Trương Liên Đường cười mỉm nhưng càng nghĩ đến câu nói khi nãy của Tiết Thanh càng cảm thấy buồn cười hơn, cuối cùng nhịn không được ôm bụng cười lớn.
Mà người đã phát ngôn câu nói buồn cười này - Tiết Thanh - lại rất bình tĩnh, không lo lắng cũng không cảm thấy chán nản khi hắn cười nhạo nàng.
Trương Liên Đường cố gắng nhịn cười, dùng cây quạt gõ đầu Tiết Thanh.
“Cái tên nhóc này đúng thật là, còn dám tự khen mình nữa cơ đấy.” Hắn nói.
Tiết Thanh không tránh đi mà mặc kệ hắn ta gõ đầu mình, bởi vì lực đánh của cây quạt đâu có mạnh mấy.
“Cậu tốt thế nào mà khiến người ta yêu thích vậy?” Trương Liên Đường nói tiếp, ho khan rồi cười một tiếng: “Lời này ngay cả đệ đệ tôi - Song Đồng - người có danh “thánh khoe khoang” có một không hai trên đời này còn chưa dám nói đó nha.”
“Vậy tại sao hắn lại cảm thấy tôi đáng ghét, muốn đánh tôi?” Tiết Thanh hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Giai đoạn mười lăm, mười sáu tuổi là lúc dáng người phát triển rất nhanh nên Trương Liên Đường cao hơn nàng rất nhiều.
“Không phải bởi vì con người tôi mà là bởi vì thân phận của tôi.” Nàng không chờ Trương Liên Đường trả lời, liền nói tiếp: “Bởi vì tôi là người không quyền không thế, không nhà không cửa, nghèo khó, thấp hèn?”
Bàn tay đang cầm quạt của Trương Liên Đường chợt dừng lại.
Tiết Thanh lắc đầu.
“Nên lý do là vì hắn không biết tôi thôi.” Nàng nói: “Nếu hắn hiểu được con người tôi mà không hề biết đến cái thân phận này của tôi thì chắc chắn hắn sẽ thấy tôi rất tốt.”
Nàng nói xong liền chắp tay trước ngực cúi chào rồi quay người đi ra.
Trương Liên Đường cầm cây quạt đứng nguyên tại chỗ, kêu “ôi chao” hai tiếng, nhìn nàng ta đi ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.
“Thực sự là...” Hắn gõ cây quạt trong tay, bật cười: “Miệng lưỡi thật lanh lẹ.”
Hắn đứng yên tại chỗ một chút, thấy cậu nhóc kia cũng không quay lại, mấy đứa nhỏ thì đang giành chơi bóng nên tranh nhau ầm ĩ, liền lắc đầu đi vào phía trong.
Giống như lúc trước, đến cửa Quách gia sẽ có người hầu dẫn hắn đi vào, lần này ở kho củi bên kia lại có chút ồn ào, trong phòng phát ra tiếng quăng đồ vật rất lớn.
“Tử An, nếu con không chịu nghe lời, ngay cả mẫu thân cũng không bảo vệ được con, Đại bá phụ chắc chắn sẽ đưa con đi lính thôi...”
Giọng nói vừa nhu hòa vừa nghiêm khắc của một phụ nữ truyền tới.
Trương Liên Đường kêu lớn tên Tử An.
Tiếng đập phá trong phòng tạm dừng lại, cửa được mở ra.
“Liên Đường đến rồi.” Tiếng của người phụ nữ đó lại truyền ra.
Trương Liên Đường đi vào, nhìn thấy một đống lộn xộn trong phòng, bàn ghế, chén dĩa, đều rơi đầy trên mặt đất, Quách Tử An đang mặc áo lót, tóc tai bù xù vịn giường đứng dậy.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt hơi béo kia đang cười gượng gạo nhìn hắn, bà chính là Quách nhị phu nhân.
“Cháu tới thật đúng lúc, giúp ta khuyên Tử An đi, nó lại nổi giận nữa này.” Bà nói.
Trương Liên Đường thi lễ rồi trả lời “Dạ”, nhìn thấy Quách nhị phu nhân đang tính đi, nghĩ đến việc gì đó liền mở miệng:
“Văn Trúc kia thím tính xử lý thế nào ạ?” Hắn hỏi.
Quách nhị phu nhân chỉ “À” một tiếng liền quan sát sắc mặt Trương Liên Đường. Là người phụ nữ làm chủ trong nhà, bà tự nhiên biết được việc lần trước Trương Liên Đường gọi Văn Trúc tới xem qua, lúc đó vú già liền đến báo cho bà biết họ đang ở chỗ nào, đúng, thật sự chỉ cần dùng hai từ “ngắm nhìn” để diễn tả.
Con cháu nhà họ Trương mà lại để ý loại nô tỳ quê mùa như Văn Trúc sao? Hay là do có quá nhiều tỳ nữ xinh đẹp rồi nên muốn thay đổi thói quen?
Trong lòng bà suy nghĩ nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Đến tuổi gả đi rồi...” Bà nói.
“Hay là đem bán đi.” Trương Liên Đường nói, cũng không che giấu mà nói ra suy đoán của mình, lại không quên bồi thêm một câu: “Đây cũng là suy đoán của cháu khi so sánh sự việc từ hai phía, nếu không thím gặng hỏi Văn Trúc trước cũng được.”
Quách Nhị phu nhân là người lo liệu, quán xuyến việc nhà nên lập tức hiểu được lý do tại sao, bà tức giận đáp.
“Không cần hỏi, nhất định là do con nhóc Văn Trúc này không vừa ý với hôn sự, muốn lấy lòng ta nên mới làm ra chuyện như vậy.” Bà nói, lại nghiêm túc gật đầu với Trương Liên Đường: “May mà cháu biết được, thiếu chút nữa là ta đã giữ lại một người phá hoại trong nhà.”
Quách Tử An nghe không hiểu nên tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Nếu như người nhìn trộm Văn Trúc tắm rửa đúng là Tiết Thanh, điều này chứng minh cậu ta là tên khốn kiếp, xấu xa nên việc đệ với Tử Khiêm dạy dỗ tên khốn kiếp kia là một việc làm chính nghĩa, hơn nữa Quách tiểu thư cũng không thể gả cho một người như vậy.” Trương Liên Đường nói với cậu.
Quách Tử An nghe được liền nhảy cẫng lên vui mừng.
“Cách này rất hay.” Cậu nói: “Vậy thì phải thưởng cho Văn Trúc rồi, nàng ta đã làm được một việc chính nghĩa.”
Trương Liên Đường dùng cây quạt gõ xuống đầu cậu.
“Tốt cái gì mà tốt, đừng có dùng từ lung tung như vậy.” Hắn nói: “Đúng là phải bắt đệ đọc sách nhiều hơn nữa.”
“Cách này của nàng ta không phải vì chúng ta, nàng ta đang giở trò lừa gạt chúng ta, người hầu xấu xa như vậy sao chúng ta có thể giữ được?” Quách nhị phu nhân nói.
Mấy mớ âm mưu lừa gạt trong nhà, Quách Tử An nghe chẳng hiểu gì cả.
“Cho dù thế nào đi nữa con cũng thấy cách này rất hay.” Cậu lớn tiếng nói, rồi lại xoa hai tay vào nhau như đang nóng lòng muốn thử biện pháp này: “Cũng không cần Văn Trúc, đợi con tìm bốn năm nô tỳ xinh đẹp, cởi hết quần áo rồi nhét vào phòng cậu ta, để cậu ta có miệng cũng khó trả lời được.”
Trương Liên Đường dùng cây quạt gõ đầu cậu lần nữa.
Quách nhị phu nhân cũng trách cậu nói năng bậy bạ rồi lại căn dặn Trương Liên Đường nhớ khuyên nhủ Quách Tử An, giờ bà phải đi xử lý những chuyện trong nhà rồi.
Thấy mẫu thân mình đã đi, Quách Tử An lại càng không chút kiêng dè.
“Anh Liên Đường, cách này hay quá, nhà chúng ta có nhiều phụ nữ như vậy, thế nào cũng tìm ra được một cách chứng minh cậu ta là một tên xấu xa, Bảo nhi muội muội sao có thể gả cho người có hành vi phóng túng như vậy được.” Cậu nói, lại bất ngờ vỗ tay: “À, mà cũng không cần tìm người khác làm gì, chỉ cần Bảo nhi muội muội tự mình đến dụ cậu ta là được rồi, sau đó có thể dốc hết sức đánh cái tên dâm tặc này, lần này sẽ không còn ai dám nói gì nữa.”
Trương Liên Đường cười.
“Mặc dù những biện pháp bình thường mà phụ nữ thường dùng rất thấp hèn nhưng cũng không phải là không thể dùng.” Hắn nói, lời nói khác hẳn với những gì đã nói mới nãy cùng Quách nhị phu nhân.
Trước mặt người lớn thì giả bộ ngoan ngoãn nghe lời nhưng sau lưng lại đánh nhau, gây sự với không ít người, đây chính là Trương Liên Đường.
Ánh mắt Quách Tử An sáng lên, hì hì cười.
“Anh Liên Đường, hắn nói đi lần này chúng ta phải làm thế nào?” Cậu nhún vai nói, mang theo vài phần nổi nóng: “Bác còn chưa chịu thả ta ra nữa.”
Trương Liên Đường lại gấp cây quạt gõ lên đầu cậu.
“Nhưng lần này nhất định không được làm như vậy.” Hắn nói: “Nếu đệ không nghe lời hắn thì hắn dám khẳng định, khi Tiết Thanh vẫn còn đang vui vẻ chơi xúc cúc bên ngoài thì đệ đã bị nhốt lại đến nửa năm còn chưa được thả ra ngoài đó.”
Quách Tử An giật mình, chú ý tới hai chữ “xúc cúc”, liền giận dữ.
“Cái thằng con hoang kia vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa bên ngoài sao, không phải đã chết rồi sao?” Cậu mắng.
Trương Liên Đường dùng cây quạt ấn cậu ngồi xuống.
“Nếu đệ còn không nghe lời của hắn, còn kiếm chuyện ầm ĩ giống hôm nay, đệ còn lâu mới có thể được thả ra đi chơi vui vẻ giống cậu ta.” Hắn nói.
Quách Tử An ngồi xuống, lại gào khóc nhảy dựng lên... Bị đánh mười mấy gậy, cho dù cậu còn trẻ cũng không thể khỏi nhanh như vậy, lúc này chỉ mới có thể xuống giường.
Do quá đau nên Quách Tử An lại phát ra một tràng tiếng mắng.
“Anh Liên Đường, vậy thì làm sao mới có thể báo thù được đây?” Cậu uất ức hỏi.
Trương Liên Đường cười một tiếng.
“Rất dễ dàng.” Hắn nói, “soạt” một tiếng, cây quạt được mở ra: “Đầu tiên, chúng ta phải biết người biết ta.”
Quách Tử An không hiểu nhìn hắn.
“Làm sao để biết người biết ta?” Cậu hỏi.
Trương Liên Đường khép cây quạt lại.
“Cùng cậu ta chơi đùa.” Hắn nói.
................
Tiết Thanh thật sự không biết bản thân mình có bao nhiêu bạn bè thường chơi cùng nhưng cũng chẳng thèm đi hỏi thăm xem Trương Liên Đường này là người thế nào, bởi vì có thể đến thăm hỏi nhà họ Quách, lại có mối quan hệ thân thiết với Quách Tử An, cho dù không phải người giàu sang thì cũng là người có địa vị cao quý.
Nàng cũng chẳng cần phải cố gắng qua lại thân thiết với hắn ta làm gì nhưng cũng không cần thiết phải trở mặt, sau khi giải quyết việc hôn sự với Quách gia, nàng sẽ cố gắng tự buôn bán mà không cần các mối quan hệ.
Đi trên đường được một đoạn không xa, nàng lại gặp được Thiền Y đang mua mứt hoa quả cho các tiểu thư trong nhà.
“Cậu nếm thử một chút đi.” Nàng ấy đưa qua một miếng.
Tiết Thanh do dự.
“Coi chừng bị mắng đó.” Nàng nói, nàng biết nô tỳ ở cổ đại sống không dễ dàng chút nào.
Thiền Y cười “hì hì”.
“Không sao đâu...” Nàng nói: “Lão gia cho tôi thêm một ít đó.”
Lúc này Tiết Thanh mới nhận lấy, cười gật đầu, nói ăn rất ngon.
Thiền Y thấy cậu ăn chăm chú, trong mắt đều là ý cười, liền cũng thấy vui vẻ lây, nàng cũng ăn một miếng, hai người đang đứng trên đường phố nói chuyện, bỗng thấy trước cửa chính Quách gia trở nên vui vẻ, náo nhiệt hẳn lên.
“Là đại lão gia trở về.” Thiền Y vui vẻ nói, lại đẩy Tiết Thanh: “Cậu nhanh đi gặp mặt đi.”
Tiết Thanh cũng từng nhờ nàng hỏi thăm thời gian Quách Hoài Xuân về, chứ chỉ nhờ một mình Ngô quản gia nàng cũng không yên tâm lắm, ở trong nhà Thiền Y tìm hiểu tin tức cũng rất nhanh.
Tiết Thanh gật đầu, đưa ngón tay dính mứt ngọt lên môi liếm sạch sẽ rồi xoay người đi về.
Thiền Y lại “A” một tiếng.
“Đại lão gia đang ở đây, Ngô quản gia chắc chắn đang đứng trước cửa đón tiếp, cậu tự mình hỏi thăm xem sao...” Nàng nói, nhưng nghĩ lại, Tiết Thanh này nhát gan từ xưa đến giờ, chưa bao giờ dám một mình đi gặp người Quách gia, chắc là cậu ta tính trở về tìm Tiết mẫu thân, nên không nói hết những lời còn lại.
Tiết Thanh quay đầu nhìn nàng cười.
“Đại lão gia về sẽ đến nhà tìm tôi nên tôi đi chờ ông ấy đây.” Nàng nói.
Thiền Y không hiểu, nhưng cũng đi theo Tiết Thanh vào cửa, còn chưa đi đến nơi đã thấy hai tên người hầu đang chạy tới.
“Tiết thiếu gia, Tiết thiếu gia, đại lão gia tới thăm cậu kìa.” Bọn họ nói: “Cậu nhanh trở về nhà đi.”
Tiết Thanh “Ừ” một tiếng, bước chân đi nhanh hơn, Thiền Y ngẩn người ra đứng tại chỗ.
“Tiết Thanh tiên đoán như thần ấy.” Nàng thầm nghĩ sao cậu có thể biết được tất cả mọi chuyện hay vậy.