắt bọn họ dừng việc, chạy tới thành phố H, thì ít nhất cũng hai ngày. Ngươi cho là vé máy bay mỗi ngày đều có sao?” Viễn Hàng đả kích Lam Bách qua điện thoại.

“Cậu không lo Tiếu Thiên ra sao ư?” Lam Bách tức giận hỏi.

“Làm sao mà Sếp bị gì cho được? Không cần lo lắng cho Sếp đâu. Chỉ cần cậu không vứt Sếp đi thì Sếp còn bám theo cậu dài dài ấy. Yên tâm, yên tâm. Nhưng cậu đấy, đừng làm bậy nghe chưa? Ngoan ngoãn chờ trong khách sạn đi, nếu buồn phiền thì đi ngắm cảnh vòng vòng thành phố. Đừng đâm đầu đi Kim Bảo. Biết chưa?” Viễn Hàng bắt đầu lo lắng. Cỡ mà Sếp bình an trở lại, nhưng vợ chưa cưới của Sếp lại mất tích thì lớn chuyện.

“Đã biết! Vậy cậu đến đây mau lên.” Lam Bách cúp điện thoại thật mạnh. Ngồi yên trong chốc lát, bao tử chợt sôi ùng ục, cậu nhà mới nhớ từ sáng đến bây giờ mình chưa ăn gì cả. Tiếu Thiên thường nói “Người là thiết, cơm là thép”, vẫn nên ăn chút gì để còn sức giải quyết tình huống bất chợt nữa.

Lam Bách rất ít khi phải ăn cơm một mình. Khi vào nhà hàng, cậu nhìn từng bàn từng bàn khách khứa hào hứng nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng Trung mà mình không hiểu, lại nhìn bản thân lẻ loi một mình, nhất thời dâng lên một cảm giác tịch mịch như bóng ngựa cô đơn giữa đại mạc hoang vu. Ở chung với Tiếu Thiên đã thành thói quen, cuộc sống, ăn, mặc, ở, đi lại của cậu đều là Tiếu Thiên lo cho. Bình thường nếu Tiếu Thiên đi công tác thì cũng luôn luôn có đám người ở văn phòng bầu bạn với cậu. Mà giờ, lần đầu xuất ngoại cùng Tiếu Thiên liền gặp loại chuyện này, cậu thật sự không an tâm chút nào.

“Ô, đây không phải bạn của Tiếu Thiên sao? Lam...... Lam Bách, Lam Bách đúng không?” Bả vai cậu bị vỗ nhẹ.

Quay đầu nhìn lại, là thương nhân buôn đồ cổ mới quen hôm qua ── Trương Gia Thủ. “Chào bác Trương.” Cậu hơi khom người chào.

“Sao đi một mình vậy? Tiếu Thiên đâu?” Trương Gia Thủ rất có cảm tình với sự lễ phép của Lam Bách, nhìn Lam Bách với ánh mắt thân thiết như người nhà.

“Tiếu Thiên đi ra ngoài làm việc rồi ạ.” Lam Bách trả lời qua loa.

“Ồ, vậy cậu một mình, vừa lúc bác Trương cũng một mình này… Cậu không ngại theo bồi người trung niên này ăn cơm chứ?” Trương Gia Thủ cười tủm tỉm.

Nghĩ  lại cũng không tiện từ chối, Lam Bách liền theo Trương Gia Thủ tìm bàn ngồi xuống.

Cậu chọn đồ ăn, tán gẫu một chút về chuyện nhà. Trương Gia Thủ chậm rãi chuyển chủ đề sang tranh ảnh phương Tây, hỏi Lam Bách lần này đến có phải định mua tranh hay không.

“Ấy, tôi định mua đấy, bất quá không hiểu biết lắm về phương diện này. Bác biết đấy, đều là Tiếu Thiên giúp tôi xem thôi. Nếu có gì hay, cậu ấy sẽ dẫn tôi đi xem.” Lam Bách nghĩ cách che giấu lời nói dối hôm qua của Tiếu Thiên.

“Ồ, phải không? Ngày hôm qua Tiếu Thiên cũng hỏi tôi biết có biết nơi nào có nhiều tranh đẹp hay. Tôi nói cho cậu ấy biết rồi đấy. Có lẽ lần sau cậu ấy sẽ mang cậu đi xem đấy. Cậu nên biết rằng, những thương nhân buôn đồ cổ như chúng tôi thường không nói ra nơi xuất hàng của mình đâu. Nhưng Tiếu Thiên thông minh thật đấy, hôm qua tôi chỉ vừa nói ra mà cậu ta đã biết được đơn vị trung gian kia rồi. Lợi hại lợi hại! Các cậu có thường xuyên mua hàng trên mạng không? Ngày nay mọi thứ càng liên kết với nhau. Muốn cái gì là chỉ cần ngồi trong nhà nhấp chuột đôi ba lần là đã đạt được thứ mình muốn, đỡ tốn công tốn sức quá chừng. Chả như ngày trước, vừa lo hàng phi pháp, vừa lo pháp luật, càng đừng nói đến phân biệt hàng thật hàng giả.” Trương Gia Thủ thập phần cảm khái.

Lam Bách bắt được điểm nhạy cảm trong câu nói của Trương Gia Thủ. “Mua sắm online… Ý bác nói là mua tác phẩm nghệ thuật trên mạng phải không? Là ở Kim Bảo sao?” Cậu đánh bạo hỏi.

“Ấy, đừng lớn tiếng khi nói về loại chuyện này chứ. Nếu Tiếu Thiên đã nói cho cậu rồi, tôi đây cũng không giấu cậu nữa. Công ty này tương đương với kiểu công ty môi giới, chuyên cung cấp địa điểm mua bán và định giá hàng hoá cho cả người mua và người bán. Hàng hoá là các vật phẩm quý giá. Nó tập trung chủ yếu vào hội viên, tất cả đều là do bạn bè trung gian giới thiệu. Người bình thường có khi không được trở thành hội viên. Sau khi trở thành hội viên công ty, các thành viên sẽ biết được mật mã đặc biệt, dùng nó để mở cửa sổ ẩn, có thể xem hàng trên mạng, ghi nhớ mã hàng, đợi đến kì đấu giá trực tuyến mỗi tháng một lần, người ra giá cao nhất sẽ mua được hàng. Cuối cùng, công ty còn có thể chuyển hàng trực tiếp đến địa điểm nhận hàng của người mua, mà chỉ lấy 5% giá giao dịch làm phí thủ tục. Cậu xem, như vậy có thể giảm bớt tỉ lệ mạo hiểm của cả người mua và người bán. Thật sự là một công ty rất khá.” Trương Gia Thủ hiển nhiên là khách hàng trung thành, một lòng ca ngợi ưu điểm của công ty.

“Như vậy, hệ thống bảo vệ của công ty này hẳn rất nghiêm ngặt.” Lam Bách uể oải nói.

“Đó là đương nhiên, dù sao thì hàng hoá sau khi hợp đồng xong đều được trữ trong kho của công ty mà. Những thứ kia đều là hàng vô giá, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao công ty đền bù nổi? Quan trọng nhất là dữ liệu khách hàng. Bên bán cũng có thể mang lai lịch bất chính, bên mua cũng lo lắng đến vấn đề sưu tầm sau này. Nếu dữ liệu khách hàng bị tiết lộ ra ngoài thì nguy to.” Trương Gia Thủ thận trọng nói.

“Đúng vậy!” Lam Bách phụ họa cho có lệ, trong lòng gấp đến độ sắp bốc hơi cả lên. Sao bây giờ? Yến Tiếu Thiên biết về chi tiết này của Kim Bảo mà còn xông vào. Căn bản là tìm đường chết mà. Một công ty như vậy, có thể vì bảo vệ hết thảy mà làm cho một hai người biến mất cũng không phải không có khả năng.

“Bác Trương, Tiếu Thiên trông rất bận bịu trong khoảng thời gian này. Không biết bác có thể mang tôi đến Kim Bảo nhìn xem hay không?” Lam Bách cố lấy dũng khí, nhìn Trương Gia Thủ đầy trông đợi.

“Này...... Này không được rồi.” Trương Gia Thủ cười khổ một chút.”Công ty quy định không được đến đó, chỉ được đặt hàng trên mạng. Mọi giao dịch của bọn tôi cũng đều tiến hành trên mạng đấy. Mọi người thầm biết rõ mặt ngoài công ty vẫn là một công ty kinh doanh hợp pháp nên cũng sẽ không đến. Tôi nghĩ là cậu hiểu mà nhỉ?”

“Thực xin lỗi, phiền bác rồi.” Lam Bách hơi đỏ mặt.

“Không có gì, không có gì.” Trương Gia Thủ càng ngày càng có hảo cảm với Lam Bách.

Sau khi ăn cơm, tạm biệt  Trương Gia Thủ, Lam Bách rầu rĩ lũi thủi về phòng một mình.

Lam Bách ngồi bên cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, thời tiết thay đổi rồi. Apollo ban trưa còn mang dáng tươi cười rực rỡ thế kia, vậy mà mới xong bữa cơm đã vội trở mặt. Không biết có phải do cãi nhau với người yêu của hắn không nhỉ? Lam Bách miên man suy nghĩ trong lòng, hy vọng thời gian mau trôi qua. Mở TV, cậu chuyển sang kênh thông tin xem có tin về xác chết bị vứt bỏ hay không. Càng xem càng sợ, lỡ như xuất hiện tin ấy thật, Lam Bách không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Biết vậy đã mang laptop theo rồi, sẵn mò thông tin trên trang web công ty Kim Bảo luôn, biết đâu lại tìm được gì. Hay là đi xuống phòng internet của khách sạn? Nhưng mà không có tinh thần để đi nữa. Càng nghĩ càng đau đầu, hơn nữa càng ngày càng đau như búa bổ. Lam Bách ôm đầu mình, chậm rãi đi đến giường. Tiếu Thiên, cậu ở đâu? Trong đầu Lam Bách chỉ còn mỗi một suy nghĩ này khi cậu ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, thân thể Lam Bách bắt đầu nhạt dần, nhạt dần, rồi từ từ biến mất…

Đây là đâu? Cậu đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao mơ lại chân thật như vậy? Cậu đưa tay sờ bàn làm việc, lành lạnh lành lạnh, lại đưa tay chạm vào ly cà phê, cảm thấy có chút nóng. Đột nhiên, Lam Bách chú ý đến bảng tên mạ vàng lấp lánh trên bàn việc ── Trương Lệ Bình. Hình như đã nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ? Đúng rồi, công ty Kim Bảo! Hình như là Quản lí bộ ngoại thương khu vực Châu Á. Cậu đã nghe cái tên như vậy vào lần gặp Lương Hảo Thanh.

“Lệ Lệ, Lệ Lệ… Em nghe anh nói đã… Hôm qua anh không tìm em là bởi vì......”

“Anh không cần giải thích! Lần nào anh cũng lấy cớ cả!”

Thảm rồi, có người đến, phải làm sao đây? Mình đang mơ nên không cần trốn đâu nhỉ? Không đúng, vẫn nên trốn đi thì hơn. Đây không giống như đang mơ! Nhưng trốn ở đâu đây? Chết tiệt! Tại sao ở đây không có tủ âm tường? Lam Bách không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Cửa bị mở ra..
Bình Luận (0)
Comment