Người tu hành các tông phái sau khi đi tới Thanh Sơn, không phát hiện thư sinh của Nhất Mao Trai, sinh ra rất nhiều nghi hoặc.
Coi như Bố Thu Tiêu đang thời khắc mấu chốt để thành thánh, nhưng lấy quan hệ giữa Nhất Mao Trai cùng Thần Mạt Phong hơn trăm năm qua, chung quy phải phái chút đệ tử đến đây mới đúng.
Cho đến lúc này nhìn thấy Liễu Thập Tuế, nghi hoặc của mọi người mới được giải đáp.
Ai cũng biết quan hệ giữa Liễu Thập Tuế cùng Tỉnh Cửu, hắn hiện tại lại là đại nhân vật của Nhất Mao Trai, sắp xếp như vậy xác thực cực kỳ thỏa đáng.
Có chút người tâm tư u ám thì lại nghĩ tới nhiều chút.
Đệ tử được Bố Thu Tiêu yêu thích coi trọng nhất chính là Hề Nhất Vân cùng Liễu Thập Tuế, tương lai kế nhiệm trai chủ khẳng định chính là chọn một trong hai người bọn hắn. Có người nói bên trong Nhất Mao Trai bởi vì chuyện này đã chia làm hai phe phái, Hề Nhất Vân cùng Liễu Thập Tuế bề ngoài không để ý chút nào, vẫn như cũ thân cận, tôn kính lẫn nhau, nhưng ai biết trong bóng tối thế nào?
Hiện tại Bố Thu Tiêu không cách nào xử lý mọi chuyện, nếu như Hề Nhất Vân để Liễu Thập Tuế tới tham gia Thanh Sơn đại điển, có phải là muốn mượn cái cớ này biểu lộ ý tứ gì hay không?
Không để ý tới những người kia đang suy nghĩ gì, Thanh Sơn đại điển còn muốn tiếp tục.
Đại Trạch Lệnh đại biểu tân khách đọc diễn văn, các loại lời ca tụng, nhưng không có ai cảm thấy quá mức, bởi vì...... đối tượng của những lời ca tụng kia là Tỉnh Cửu.
Những lời ca tụng kia phảng phất sách sử, tựa như đóa hoa bay lượn bốn phía Thiên Quang Phong, mang theo từng sợi mây trong biển mây.
Mọi người nhìn nam tử mặc áo trắng trên đỉnh núi, tâm tình có chút phức tạp, có ngưỡng mộ có kính nể, nhưng càng nhiều là ngơ ngẩn.
Dù cho sống thêm một thế, nam tử mặc áo trắng này vẫn như cũ là nhân vật ghê gớm nhất của Triêu Thiên đại lục, vẫn là Cảnh Dương chân nhân.
Đương nhiên, chung quy vẫn có chút biến hóa.
Cảnh Dương chân nhân năm đó không màng thế sự, quanh năm ẩn cư ở Thần Mạt Phong, không có để lại truyền nhân.
Kiếp này Tỉnh Cửu vẫn rất lười, nhưng làm ra rất nhiều chuyện, còn thu rất nhiều đệ tử.
Triệu Tịch Nguyệt đã là Phá Hải đỉnh phong đại cường giả, Liễu Thập Tuế từ khí tức đến xem chỉ sợ cũng không kém nàng.
Trác Như Tuế không phải đệ tử của hắn, cũng chịu ảnh hưởng cực sâu.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc đã là nhân vật trọng yếu của Thanh Sơn thậm chí triều đình.
Bình Vịnh Giai đã là Vân Hành Phong chủ.
Hơn nữa Kính Tông Tước Nương cùng với Minh giới nữ hoàng mà ai cũng biết, nhưng không ai dám nhắc tới......
Chớ đừng nói chi còn có Quả Thành Tự, Thủy Nguyệt Am những ngoại viện này.
Ở ánh mắt mọi người mang theo tâm tình rất phức tạp nhìn chăm chú, Đại Trạch Lệnh tuyên đọc xong lời ca tụng.
Quả Thành Tự hơn mười vị cao tăng ra khỏi hàng, lấy thạch tháp thủy sương tịnh ngạch cho Tỉnh Cửu.
Tiếp theo các tông phái đại biểu dâng lên lễ vật.
Thần Hoàng Cảnh Nghiêu tự mình trí lễ.
Nguyên Khúc là tổng quản chưởng môn đại điển lần này, biết rõ tính tình của Tỉnh Cửu, cố hết sức đơn giản hoá quy trình, trong môn quy những xướng lễ, diễn kiếm đều ra sức thủ tiêu, nhưng những quy trình này vẫn như cũ kéo dài thời gian rất lâu, lúc này mặt trời đi tới trung thiên, bị Thanh Sơn đại trận ngăn cách, không có cảm giác nóng bỏng, chỉ cảm thấy xán lạn.
Quảng Nguyên chân nhân đi tới trước tấm bia đá, lần thứ hai tuyên đọc di chiếu mà Liễu Từ chân nhân lưu lại.
Tiếp nữa chính là phân đoạn cuối cùng.
Tỉnh Cửu chỉ cần lấy ra Thừa Thiên Kiếm, tiếp nhận Thanh Sơn Cửu Phong trưởng lão đệ tử làm lễ, sẽ chính thức trở thành Thanh Sơn chưởng môn chân nhân.
Giơ kiếm là một động tác vô cùng đơn giản, chính là ba tuổi hài đồng trong phàm nhân cũng có thể làm được, nhưng bầu không khí trên đỉnh Thiên Quang Phong trở nên nghiêm nghị.
Hơn trăm năm trước Tỉnh Cửu chính là bởi vì không muốn lấy ra Thừa Thiên Kiếm, cuối cùng bị ép rời khỏi Thanh Sơn.
Ngày hôm nay thì sao?
Khi đó Tỉnh Cửu là Phá Hải cảnh giới, lấy ra Thừa Thiên Kiếm rất có thể bị người cướp đi, Thái Bình chân nhân muốn dùng Thừa Thiên Kiếm thu phục hắn, hắn đương nhiên muốn giấu đi.
Hiện tại hắn đã là Thông Thiên cảnh đại vật, sau khi chiến thắng Phương Cảnh Thiên, ở rất nhiều người xem ra hắn chỉ sợ đã là Thông Thiên thượng cảnh, sắp cùng Đao Thánh, Đàm Bạch hai vị chân nhân đứng ngang hàng.
Hơn nữa Thanh Sơn kiếm trận trong tay, lại có gì cần lo lắng?
Tỉnh Cửu không để ý những tầm mắt rơi vào trên người, đi tới trước tiểu lư, xoay người ngồi vào trên ghế.
Cái ghế kia vẫn không nhúc nhích.
Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế đám người đứng mặt sau ghế.
"Cái ghế này do ta tự tay sửa tốt, như thế nào, rắn chắc chứ?"
Trác Như Tuế cùng Cố Thanh song song đứng, đắc ý nói.
Cố Thanh nhìn hắn mỉm cười nói: "Nghe nói ghế này vốn là do ngươi làm hỏng?"
Lần đối thoại này tự nhiên không người nghe được, lực chú ý của tất cả mọi người đều ở trên người Tỉnh Cửu.
Cái ghế này chính là chức vị chưởng môn Thanh Sơn.
Ngồi vào trên cái ghế này, là một tượng trưng rất có ý nghĩa, động tác rất trọng yếu.
Nhưng Tỉnh Cửu vô cùng tùy ý.
Tựa như bình thường ngồi lên ghế trúc.
Tựa như trước đây hắn ngồi trên Vũ Trụ Phong.
Tựa như nằm trong chiếc xe ngựa của Cố gia.
Tựa như cùng Liễu Từ đấu khẩu.
Tựa như cùng Nguyên Kỵ Kình mắt to trừng mắt nhỏ.
Tựa như trở tay dắt tay của Liên Tam Nguyệt.
Tỉnh Cửu nhìn chân trời, trầm mặc không nói.
Đỉnh Thiên Quang Phong hoàn toàn yên tĩnh.
Không có một ai nói chuyện.
Xa xa Thượng Đức Phong có băng trụ từ phía trên động phủ rơi xuống, trên đất vỡ nát tan, âm thanh không lớn truyền tới nơi đây, kinh động một chút người.
Tỉnh Cửu thu tầm mắt lại, trở tay lấy ra một thứ.
Ánh mặt trời đang thịnh, chiếu vào trên tay phải của hắn.
Thừa Thiên quả nhiên không phải kiếm.
Là vỏ kiếm.
Trên vỏ có khắc hoa văn tràn đầy nét cổ xưa.
Trầm tĩnh hắc ám miệng vỏ kiếm, mơ hồ toả ra kiếm ý cực kì nhạt nhưng tuyệt diệu đến cực điểm.
Tay Tỉnh Cửu nắm vỏ Thừa Thiên Kiếm rất ổn định, không có bất kỳ rung động.
Tất cả mọi người đều biết, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Mặc kệ là vỏ Thừa Thiên Kiếm hay là tòa Thanh Sơn này.
Quảng Nguyên chân nhân chậm rãi quỳ gối.
Nam Vong quỳ gối.
Triệu Tịch Nguyệt quỳ gối.
Thành Do Thiên quỳ gối.
Cố Thanh quỳ gối.
......
......
Hết thảy Thanh Sơn đệ tử quỳ gối.
Xa xa kiếm phong mơ hồ truyền đến kiếm ý gợn sóng, mây mù dần tán, nghĩ đến một lát sau sẽ là hình ảnh đồ sộ vạn kiếm đến bái.
Màn xanh khẽ nhúc nhích, Thủy Nguyệt Am chủ ngồi ở bên trong, hơi khom người.
Quả Thành Tự hơn mười vị cao tăng miệng tuyên phật hiệu, hợp thành chữ thập thành lễ.
Các tông phái người tu hành hoặc là quỵ ở mặt đất, hoặc là đại lễ cúi chào.
Chính là Đàm chân nhân cùng trong sương mù Bạch chân nhân cũng khẽ khom người.
Tất cả mọi người đều hướng về Tỉnh Cửu hành lễ.
Đây là tôn trọng đối với Thanh Sơn Tông.
Là tôn trọng đối với Cảnh Dương chân nhân.
Càng là Triêu Thiên đại lục người tu đạo tôn trọng đối với hai chữ đại đạo.
Nhưng.
Đỉnh Thiên Quang Phong có một người không nhúc nhích.
Đó là một người khó tin nhất.
Tu hành giới đều biết, hắn là được Tỉnh Cửu từ trong tiểu sơn thôn kia mang tới Thanh Sơn, hắn đồng ý vì Tỉnh Cửu mà chết.
Vì sao thời khắc trọng yếu như hôm nay, hắn chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó?
Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía người kia, ánh mắt khẽ biến.
Quảng Nguyên chân nhân cùng Nam Vong nhìn người kia, trong mắt tràn đầy tâm tình khó mà tin nổi.
Vô số tầm mắt rơi vào trên thân thể người nọ, mang theo không rõ, khiếp sợ cùng ngơ ngẩn.
Người không nhúc nhích chính là Liễu Thập Tuế.
Thời điểm Tỉnh Cửu giơ lên vỏ Thừa Thiên Kiếm, khóe môi của hắn hơi vểnh lên, lộ ra một vệt nụ cười ý vị khó hiểu.
Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh ghế, từ đầu tới cuối cũng không nhúc nhích.
Mãi đến tận hết thảy tầm mắt đều rơi vào trên người hắn, hắn phủi xiêm y một cái, đi về phía trước một bước, nhìn Tỉnh Cửu nói: "Vẫn là ta đến đi."