Thiên mệnh ở trên cao, vốn không có liên quan gì tới nhân gian.
Chỉ có Thần Hoàng, là Nhân tộc vận mệnh tiền đồ sở hệ, sự vụ tương quan, mới được xưng thiên mệnh.
Người trẻ tuổi cẩm y kia muốn hỏi chính là kế vị, Hồ quý phi muốn hỏi chính là con nối dõi, dĩ nhiên đều liên quan đến thiên mệnh.
Nhưng Thiên Cận Nhân dùng lời giống nhau cự tuyệt thỉnh cầu của hai người, nơi này rốt cuộc có thâm ý như thế nào?
"Chẳng qua là thủ đoạn mà mấy thầy tướng số thường dùng thôi, ta nói rồi, người trong am rất biết dọa người."
Tỉnh Cửu nói với Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm thật đơn giản như vậy sao?
Đồng tử rất tức giận, nói: "Cho dù là Thần Hoàng Bệ Hạ cùng Kiếm Thần đại nhân, đối với tiên sinh cũng tôn trọng vạn phần, ngươi là người phương nào? Lại dám vô lễ với tiên sinh như thế!"
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: "Nếu như không phải thủ đoạn của thầy tướng số, hai câu này giải thích như thế nào?"
Đồng tử cười lạnh nói: "Tiên sinh là người hiểu biết thông thiên, lời nói tự có thâm ý, làm sao để đám phàm phu tục tử các ngươi có thể hiểu được."
Tỉnh Cửu nói: "Thiên mệnh quy nhất, tại sao lại có hai nơi? Nếu lời nói của tiên sinh nhà ngươi thật sự có thâm ý, không phải là ta có thể nghi ngờ hắn muốn gây nổi loạn trong cung hay sao?"
Đồng tử nghe vậy cứng họng, hắn nào đâu biết ý nghĩ của tiên sinh nhà mình, nào dám tùy tiện ứng đối, đành hừ một tiếng, không để ý Tỉnh Cửu nữa, ngược lại nhìn về Sắt Sắt tiểu cô nương.
Nhìn vẻ mặt của đồng tử, Sắt Sắt đã biết hắn chuẩn bị nói gì, rất thất vọng, nơi nào chịu rời đi như vậy, lông mày nhỏ nhắn nhảy lên chuẩn bị huyên náo một cuộc.
Đồng tử nói: "Tiên sinh nói, khi nào mẫu thân của ngươi mới lập gia đình, phải xem khi nào lão thái quân chán ghét nhân gian mới được."
Nghe lời này, ánh mắt Sắt Sắt sáng lên, hỏi tiếp: "Đến tột cùng là khi nào?"
Nếu nói chán ghét nhân gian, ý chỉ yên giấc ngàn thu.
Sắt Sắt không thích tổ mẫu của mình, nhưng cũng sẽ không kỳ vọng nàng sớm qua đời, chân chính muốn biết chính là việc đó.
Đồng tử nói: "Ít nhất cũng phải mười năm sau."
Tiểu cô nương tính toán một cái, mười năm sau mình đã lớn, cho dù khi đó mẫu thân tái giá, mình cũng có đủ năng lực giúp đỡ hoặc là ngăn cản một chút.
Vấn đề đã nhận được giải đáp, nàng mặt mày hớn hở, cùng Triệu Tịch Nguyệt nói mấy câu, hẹn thời gian gặp nhau, sau đó cùng phụ nhân kia cùng nhau rời khỏi rừng mai.
Rừng mai chỉ còn lại Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt hai người.
Đồng tử không nói thêm gì nữa, đưa tay làm thủ thế mời Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt lần này không nhìn Tỉnh Cửu, trực tiếp đi vào trong am.
Thời gian chậm chạp trôi đi, ánh sáng ở giữa nhánh cây dần biến ảo bộ dáng.
Tỉnh Cửu lẳng lặng đứng trước am, không suy nghĩ gì.
Không biết thời gian bao lâu, tên đồng tử kia đi ra ngoài am, đi tới trước người của hắn.
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đồng tử hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Đồng bạn của ngươi đã rời am, chờ ở bên kia."
Tỉnh Cửu đi ra ngoài.
Đồng tử ngây ngẩn cả người, qua một chốc mới tỉnh hồn, vội vàng hô: "Chậm đã."
Tỉnh Cửu dừng bước.
Đồng tử tiến lên, mang theo bất mãn nói: "Ngươi rất may mắn, hôm nay còn có một danh ngạch, rơi vào trên đầu ngươi."
Hắn không rõ, vì sao đã kể rõ đối với tiên sinh người tu đạo trẻ tuổi màu lúc trước vô lễ, tiên sinh lại không tức giận, thậm chí còn muốn gặp mặt đối phương.
Phải biết rằng coi như các quốc công hoàng triều, tiên sinh cũng rất ít để ý tới.
Càng làm đồng tử cảm thấy giật mình chính là, Tỉnh Cửu nghe được lời của hắn không xoay người lại, một lần nữa cất bước hướng ra ngoài Mai Viên.
"Uy! Ngươi làm gì vậy?"
Đồng tử vừa giật mình vừa không giải thích được, cảm thấy rất hoang đường, không ngừng ở phía sau hô.
Tỉnh Cửu chưa từng để ý tới, chỉ mấy bước đã đi tới ven hồ, chuẩn bị xuyên qua phiến thanh đình tích nước kia.
Ngay tại lúc này, một đạo thanh âm tang thương mà trầm thấp vang lên bên tai của hắn.
"Ngươi thật không muốn biết tung tích của Cảnh Dương sao?"
...
...
Tỉnh Cửu dừng bước lại, nhìn thanh diệp trên đình bị gió phất rơi, trầm mặc không nói.
Hắn biết, trừ mình ra, không ai có thể nghe thấy thanh âm này.
Ẩn trong khe hở của thiên địa, lấy ý niệm đưa vào tai, thần thức của đối phương phi thường cường đại, ngay cả Phá Hải cảnh trưởng lão của Thanh Sơn Tông cũng không bằng.
Nhưng như thế không đủ để cho hắn dừng bước.
Nguyên nhân để cho hắn dừng lại là câu hỏi kia.
Toàn bộ thế giới đều cho là Cảnh Dương chân nhân đã phi thăng, chỉ có rất ít biết đây không phải sự thật.
Tỷ như Triệu Tịch Nguyệt, còn có mấy vị đại nhân vật Thanh Sơn Tông, dĩ nhiên còn có chính hắn.
Nếu như còn có người khác biết Cảnh Dương phi thăng thất bại, những người đó nhất định có liên quan tới chuyện này.
Những người đó có thể là chủ mưu, có thể là đồng lõa, tóm lại, chính là những người hắn một mực tìm kiếm.
Dĩ nhiên, chủ nhân đạo thanh âm này có thể từ chỗ nào nghe được một chút tiếng gió, cho nên dùng đề tài này tới giả thần giả quỷ, cũng có thể người này là muốn dùng câu hỏi như vậy để khiêu khích hắn. Nhưng bất kể là loại nào, Tỉnh Cửu cũng biết tự mình cần phải gặp đối phương một lần.
...
...
Đi vào am cũ, theo đài lục vào trong, nhìn thấy một gian phòng ốc sơ sài, bố trí đơn giản, có một chén nước nhỏ thả hoa đặt tại phía trước cửa sổ, có một đạo mành cỏ ngăn ở chính giữa.
Tỉnh Cửu bước vào bên trong phòng, mành cỏ không gió mà bay, tự mình gài lên trên trụ, hình ảnh nhìn có chút thần kỳ, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.
Mành cỏ nhấc lên, mùi thơm tới trước, sau đó mới là hình ảnh.
Khói mỏng như sương mù, rời đi lư hương, tiêu tán ở trong không khí.
Một người ngồi sau án, tóc trắng xoá, khuôn mặt nếp nhăn, hai mắt hãm sâu, không biết đã mù bao nhiêu năm tháng, tản ra khí tức sâu không lường được, khó có thể hình dung,
Trên bàn trừ lư hương, còn có giấy, có nghiên mực, mực nước trong nghiên phản xạ ánh sáng, sáng ngời u ám, phảng phất không phân nổi hắc bạch.
Lão nhân cầm trong tay một cành tuyết hào bút, đang viết cái gì đó.
Tuyết hào bút, dùng lông tai cao cấp của Tuyết Quốc đại yêu chế thành, cực kỳ hiếm có, nhất là những năm qua chiến hỏa cùng Tuyết Quốc đã ngừng, càng ngày càng khó tìm được.
Nhưng cây bút trân quý như thế bị lão nhân nắm ở trong tay, giống như là bút lông bằng lông thỏ bình thường nhất.
Bởi vì lão nhân thần thái rất tự nhiên, không có bất kỳ để ý.
Có thể bởi vì hắn đã mù, nhìn không thấy lông bút tinh khiết hoàn mỹ, khả năng lớn hơn nữa có thể là, hắn đã sớm nhìn thấu thiên địa, huống chi một chiếc bút?
Tỉnh Cửu đi tới trước án, nhìn lại.
Mực trong nghiên quả thật thấy không rõ đậm nhạt, nhưng bị tuyết hào bút hút vào, sau hạ xuống trên giấy, liền thấy rất rõ ràng.
Đó là thục mực.
Thục mực là mực để yên lặng một đêm, thủy mặc dần dần chia lìa, bị đầu ngọn bút viết trên giấy, có mỹ cảm không đồng dạng.
Bên ngoài màu mực, vết nước mờ nhạt ẩn hiện, giống như cây dù trong mưa, hoặc tựa cô nương trên thái dương còn vương bọt nước.
Hình ảnh rất dễ nhìn, nhưng mà mực nước gắn kết, rất khó nói hắc bạch phân minh.
Tỉnh Cửu nhìn quen ánh mắt của Triệu Tịch Nguyệt, cho nên không thích.
Không thích thì không thích, nhưng chữ quả thật viết vô cùng tốt.
"Chữ không tồi."
Hắn nói.
Nếu như là người bình thường, ngoài ca ngợi, hẳn là còn có thể sợ hãi than vài câu.
Tỷ như: Mắt của ngươi không thể thấy mọi vật, vì sao có thể đem chữ viết đẹp mắt như vậy?
Như vậy lão nhân có thể trả lời: Ta là Bạch Lộc Thư Viện Thiên Cận Nhân, động thiên tuyệt học, độc nhất vô nhị, tâm nhãn mở hết, vạn vật đều tại tâm...
Tỉnh Cửu không nói như vậy.
Cho nên không có tiếp sau.
Cho nên sự an tĩnh trong am lộ ra vẻ có chút lúng túng.
Hắn không cố ý làm như vậy, mà vì thật sự không quan tâm.
Ở trong y quán của Quyển Liêm Nhân, hắn từng nói, Thiên Cận Nhân rất có thể dọa người.
Hắn biết đối phương nhất định là có chút ít bản lãnh.
Nhưng bất kể ngươi có bao nhiêu bản lãnh, chỉ sợ ngươi thật dẫn dắt Tây Lai thành nhất đại Kiếm Thần, chỉ sợ ngươi được trên đời công nhận là người tiếp cận thiên đạo nhất.
Tỉnh Cửu vẫn không hứng thú, không quan tâm.
Lão nhân cúi đầu, như tuyết trắng che đỉnh núi.
Am thất cực tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Lão nhân rốt cục mở miệng.
Hắn hỏi Tỉnh Cửu một vấn đề.
"Ngươi đã không có bất kỳ quan tâm gì đối với thế gian, tại sao lại tới nơi này?"