Đại Đế Cơ

Chương 104

Ráng màu rút dần đi, màn đêm càng thêm sâu, trước sân nhỏ có vài tỳ nữ đang đứng  thấp giọng nói đùa, thỉnh thoảng che miệng cười. Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, bên trong một cái đầu thò mặt nhìn ra, nhìn thấy đó là một tỳ nữ, đang từ trong đi ra.

Trong bóng tối có chút không rõ ràng, không thấy rõ khuôn mặt, dường như chưa từng gặp qua... Tỳ nữ kia thầm nghĩ, còn chưa kịp dò hỏi thì tỳ nữ kia đã tới gần. “Làm sao bây giờ? Vị tiểu thư kia không chịu ăn cơm đâu.” Nàng nhíu mày buồn bã nói.

Như vậy à... Tỳ nữ trước mặt liền nói: “Không cần lo lắng, không ăn một bữa cũng không sao đâu. Các nàng ấy vừa mới xa nhà, căng thẳng, tâm trạng không tốt là điều khó tránh khỏi.”

Tỳ nữ kia thở dài nói: “Ta đi phòng bếp xem thử, xem có cái gì thanh đạm không. Không ăn gì sao được chứ... Ngày mai phải lên đường rồi.”

Vừa nói ra lời này đã khiến bọn tỳ nữ phụt cười: “Đừng nói như vậy, đừng nói lên đường, nghe tới liền thấy không may mắn rồi.” Tỳ nữ đó le lưỡi cúi đầu nói vâng,  quỳ gối thi lễ với các nàng rồi lui ra.

“Không ăn cơm là không được.”

“Lát nữa Tông đại nhân chắc chắn sẽ hỏi cho xem.” Đám tỳ nữ không hề để ý tới những gì tỳ nữ kia nói sau đó, tiếp tục tán gẫu một hồi. Đột nhiên lúc này có người mới nhớ tới thắc mắc lúc trước.

“Vị muội muội kia ta chưa từng gặp...”

“Chắc là người trong nhà gửi tới... Người không đủ nên tới đây giúp đỡ.”

Các nàng lại quay lại nhìn tỳ nữ kia thì đã không thấy bóng dáng đâu rồi, trong màn đêm dường như đang sáng đèn dần lên, như ẩn như hiện vừa thực vừa ảo.

“Chỗ Tông đại nhân bên kia sáng đèn rồi, Tông đại nhân tỉnh rồi.”

........

Nhìn ngọn đèn dầu trong phòng sáng lên, có tiếng bước chân, Liễu Xuân Dương lúc này đang đứng bên ngoài tiểu viện có chút căng thẳng, hắn chà chà góc áo. Động tác này dù rằng rất nhỏ nhưng đều được thu vào trong mắt của mấy vị lão gia nhà họ Liễu. “Nếu nơm nớp lo sợ thì việc gì lại tới đây.” Một vị lão gia nhíu mày không vui nói: “Còn không bằng con rể nhỏ kia của nhà họ Quách?”

Nói xong lời này, không nhìn thấy được Liễu Xuân Dương vươn người đứng thẳng, ngược lại nhìn thấy mặt Liễu Xuân Dương càng hồng... Chính xác là không bằng con rể nhỏ kia. Hôm nay hắn là bị tên kia ép tới, Liễu Xuân Dương cúi đầu dạ một tiếng. Liễu lão gia rất không hài lòng, đang muốn giáo huấn hai câu thì cửa phòng trước mắt mở ra, hai người đàn ông mặc đồ màu đỏ đi ra nói: “Tông đại nhân cho mời.”

Liễu gia một nhà đàn ông vội dừng nói chuyện lại kèm theo tiếng vâng, rảo bước tiến vào trong nhà, cũng không nhìn thấy Tông Chu.

“Chư vị chờ chút, đợi ta chỉnh lại quần áo.”

Sau bình phong truyền đến tiếng nói chuyện, mọi người nhìn sang cái bóng bị ánh đèn chiếu tới, dường như vừa mới tắm gội xong, có hai tỳ nữ đang sửa sang lại tóc, lau hong khô tiện thể vén lên. Một lát sau Tông Chu đi ra, cả người mặc quần áo màu trắng, càng làm mặt của hắn trắng như tuyết.

“Xin lỗi xin lỗi, say rượu hại người a.” Hắn vừa nói vừa chắp tay.

Hôm qua tuyên cáo danh sách trúng cử, có thể đi hầu hạ thái hậu đúng là vinh quang, mặc kệ có tình nguyện hay không, nhà của những người này đến đây đều    là để thể hiện lòng biết ơn với Tông Chu, cũng nhờ vả hắn sau khi vào kinh quan tâm nữ nhi nhiều hơn. Uống rượu liên hoan nhảy múa cho tới lúc bình minh lên mới tan.

Tông Chu ngủ suốt ngày, mãi tới lúc này mới tỉnh lại.

Tuy rằng Tông Chu đã nói rõ không muốn tiếp khách nữa nhưng thân là chủ nhân của Song Viên, mấy vị lão gia của nhà họ Liễu đến cáo biệt thì Tông Chu cũng không ngăn ở ngoài cửa. Mọi người cứ vậy ngồi xuống nói chuyện ở trong sảnh một khắc, Tông Chu tự nhiên nhìn tới thiếu niên duy nhất trong đám người nọ, cũng chính là Liễu Xuân Dương.

Sau khi người trong nhà giới thiệu sơ qua hắn, Liễu Xuân Dương đỏ mặt lấy ra một bài thơ: “Mời Tông đại nhân chỉ điểm.”

Tông Chu cười ha ha tiếp nhận bài thơ rồi đọc một lần liền gật đầu khen ngợi, nói: “Thơ hay như thế, cớ sao trong yến hội ngày hôm ấy không thấy thiếu gia?”

Liễu Xuân Dương nói: “Tiểu tử ngu dốt, lúc ấy không thể làm được.”

Tông Chu cười, nói: “Hay là là nơm nớp lo sợ không dám?” Nói tới đây vỗ tay: “Không cần học dáng vẻ của con rể nhỏ nhà họ Quách, ta đâu có đáng sợ như vậy.” Mọi người đều cười gật đầu nói đúng, Liễu Xuân Dương cúi đầu nói: “Lúc ấy ngu dốt, sau đó mới được thơ từ của Tông đại nhân dẫn dắt, lúc này mới có tác phẩm mới.” Tông Chu lại lần nữa cười nhìn hắn lại vài phần cảm khái nói: “Đệ tử nhà họ Liễu, thiên thời địa lợi nhân hòa, chăm chỉ đọc sách tiền đồ vô hạn.”

Liễu Xuân Dương thi lễ cảm tạ, các vị lão gia nhà họ Liễu lại cho người dâng lễ vật lên, Tông Chu không thoái thác mà vui vẻ nhận lấy, sau đó lại hỏi rõ ngày khởi hành, nói chuyện một hồi thì nhìn thấy Tông Chu hơi hơi nâng tay áo che miệng ngáp vài cái, các lão gia nhà họ Liễu lập tức biết điều đứng dậy cáo từ. Tông Chu cũng không giữ lại, nói vài câu đa tạ, nói mấy câu ngày sau đến kinh thành lại tụ họp.

Liễu Xuân Dương đi theo các trưởng bối lui ra ngoài, khuôn mặt thả lỏng lộ ra một nụ cười, ngẩng đầu tay nắm lại, mơ hồ đi qua, hắn phải suy nghĩ cẩn thận một chút làm sao để thắng Tiết Thanh kia, xóa nỗi nhục ngày trước.

Lúc này Thiền Y nhìn chiếc đồng hồ nước trong phòng, từng chút từng chút cuối cùng thời gian cũng tới rồi, vốn dĩ đầu óc hỗn loạn trước đó ngay lúc này lại tỉnh táo lại, nàng đứng lên đi qua mở cửa. Tỳ nữ đứng ngoài cửa nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn.

Những do dự hỗn loạn lúc trước dường như chưa bao giờ tồn tại.

Thiền Y nói: “Ta có chút buồn chán, có thể đi ra ngoài đi lại một chút hay không, nghe nói phong cảnh của Song Viên rất đẹp.”

.......

Mọi người trong nhà họ Liễu rời đi, Tông Chu nhìn mấy tráp lễ vật bày biện trong phòng lại lần nữa rồi nâng tay áo ngáp một cái, thở dài nói: “Không có tinh thần.”

Hắn nâng giơ tay gõ gõ cái bàn, lên tiếng gọi người tới.

Ngoài cửa có hai thị vệ mặc áo đỏ tiến vào thi lễ, Tông Chu nói: “Các tiểu thư vẫn khỏe chứ? Có khóc lóc náo loạn không? Gọi một người tới...”

Hắn nói rồi quét mắt nhìn tờ danh sách ở trên mặt bàn, duỗi tay chỉ chỉ một cái tên trong đó: “... Để ta hỏi một chút.”

Thị vệ lên tiếng nói vâng rồi lui người đi ra ngoài, Tông Chu duỗi tay vỗ vỗ mặt, dường như muốn xua tan cảm giác say rượu, lại thở dài một lần nữa: “Không thể uống quá nhiều rượu...” Hắn bưng chén trà tới bên miệng uống một ngụm, mày nhăn lại làm như uống phải thứ gì cực kỳ khó uống, rốt cuộc phun hết ra khỏi miệng.

“... Đói chết mất... Đói quá...”

.......

Màn đêm càng ngày càng tối mịt, đèn ở giữa hồ đã được thắp lên, đứng ở bên hồ nhìn trông giống như những ánh sao. Thiền Y thò đầu bám vào thành cầu, dùng sức nhìn về phía trước, tỳ nữ phía sau giữ chặt cánh tay nàng.

“Cẩn thận một chút, chớ để ngã xuống.” Nàng nói.

Thiền Y cảm thấy ngượng ngùng, có chút hoảng loạn bất an, đang định nói cái gì thì liền thấy bên cạnh trụ cầu có một bóng người vụt ra, nàng theo bản năng định hô lên, tỳ nữ kia cũng hoảng sợ muốn quay đầu lại nhưng vẫn chậm một bước, đột nhiên bị một cơn gió mạnh đánh úp lại từ phía sau, cổ đau xót mắt tối sầm nhẹ nhàng ngã xuống.

Nàng không té ngã trên mặt đất mà bị người phía sau người ôm lấy kéo vào trong một lùm cây.

Tay chân Thiền Y nhũn ra tim đập thình thịch, lẩm bẩm kêu Tiết Thanh.

Tiết Thanh ngẩng đầu ném bộ bộ quần áo qua nói: “Thay mau.”

Thiền Y hoảng loạn nhận lấy, thấy Tiết Thanh vừa nãy mặc quần áo của tỳ nữ, bây giờ Tiết Thanh đã đổi thành quần áo nam, cải trang thành gã sai vặt.

“Ta… Ta tới nói với ngươi, ngươi không cần phải nghịch ngợm.”

Thiền Y run giọng nói, lại vội vã muốn xem tỳ nữ kia: “… Nàng ấy thế nào rồi? Ngươi đừng làm người khác bị thương...”

Tiết Thanh nói: “Không làm bị thương, chỉ làm nàng ta hôn mê mà thôi, ngươi nhanh lên, ta không có nghịch ngợm đâu.”Truyện được cập nhật nhanh. nhất tại i.re.ad.vn.Thiền Y nói: “Ta không thể chạy, không chạy thoát được đâu... Thiếu mất ta thì chắc chắn sẽ kiểm tra... Trong nhà khẳng định sẽ bị lật tung lên.”

Tiết Thanh nói: “Ngươi không trở về nhà, ngươi đã chết.” Nàng nói xong liền kéo áo ngoài và giày của Thiền Y, bọc lại rồi buộc một cục đá vào, đẩy vào trong hồ nước. Bởi vì đẩy một cách nhẹ nhàng nên cũng không phát ra âm thanh quá lớn, nổi một chút gợn sóng sau đó khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tiết Thanh ném chiếc giày còn lại ở dưới chân cầu, làm xong một loạt hành động liền nhìn về phía Thiền Y đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Ta đưa ngươi đi kinh thành.” Kinh thành? Đầu óc Thiền Y hỗn loạn.

“Mau mặc vào đi.” Tiết Thanh nói, dứt khoát tự thay quần áo cho nàng.

Thiền Y vừa mặc quần áo vừa vội la lên: “Như vậy cũng không được... Sẽ tra được... Không tìm không thấy thi thể...”

Tiết Thanh nói: “Đủ thời gian rời đi là được, không tìm thấy thi thể nói sau.” Lôi nàng bước nhanh, Thiền Y lẩm bẩm nói, càng lúc càng mơ hồ không rõ, nghiêng ngả lảo đảo đi theo, lúc rẽ trái lúc rẽ phải, đột nhiên Tiết Thanh ở phía trước đang chạy nhanh bỗng dừng lại, đẩy Thiền Y vào bụi cỏ.

“Đừng nhúc nhích.” Nàng nói.

Thân mình Thiền Y phát run, nàng lo sợ cắn môi dưới, nhìn Tiết Thanh đi về phía trước, một bóng người xuất hiện ở phía trước.

Song Viên bố trí tinh xảo, kiểu phong cách liễu âm u hoa rực rỡ nên lúc nhìn thấy người này gần như là đụng phải ánh mắt của hắn ngay lập tức, mặc dù hai bên mặt đối mặt, dù trong bóng đêm mênh mông cũng có thể nhìn thấy rõ đối phương.

Cặp mắt hạnh của Liễu Xuân Dương trừng to kêu lên: “Tiết…”

Tiết Thanh tiến lên một bước duỗi tay đè miệng hắn lại, che kín thanh âm còn lại. “Đừng kêu.” Nàng nói.

Liễu Xuân Dương “ô ô” hai tiếng phẫn nộ đẩy nàng, Tiết Thanh thuận thế lùi lại. “Không phải ngươi nói không tới sao?” Liễu Xuân Dương đánh giá nàng rồi liếc mắt một cái, nhìn quần áo của gã sai vặt mà nàng đang mặc trên người, mang theo vài phần bừng tỉnh vài phần tức giận.

Tiết Thanh nói: “Ta nghĩ vẫn nên đến đây.”

Liễu Xuân Dương nói: “Có bệnh.” Trừng mắt nhìn nàng liếc mắt xoay người liền đi, đi vài bước rồi quay đầu lại: “Nhìn thấy chưa? Xem xong rồi đi mau.”

Tiết Thanh đuổi kịp hắn nói: “Làm phiền Xuân Dương thiếu gia chuẩn bị xe rồi cùng nhau đi thôi.”

Cùng nhau đi, đưa hắn đi ra ngoài thôi, Liễu Xuân Dương trong lòng cười lạnh, hừ một tiếng: “Lười quản lý ngươi...” Vừa nói xong thì Tiết Thanh phía sau liền đè bả vai hắn lại, mạnh mẽ đánh úp lại, làm hắn không thể không nghiêng người qua một bên.

Đánh người sao? Liễu Xuân Dương giận dữ đang muốn la lên thì có một bàn tay đã che miệng hắn một lần nữa, đồng thời eo bị nắm lấy rồi chuyển tới khe hở của núi giả ven đường. Khe hở của ngọn núi giả này lởm chởm toàn đá, trông có chút hẹp, vai của Liễu Xuân Dương bị đụng trúng phần lồi ra của tảng đá, lại bị Tiết Thanh kéo đi, thiếu chút nữa là nghẹn đến ngất xỉu.

“Đừng nhúc nhích, Tông Chu.” Tiết Thanh thấp giọng nói ở bên tai.

Tông Chu? Liễu Xuân Dương theo bản năng nhìn lại, lúc này mới nghe được tiếng bước chân vang lên, đồng thời đèn sáng lên, phía trước đường mòn có người đang đi tới, xuyên qua khe đá lởm chởm có thể nhìn đến thấy một người mặc quần áo trắng đeo thắt lưng bảy màu, ủng đỏ đi tới trông như đóa hoa nở rộ, đúng là Tông Chu... Tông Chu không đi một mình, bên cạnh còn có một bé gái, cúi đầu trông như rất căng thẳng.

Trong tay Tông Chu cầm theo một chiếc đèn lồng, dừng chân nói: “Vệ tiểu thư, đi nãy giờ cũng mệt rồi, qua bên này nghỉ chân đi.”

Hắn nói xong liền đi về hướng một cái đình nhỏ bên hồ, bé gái kia vội đuổi theo.

Vệ tiểu thư, trong lòng Tiết Thanh hiện lên tờ danh sách mà Sở Minh Huy đưa cho nàng, Vệ Lan, một trong những người bị chọn, thứ nữ tam phòng (1) của nhà họ Vệ. Tay dài của Tông Chu vừa nhấc lên treo đèn lồng vào đỉnh cột của cái đình, khoanh tay nhìn về phía mặt hồ, nói: “Vệ tiểu thư lúc trước nói không căng thẳng, thế làm xong thơ chưa?”

Vệ tiểu thư cúi đầu nói vâng: “Chỉ là không hay.”

Tông Chu cười nói: “Không phải sợ, đọc một chút xem.”

Vệ tiểu thư liền thấp giọng đọc một bài thơ.

Cũng thật là có nhã hứng, Tiết Thanh nghĩ thầm, Tông Chu này thật đúng là một kẻ yêu thơ đến điên cuồng, ý niệm hiện lên Tông Chu gật đầu tán thưởng vài câu, lại quay mặt về phía mặt hồ, khuôn mặt có chút trầm ngâm, nói: “Có một câu không hay, ngươi tới đây.”

Hắn giơ tay lên.

Vệ tiểu thư do dự một chút rồi tiến lên một bước, cánh tay dài của Tông Chu duỗi ra đỡ lấy bả vai của nàng.

Có lẽ là lần đầu tiên bị đàn ông nắm lấy vai nên cô gái co rụt vai lại, người cứng đờ. Tuy rằng là một thái giám nhưng mà thái giám này nhìn thế nào cũng không giống thái giám… Mỹ nhân dưới đèn nhìn ở khoảng cách gần càng đẹp đẽ như tranh.

Hô, Tiết Thanh thầm nghĩ, nhịp thở của Liễu Xuân Dương đứng bên cạnh cũng trở nên dồn dập... Người trẻ tuổi đúng thật là không có kiến thức, chuyện này có cái gì mà hưng phấn. Tiết Thanh tiếp tục che miệng hắn lại lần nữa, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo, trong bóng tối thấy mắt hạnh của Liễu Xuân Dương nghiêng qua nhìn nàng tràn đầy tức giận. Tiết Thanh cũng không để ý tới, xuyên qua khe hở nhìn về phía Tông Chu ở trong đình, Tông Chu đã kéo cô gái đến bên người, bàn tay đặt trên vai chuyển qua lưng...

Cầm thú, Tiết Thanh thầm nghĩ. Tông Chu cũng không nhìn cô gái, mà vẫn nhìn về phía mặt hồ như trước, đèn lồng chiếu rọi góc mặt xinh đẹp của hắn, nói: “... Câu này sửa như vậy, ngươi nghe xong cảm thấy như thế nào.” Nói xong liền đọc: “... Thương hải minh châu nguyệt hữu lệ...”

Vệ tiểu thư “a” lên một tiếng, đầu óc mơ màng nói: “… Câu này của đại nhân thật hay...” Vừa nói xong liền cảm thấy sau lưng có gì đó mạnh mẽ bao lấy thân thể, người càng dính sát hơn về phía Tông Chu.

Vóc dáng Tông Chu cao, cô gái ngay lập tức bị hắn dùng khuỷu tay ôm lại, hắn quay đầu hơi hơi mỉm cười, nói: “Đúng không, ta cũng cảm thấy thật hay... Thật hay...” Một cái tay khác nâng lên xoa mặt Vệ tiểu thư.

Làn da thiếu nữ tinh tế mềm nhẵn, đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông vuốt ve làn da, khiến một tầng da nổi lên đỏ ửng.

“... Thật tốt, các ngươi đều thật tốt...” Tông Chu nói, mắt phượng lấp lánh như ánh sao, cúi đầu xuống.

Cô gái trong lòng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đã đờ đẫn cả người ra.

Người xinh đẹp làm ra việc này thoạt nhìn dường như không có dâm loạn như vậy, Tiết Thanh thầm nghĩ, cảm giác lòng bàn tay rất nóng, nhịp thở của Liễu Xuân Dương bên cạnh lại tiếp tục dồn dập, thật là... Không phải đã tới thanh lâu rồi sao? Làm gì đến nỗi như vậy.

Tiết Thanh dùng sức lấp kín mũi miệng hắn lần nữa, tránh kinh động Tông Chu cách đó không xa, Tông Chu đã dán lên mặt của cô gái, nhưng ngay sau đó đầu của hắn hơi hơi lệch về một bên, đỡ lấy cổ tay cô gái dùng sức vặn, cô gái vốn đang ngẩng đầu đối diện hắn ngay tức khắc nghiêng cổ, để lộ cái cổ dài trơn bóng.

Tông Chu cắn lên, máu lập tức trào ra khắp miệng mũi cổ trên khuôn mặt trắng nõn nà, từng giọt từng giọt nhỏ trên bộ quần áo trắng tinh, nhìn như hoa tươi nở rộ.

Cô gái hét chói tai, Liễu Xuân Dương phát ra âm thanh lúng búng trong miệng nhưng bị Tiết Thanh bịt kín, trong nháy mắt dường như hơi thở cũng đã biến mất.

Cô gái chỉ hét lên một tiếng rồi bất chợt chỉ còn sót lại tiếng “ô ô”, bị nhốt ở trong ngực, run rẩy giãy giụa kịch liệt, người từ từ mềm nhũn, Tông Chu từ đầu đến cuối vẫn đứng thẳng, một tay vỗ về cổ của cô gái, một tay đè miệng và mũi của nàng lại, đèn lồng trong đình chiếu xuống trên mặt đất tạo thành bóng của hai người ôm nhau thân mật.

Tầm mắt của Tiết Thanh dán chặt vào cảnh này, tay vẫn bịt miệng mũi Liễu Xuân Dương thật chặt, giống như củi khô núi giả không sứt mẻ chút nào.

Cầm thú... Quả nhiên là ăn thịt người...

***

Thứ nữ tam phòng (1): Con gái do thiếp sinh ra của người con trai thứ 3.
Bình Luận (0)
Comment