Đối với Thanh Sơn kiếm tu mà nói, Vô Chương cảnh giới là một cánh cửa quan trọng nhất, tiến vào Vô Chương cảnh giới, có thể có tuổi thọ gấp mấy lần của phàm nhân, có thể sử dụng đạo pháp hoàn toàn che dấu khí tức của mình, trọng yếu hơn nữa, phi kiếm có thể ẩn vào trong kiếm hoàn, lúc cần sẽ theo kiếm thức mà ra, nhanh như tia chớp, giết người vô hình. Năm đó Mạnh Sư cùng Lữ Sư bởi vì thủy chung không cách nào tiến vào Vô Chương cảnh giới, không nhìn thấy tiền đồ tu đạo, mới bị phái đi Nam Tùng đình làm tiên sư thụ nghiệp cho ngoại môn đệ tử, cho đến bởi vì dẫn dắt được Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, Tỉnh Cửu, mới đặc biệt được triệu hồi về núi, được ban thưởng linh dược, tiếp tục trùng kích vào cảnh giới cao hơn. Tỉnh Cửu đeo thiết kiếm, đồng nghĩa với việc hắn còn không tiến vào Vô Chương cảnh giới. Lấy số tuổi của hắn, đây vốn là chuyện rất bình thường, vấn đề là ba năm trước đây biểu hiện của hắn ở thừa kiếm đại hội đã làm khiếp sợ rất nhiều người, mọi người tự nhiên cảm thấy du lịch ba năm, hắn phải có đột phá mới phải, dĩ nhiên loại kỳ vọng này khó tránh khỏi có liên quan tới cảm xúc ghen tỵ hoặc là hâm mộ. "Có rất nhiều người sớm tỏa sáng, ban đầu tốc độ tu hành cực nhanh, nhưng theo đạo pháp ngày càng thâm thuý, dần dần chậm lại, thậm chí từ đó trì trệ không tiến." Tiết Vịnh Ca nhìn trên núi, cười lạnh nói: "Trong ba năm không có chút tiến bộ nào, ta thấy hắn cũng chính là người như thế." Đã cách ba năm, Tiết Vịnh Ca đã Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, vài ngày trước được Thích Việt phong thúc tổ trợ giúp, lại càng nhất cử tiến vào Thừa Ý cảnh giới, hắn biết hôm nay mình nhất định sẽ được Lưỡng Vong phong chọn trúng, được truyền chân kiếm, như vậy sắp tới mình nhất định sẽ vượt qua thậm chí vượt xa Tỉnh Cửu. Đây đều là ý nghĩ của đệ tử bình thường, mà phần lớn người cũng không nghĩ như vậy. Đệ tử tuổi tác như vậy phần lớn đều từ Thừa Ý cảnh giới trở xuống, đối với Tỉnh Cửu đưa ra yêu cầu cao như vậy, trừ ghen tỵ không có giải thích nào khác. Ba năm trước đây trên thừa kiếm đại hội, hình ảnh Tỉnh Cửu chiến thắng Cố Thanh vẫn rõ mồn một trước mắt, kiếm đạo dĩ nhiên dùng cảnh giới làm trụ cột, nhưng tuyệt không phải là chỗ dựa hoàn toàn, từ Nam Tùng đình đi vào nội môn, Tỉnh Cửu đã mang đến quá nhiều vui mừng cho Thanh Sơn, không ai dám dễ dàng đưa ra phán đoán. Những người đó rất hiếu kỳ chính là vì sao hắn lại xuất hiện, phải biết rằng ban đầu lúc còn ở Thanh Sơn, nhưng hắn chưa từng rời khỏi Thần Mạt phong. Lâm Vô Tri có chút bất ngờ nhìn hắn hỏi: "Ngươi không ở đỉnh núi, lại cũng tới xem náo nhiệt ư?" Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng muốn thu đồ." Mới vừa thừa kiếm ba năm, đã muốn thu đồ sao? Lâm Vô Tri cảm thấy những lời này của hắn rất hoang đường, đang muốn bật cười, lại bỗng nhiên nghĩ đến, Tỉnh Cửu bây giờ là nhị đại sư trưởng của Thần Mạt phong, dĩ nhiên có tư cách thu đồ, chẳng qua là... vì sao hắn vẫn cảm thấy rất hoang đường chứ? "Thừa Ý cảnh cũng có thể thu đồ sao?" Hắn có chút không xác định hỏi. Tỉnh Cửu rất xác định nói: "Nếu như môn quy không sửa đổi, vậy thì có thể." ... ... Thừa kiếm đại hội bắt đầu. Các đệ tử trẻ tuổi ở bên khe suối tẩy kiếm khổ tu ba năm, dựa theo thứ tự ghi trên danh sách, lần lượt đi tới trên tảng đá bên suối, biểu diễn kiếm đạo tu vi của mình. Năm nay thừa kiếm đại hội vẫn bình thường như năm trước, giống như trước cũng là võ đài lựa chọn cùng được lựa chọn, rất nhiều chuyện ngay từ trước khi bắt đầu cũng đã được định đoạt sẵn, mọi người của chư phong cầm lấy quyển sách nhỏ thấp giọng nói gì đó, các đệ tử tham gia thừa kiếm đại hội, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn trên núi, hy vọng có thể nghe được tên của mình. Lưỡng Vong phong cùng Thiên Quang phong vẫn là nơi mà các đệ tử muốn đi nhất. Có chút bất ngờ chính là, trên núi một góc vắng vẻ an tĩnh khác cũng nghênh đón rất nhiều ánh mắt nóng bỏng. Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu ngồi ở chỗ đó. Bọn họ vừa trở lại Thanh Sơn, tự nhiên không có thời gian cùng đệ tử trẻ tuổi bên khe suối tiếp xúc, cũng không biết nhiệt tình của các đệ tử tuổi trẻ từ đâu mà đến. Để những đệ tử kia có chút thất vọng chính là, góc vắng vẻ an tĩnh kia thủy chung không có tiếng động nào vang lên, bọn họ cuối cùng không có cơ hội trở thành Thần Mạt phong thừa kiếm đệ tử, nhưng ngoài thất vọng cũng yên lòng, vạn nhất nói chuyện chính là Tỉnh Cửu làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình sẽ trở thành đệ tử của hắn? Mặt suối phản chiếu ra một đạo thân ảnh. Hai bên hạp cốc an tĩnh ba năm, bỗng nhiên lần nữa vang lên tiếng kêu của đám viên hầu. Thanh Sơn đệ tử có chút giật mình cùng không giải thích được. Chỉ có Tỉnh Cửu biết, đây là đám hầu tử vội tới trợ uy cho hàng xóm. Đi tới bên suối chính là Cố Thanh. Ba năm thời gian trôi qua, hắn đã trở thành thanh niên chân chính, ánh mắt yên tĩnh, khí tức thong dong, có sự trầm ổn không hợp cùng số tuổi. Nhìn đạo thân ảnh trên suối kia, vách núi nhất thời trở nên an tĩnh, một lát sau lại vang lên thấp giọng nghị luận. Chuyện đã xảy ra ba năm trước đây, rất nhiều người cũng không quên. Cố Thanh thua dưới kiếm của Tỉnh Cửu, sau đó bởi vì học trộm kiếm pháp bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong. Chẳng ai ngờ rằng, hắn không trải qua ba năm bên khe suối, cũng không nghĩ quay về Lưỡng Vong phong, mà trực tiếp đi Thần Mạt phong. Sau đó, hắn cũng rất ít xuất hiện, phảng phất như biến mất. Không ai biết, ở Thần Mạt phong ba năm, Cố Thanh đã làm những chuyện gì. Mọi người chỉ có thể xác định hắn đã cùng Lưỡng Vong phong, chính xác hơn là cùng vị huynh trưởng Cố Hàn của hắn hoàn toàn trở mặt. Ở rất nhiều đệ tử xem ra, lựa chọn của Cố Thanh vô cùng không khôn ngoan. Lưỡng Vong phong không cần phải nói, Cố gia ở Cửu Phong cũng rất có nội tình, cho dù ngươi là con vợ kế bị ức hiếp, cho dù cần ở tẩy kiếm suối cố gắng chịu đựng ba năm, vì sao lại quyết liệt đến vậy? Bất quá không ai cảm thấy Cố Thanh không thể thông qua thừa kiếm, ba năm trước đây hắn cũng đã Thừa Ý cảnh giới, chỉ sợ trong thời gian ba năm này không có nửa điểm bổ ích, còn bị cấm chỉ sử dụng Lục Long kiếm quyết, cảnh giới thực lực khẳng định cũng sẽ vượt xa những đệ tử tẩy kiếm bên khe suối khác. Mọi người thậm chí đã đoán được hắn sẽ chọn Thần Mạt phong, chẳng qua không biết kể từ đó, Lưỡng Vong phong cùng Cố Hàn sư huynh sẽ có phản ứng gì. Ai cũng biết nguyên nhân thực sự Cố Thanh bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, cũng biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Cố Hàn vô cùng tồi tệ. Rất nhiều tầm mắt tự động rơi vào chỗ ở của Lưỡng Vong phong đệ tử trên núi. Cố Hàn đứng dưới một thân cây, vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra đang suy nghĩ gì. Tầm mắt của Tiết Vịnh Ca cũng rơi vào chỗ này. Có rất nhiều đạo mục quang che chở, không ai phát hiện ở trong nháy mắt, hắn cùng với Cố Hàn liếc nhau một cái. Tiết Vịnh Ca hiểu được ý tứ của Cố Hàn, hít sâu một hơi, hướng đá xanh bên suối đi tới. ... ... Tiết Vịnh Ca không có lòng tin chiến thắng Cố Thanh. Hắn đã Thừa Ý cảnh, đối phương ba năm trước đây cũng đã là Thừa Ý cảnh. Nhưng hắn tin tưởng mình có thể cùng đối phương tranh đấu một phen, để cho sư trưởng trên núi thấy sự tiến bộ của mình, đồng thời chứng minh ba năm qua cảnh giới tu hành của Cố Thanh trì trệ không tiến. Huống chi hắn còn có thủ đoạn giấu diếm, nếu như Cố Thanh khinh địch, nói không chừng hắn còn thật sự có thể thắng, chẳng phải là hôm nay sẽ tạo thành danh tiếng hay sao? Tiết Vịnh Ca gọi ra phi kiếm, quan sát Cố Thanh bên kia suối, nói: "Mời." Thanh âm vừa dứt, phi kiếm phá không đi, vẽ ra một đạo tàn ảnh, đánh thẳng mặt Cố Thanh. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Cố Thanh ngự kiếm né tránh, hoặc xuất kiếm phản giết, chính mình nên ứng đối như thế nào. Nhưng hình ảnh mà hắn thiết tưởng cũng không hề phát sinh. Một đạo thanh âm thanh thúy vang dội cả khe núi. Phi kiếm của Tiết Vịnh Ca tựa như tảng đá, nặng nề rơi vào suối, tóe lên một chùm nước suối. Cố Thanh giơ kiếm trong tay nhìn một chút, xác nhận thân kiếm không hề tổn hại, yên lòng. Vách núi một mảnh an tĩnh. Khe nước chảy tràn, không ngừng tràn qua kiếm của Tiết Vịnh Ca. Không biết tại sao, rất nhiều người cũng cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng nhìn thấy. Lâm Vô Tri cũng cảm thấy có chút quen mắt. Mẫn cảm đối với hình tượng này nhất chính là các đệ tử Lưỡng Vong phong. Cố Hàn sắc mặt vô cùng khó coi.