Song Viên? Liễu Xuân Dương giật mình, nói: “Ngươi tới Song Viên làm gì? Bây giờ làm thơ cũng quá trễ rồi.”
Tiết Thanh nói: “Không phải sáng tác thơ, ta muốn đi tìm người.”
Cặp mắt hạnh của Liễu Xuân Dương liếc xéo về phía Tiết Thanh rồi nói: “Tặng quà cũng chẳng có tác dụng gì, có thứ gì mà Tông đại nhân chưa từng thấy đâu.”
Tiết Thanh cười nói: “Hàng xóm của ta bị chọn trúng rồi, ta muốn đi thăm nàng ấy.”
Liễu Xuân Dương trừng mắt nói: “Ngươi điên rồi à, cái gì mà hàng xóm chứ, cha mẹ đã không cho gặp rồi, còn gặp cái gì mà gặp.” Nói xong rồi đột nhiên hiểu ra, những người bị chọn đều là bé gái mười hai mười ba tuổi, hắn liếc ngang giương mi kéo dài tiếng hứ: “Tuổi của ngươi còn nhỏ mà cũng đa tình gớm.”
Tiết Thanh thi lễ nói: “Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Xuân Dương thiếu gia có thể giúp ta thôi.”
Liễu Dương Xuân ha một tiếng, nói: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Tiết Thanh nói: “Bởi vì ta là đại ca của ngươi?”
Liễu Dương Xuân tức giận ngay lập tức mặt đỏ cả lên, nhất thời đắc ý lại hỏi trúng câu khiến bản thân tự chịu nhục thế này, hắn nói: “Ngươi, ngươi là kẻ lừa gạt.”
Tiết Thanh nói: “Ngươi giúp ta, ta có thể cược với ngươi lần nữa, cược gì sẽ do ngươi chọn.”
Mắt Liễu Xuân Dương sáng lên nói: “Thật chứ?”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Thật.”
Liễu Xuân Dương chớp chớp mắt, nói: “Nếu như ta không giúp ngươi thì sao?”
Tiết Thanh nói: “Tình nghĩa huynh đệ, ta nghĩ người như Xuân Dương thiếu gia không phải loại người lật mặt không nhận người đâu.”
Liễu Xuân Dương hứ một tiếng, suy nghĩ một khắc nói: “Để ta nghĩ cách đã, có thể làm được không thì còn chưa chắc.”
Tiết Thanh thi lễ nói: “Đa tạ Xuân Dương thiếu gia, ta ở trường học dưới chân núi, thiếu gia có thể cho người xuống gọi ta.”
Liễu Xuân Dương phất tay bước đi nhanh chóng, Tiết Thanh vươn người đứng dậy, đứng dưới tàn cây lặng lẽ không nói gì. Đây là mối quan hệ làm ăn gần đây của nàng, lần này cũng có tác dụng rồi, những gì có thể làm chỉ có thế này thôi. Thân là một đứa trẻ mười mấy tuổi, ai có thể nghĩ rằng lại gặp phải chuyện như thế này chứ. Đúng, ban đầu nàng cũng không ngờ trong lúc ra ngoài mua đồ ăn về mà phải cách xa ông nội. Gặp phải cũng chẳng có gì, cuộc đời thời thời khắc khắc đều phải đối mặt với chuyện ngoài ý muốn và chia ly, không nghĩ ra thì cũng phải chấp nhận, sau đó giải quyết là được rồi.
Tiếng của chuông tan học vang lên theo gió núi truyền tới, học trò ở trên núi chạy nhanh xuống, âm thanh ầm ĩ từ trong trường học từ từ hạ xuống, Tiết Thanh xoay người bước xuống chân núi.
Nhìn bóng người đám học trò càng ngày càng nhỏ dần, Thanh Hà tiên sinh đang đứng giữa rừng xa xa đột nhiên nhíu mày.
Tiểu đồng giơ tay chỉ nơi xa rồi nói: “Tiên sinh, người xem hắn lại dám không lên lớp nghe giảng buổi học chiều.
Mặc dù Thanh Hà tiên sinh vẫn chưa gặp lại Tiết Thanh từ ngày hôm đó nhưng bất cứ hành động nào của Tiết Thanh ông đều biết, buổi sáng đến nghe bài giảng của Nghiêm tiên sinh, buổi chiều liền về căn nhà cỏ dưới núi tự học.
“Cái gì mà tự học chứ, là gọi đám học trò tới chơi thì có.” Tiểu đồng nói: “Con còn nghe bọn họ ở bên trong nói cười nữa kìa.”
Thanh Hà tiên sinh nâng tay trầm mặt không nói gì, đương nhiên không phải là tự học thật sự rồi, con bé vốn là một bé gái, chí hướng mà gia đình con bé hướng tới không phải là đọc sách mà là kinh doanh, những học sinh tới đây nó đều biết, nhà họ Trương nhà họ Sở… đều là nhà có tiếng ở thành Trường An.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, đánh cược sau khi thi huyện nói rõ thực ra cũng chỉ là mượn cớ thoái thác con bé mà thôi, tạm thời ngăn con bé lại, đợi Tông Chu đi rồi nói, Thanh Hà tiên sinh quay người bước đi, tiểu đồng vội vã ôm cây đàn chạy theo.
Tiết Thanh ở trong trường học đọc được 2 cuốn sách, Sở Minh Huy cũng đã quay lại, hắn dễ dàng hỏi thăm tin tức nhất vì vậy tin tức tới cũng nhanh nhất.
Sở Minh Huy vội vàng tới nên cả đầu đầy mồ hôi, vừa vung tay quạt vừa bưng ly trà của Tiết Thanh lên một ngụm uống hết, vào miệng ngọt bùi, cảm giác khô rát trong miệng biến mất, lần này đúng là trà.
Sở Minh Huy cười hi hi nói: “Lần này biết dùng số lượng bao nhiêu là đủ rồi.”
Tiết Thanh nhấc một cái bình từ lò đất lên, châm trà một lần nữa, bình trà, ly trà và trà của cái lò này đều được đem từ nhà lên từ rất sớm, nàng nói: “Minh Huy huynh vất vả rồi.”
Sở Minh Huy đặt tay xuống nói: “Không vất vả, thuận miệng hỏi thôi mà.” Nói xong cầm một tờ giấy rung rung từ trong ống tay áo ra: “Này, cho ngươi, danh sách.”
Tiết Thanh nhanh chóng giơ hai tay nhận lấy, xem một cách nghiêm túc thì những gì viết trên danh sách đều rất chi tiết, con gái tới từ đâu, tên là gì, bao nhiêu tuổi, ngày sinh đều có.
Sở Minh Huy ở một bên vừa chầm chậm uống trà vừa nói: “... Cũng không tệ, ngoài những tiểu thư đó ra còn có bốn mươi lăm nô tỳ nữa, nhà lớn nhà nhỏ, người trong lòng ngươi có thể đi theo bọn họ, cũng sẽ không bị gò bó quá.”
Tiết Thanh xem xong liền cảm ơn rồi đưa danh sách cho hắn, Sở Minh Huy hào phóng khoát tay: “Ngươi giữ lại đi, ta không cần dùng cái này, đây cũng là do ta sao chép lại.”
Tiết Thanh tiện tay đưa nó vào trong bếp lò, nhìn nó hóa thành tro bụi. Danh sách không có vấn đề gì, xem ra thì đúng là mạng lưới rộng rãi.
Sở Minh Huy nhìn vẻ mặt của nàng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi cũng đừng quá buồn... Chuyện này vốn là không được, chẳng lẽ ngươi vẫn mong mỏi được nạp thiếp sao, đó là Bảo Nhi tiểu thư, nàng không đánh chết ngươi...”Truyện được..dịch trực tiếp tại iREAD..Tiết Thanh cười nói: “Đa tạ Minh Huy huynh khuyên giải, mặc dù là lời khuyên này của huynh không bằng đừng khuyên nữa.”
Sở Minh Huy cười ha ha, vỗ vỗ vai của Tiết Thanh nói: “Đàn ông mà, không cần phải yếu đuối như vậy, phụ nữ mà, đều sẽ như vậy.”
Tiết Thanh nói: “Chân trời góc bể nơi nào không có cỏ thơm chứ?”
Sở Minh Huy “ơ” một tiếng nghiêng đầu suy nghĩ rồi vỗ tay nói: “Đúng là cao thủ, sâu sắc.”
Tiết Thanh cười rồi cảm ơn lần nữa: “Làm lỡ buổi học của huynh, huynh nhanh đi học bù đi.”
Sở Minh Huy vươn người trật tự dứt khoát, ngược lại khiến Tiết Thanh có chút bất ngờ, vậy cũng thừa cơ trốn học sao? Sở Minh Huy bước tới cửa rồi lại quay người thò đầu vào nói: “... Muốn khóc thì khóc đi, ta không nói cho người khác đâu.”
Tiết Thanh phì cười, vẫy vẫy tay với hắn, Sở Minh Huy cười rồi bước đi. Tiết Thanh tiếp tục cầm cuốn sách lên, đọc một cuốn rồi nhìn sắc trời sáng lên liền quay người lên trường xã... Có một số câu không hiểu cần nghe Nghiêm tiên sinh giảng.
Đây đã là tiết học cuối cùng của buổi sáng rồi, Nghiêm tiên sinh vẫn còn đang nghỉ ngơi vẫn chưa tới, một đám học sinh ở bên trong xé giấy nghịch phá, nhìn thấy Tiết Thanh đi vào, Tô Phương là người đầu tiên hét lên: “Ngươi trốn học.”
Tiết Thanh nói: “Ta trốn học không phải là chuyện thường xuyên xảy ra sao.”
Tô Phương bị đơ một hồi, Tiết Thanh không thèm để ý tới hắn, bước thẳng vào bên trong, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Nàng không lên lớp là chuyện thường xuyên xảy ra nhưng mà Trương Niện cũng không tới lại là chuyện lạ. Nàng bước tới chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn vị trí trống bên cạnh của Trương Niện, đoán xem đã xảy ra chuyện gì thì giọng nói của Tô Phương lại vang lên.
“Trương Niện, ngươi trốn học.”
Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Niện đang đứng ở cửa lớp, mặc chiếc áo dài tay cầm giỏ trúc, vẻ mặt có chút hoảng hốt... Là vì nguyên nhân trốn học sao?
Tô Phương nhìn vẻ mặt đó của cậu vô cùng hài lòng, vừa phá lên cười rồi nói: “Tiên sinh phạt ngươi đấy...”
Trương Niện nhìn hắn nói: “Ta, muội muội của ta bị chọn phải đi kinh thành...”
Tiết Thanh ngơ ra một lúc, làm sao... Nàng nhớ nàng có thấy một cái tên ở trên danh sách, Trương Tuệ, ngày sinh là mùa lúa mạch chín muồi, Tuệ...
Tô Phương cũng ngơ ra một lúc, ha ha cười lớn: “Chúc mừng chúc mừng nhà ngươi sắp phát tài rồi, chắc Tông đại nhân cho rất nhiều tiền thưởng rồi nhỉ.”
Trương Niện “ơ” một tiếng, xoa xoa đầu nói: “Đúng, đúng vậy... Muội muội của ta bị chọn rồi... Muội muội của ta...”
Tô Phương cũng lười để ý tới hắn, quay đầu nói cười với bạn học bên cạnh.
Trương Niện vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ tiếp tục ngẩn người, sau đó cũng chầm chậm bước tới, có một bạn học chạy ngang qua hắn, Trương Niện liền cầm lấy tay hắn ta nói: “Muội muội của ta bị chọn rồi... Ta nói ta muốn tiễn con bé... Nhưng ta phải học hành, không thể để dở dang... Muội muội bảo ta đi học cho thật tốt.”
Cậu học trò đó “ậm ờ” hai tiếng: “Vậy ngươi học hành cho thật tốt đi.” Nói xong liền gỡ tay ra rồi chạy tới chỗ của một học sinh khác đùa giỡn nói cười với nhau.
Trương Niện “ơ” một tiếng rồi cầm giỏ trúc bước sang bên này.
Tiết Thanh nhìn hắn ta, gọi một tiếng Trương Niện.
Trương Niện “ơ” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh nói: “Muội muội của ta bị chọn rồi... bị chọn trúng rồi.”
Cả một ngày hắn ta nói tám trăm lần về muội muội, Tiết Thanh cũng lười nghe nhưng mỗi lần nghe thấy một câu, nàng liền xoa xoa sống mũi cay cay, rồi ho nhẹ nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Trương Niện cười với nàng rồi xoa xoa đầu nói: “Muội muội của ta bị chọn rồi... Ta muốn tiễn muội ấy... Nhưng muội ấy muốn ta học hành thật tốt... Không nên trốn học.”
Tiết Thanh gật gật đầu nói: “Đúng vậy, nàng nói vậy là đúng.”
Trương Niện lại nhếch mép cười nhưng nụ cười này vô cùng khó coi, Tiết Thanh quay người đi ra ngoài.
Lần này Trương Niện không ở phía sau hỏi nàng đi ra ngoài làm gì nữa mà chỉ có tiếng nói của Tô Phương: “... Xem kìa, trốn học kìa.”
Tiết Thanh bước nhanh ra khỏi cửa, vừa lúc gặp phải Nghiêm tiên sinh, tiên sinh nhìn thấy nàng liền nhíu mày.
Tiết Thanh cúi người thi lễ: “Tiên sinh.” Nói xong liền bước sang một bên.
Nghiêm tiên sinh nhanh chóng bước vào lớp học, quay đầu nhìn Tiết Thanh bước từng bước lớn đi ra khỏi lớp, ông lắc lắc đầu rồi tiếp tục bước lên bục giảng. Ông ho một tiếng rồi ngồi xuống, những âm thanh ồn ào cười đùa trước đó cũng biến mất luôn.
Tiết Thanh bước một đường xuống tới cổng lớn mới dừng lại, đứng ở trên núi nhìn xuống Cung Học phủ hồi lâu không động đậy. Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt nhìn thấy một bóng người, người đó cũng nhìn thấy nàng nên cũng gia tăng tốc độ bước chân.
Trương Liên Đường bước lại gần, tầm mắt của Tiết Thanh cũng nhìn về phía hắn nhưng vẫn bất động như cũ, dường như đang xuất thần.
Trương Liên Đường cũng không nói gì, cứ đứng ở con đường lên núi nhìn nàng.
Tiết Thanh nhìn hắn một khắc, ánh mắt dần dần ngưng tụ lại, nói: “Có tin tức nào tốt không?”
Trương Liên Đường lắc đầu nói: “Không có...”
Không có gì cả...
Trương Liên Đường nói: “Từ lần Tông Chu tuần tra sứ ba năm trước, tổng cộng chọn ra hơn tám mươi người từ mười thành ba châu, có hơn ba mươi người chết trên đường đi, hơn ba mươi người chết khi vào kinh thành, còn hơn hai mươi người nhập cung, người nhà cũng chưa từng được gặp, không rõ sống chết ra sao.”
Tiết Thanh im lặng một hồi rồi nói: “Không dễ làm rồi.”