Là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đám binh sĩ có chút bất ngờ nhưng xét thấy hung đồ giỏi về ngụy trang, không thể vì bề ngoài liền khinh địch, bọn họ đẩy trường thương lên trước, thần sắc đề phòng.
"Cuồng đồ lớn mật, bó tay chịu trói, nếu không giết không tha." Bọn họ quát.
Trương Niện trợn mắt há hốc mồm, vô thức giơ tay ra nói: "Ta, ta chỉ đến gặp muội muội ta…"
Tiếng nói của hắn chưa dứt, binh sĩ bốn phía đã cùng nhau tiến lên hất tung hắn xuống đất.
"Bắt sống…"
"Cẩn thận hung khí…"
Tràn ngập tiếng ồn ào kêu la, Trương Niện bị đè trên mặt đất, mùi bùn đất xông vào mũi và cọ xát đau rát, chợt bị xách lên cao, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu long trời lở đất… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ muốn đến xem muội muội, tại sao lại ngủ trên đường? Còn có hung đồ cái gì?
"Ta không phải hung đồ ta, là học sinh trường xã núi Lục Đạo Tuyền…" Hắn há miệng hô, lời còn chưa dứt lại bị đè xuống, những lời nói còn sót lại trở thành tiếng thở dốc.
"Đừng để hắn truyền tin tức cho đồng bọn…" Binh sĩ nói.
Mấy người mang Trương Niện rời đi nhanh.
Bóng đêm rút đi, ánh sáng mặt trời vẩy khắp mặt đất, trận chiến bên trong Song Viên tối qua đã kinh động đến toàn bộ thành Trường An, Trường An phủ và quân doanh gần đó đều bị điều động truy nã hung đồ.
Tin Tông Chu chết còn chưa truyền đi, không phải Tông Chu chưa chết mà là vì thân phận của Tông Chu quá cao quý, quan viên trên dưới Trường An phủ không biết nên tiếp nhận thế nào.
Quá đột ngột cũng thật sự là đáng sợ.
"Những hung đồ này chui vào Trường An phủ nhưng không hề bị phát giác."
"Kiểm tra hung đồ trong ngoài Song Viên được năm mươi người, không biết có bao nhiêu kẻ đang lẩn trốn bên ngoài."
"Đã bắt đầu điều tra toàn thành, lại phát hiện ba người… À bốn người."
"Bắt được không?"
"Tiêu diệt ba người, bắt sống một người."
"Khẳng định vẫn còn có lẩn trốn."
Đám quan chức Trường An phủ tụ ở trong đại sảnh Song Viên, sắc mặt từng người đều khó coi thảo luận, Lý Quang Viễn ngồi ở kỷ án vươn tay về trước đè lên trán.
"Nói với bọn họ, phải bắt sống." Hắn vỗ bàn nói.
Một quan viên nghe tiếng nói: "Đại nhân, không phải không bắt người sống, những hung đồ kia rất là điên cuồng, tử sĩ."
Lý tri phủ ấn trán lần nữa, nói: "Tra được lai lịch không?"
Một quan viên lắc đầu nói: "Mặc quần áo binh khí không tra được lai lịch, khẩu âm cũng lung ta lung tung, cái người bị bắt sống còn tự xưng là học sinh trường xã."
Lý tri phủ ngồi thẳng người nói: "Cái gì? Học sinh?"
Quan viên này gật đầu nói: "Đúng vậy, nói là học sinh núi Lục Đạo Tuyền… Phát hiện ngay ở bụi cỏ bên ngoài cách Song Viên không xa, đã hơn nửa đêm sao một học sinh còn chạy tới nơi này?"
Lý tri phủ chưa nói gì thì có một quan viên khác nói: "Nói tới học sinh, tối hôm qua học sinh ở gần Song Viên không ít, còn náo loạn gây rồi xảy ra mạng người kìa."
Chuyện gì xảy ra? Người trong phòng đều nhìn qua.
"Một đám học sinh mở hội thi ngắm hoa quỳnh đêm gì đó ở Xuân Thịnh các, có hai người vì đánh cược thi từ gì đó mà náo loạn lên, động vũ khí." Quan viên này nói tiếp, lại nghĩ ra: " Chính là Tiết Thanh và thiếu gia Liễu gia, thiếu gia Liễu gia đả thương Tiết Thanh, còn không biết sống hay chết đây."
Vẻ mặt Lý tri phủ tức thì biến đổi.
"Đây là trùng hợp hay là…" Hắn đứng lên nói.
Trùng hợp cái gì? Đám học sinh này ở chỗ này lúc Tông đại nhân bị sát hại sao? Chúng quan viên nhìn về phía Lý tri phủ, một võ tướng nhanh chân từ ngoài tiến vào, vừa đúng lúc nghe được câu này, liền lên tiếng.
"Là trùng hợp… Một đám học sinh không hiểu gì… Ta đã tự mình kiểm tra." Hắn nói: "Ta vừa đi bọn họ liền xảy ra chuyện, sớm biết lúc ấy ta đã giải tán bọn họ."
Hắn đã tìm kiếm cả đêm, giọng khàn khàn mang theo vài phần rã rời.
Sắc mặt Lý tri phủ nghiêm nghị nói: "Tề đại tướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tề đại tướng bưng nước trà nguội ở bên cạnh uống một hớp, nói: "Tên Tiết Thanh kia đánh cược làm thơ với thiếu gia Liễu gia Liễu Xuân Dương… Nói là lúc tiết Đoan Ngọ đã cược rồi… Cũng là cái bài Đua thuyền ca gì đó, thiếu gia Liễu gia thua… Người thiếu niên này không phục, lần này lại đến cược, sau đó lại thua, liền tức giận, hai người cãi vã trong phòng, liền động vũ khí…"
"Vũ khí gì?" Lý tri phủ ngắt lời hắn hỏi.
Tề đại tướng lên tiếng, đưa tay khoa tay một chút: "Không tính binh khí, là gậy sắt, chơi đùa, nói là của thiếu gia Tiết gia, ừm nên người của Liễu gia nói là Tiết Thanh động thủ trước, Liễu thiếu gia tự vệ. Hai đứa trẻ đánh nhau, người Quách gia muốn đánh chết thiếu gia Liễu gia tại chỗ, cũng may thiếu gia Bùi gia ngăn cản, người của Liễu gia cũng chạy đến, lại ầm ĩ lên… Phiền vô cùng, thế nên đây chính là kết quả hài tử bình thường kiêu căng không quản giáo, gây rối lớn."
Hắn nói lộn xộn, đám quan chức nghe đến đần độn u mê, rối rít hỏi thăm.
"Thiếu gia Tiết gia bị thương như thế nào?" Lý tri phủ cất cao giọng hỏi.
Tề đại tướng nói: "Rất nặng, toàn bộ cánh tay đều bị đâm xuyên, lúc ấy người của Quách gia liền đưa đi."
Cánh tay bị đâm xuyên... Vẻ mặt Lý tri phủ có chút ngơ ngác, nói: "Thật sự là trùng hợp sao? Vì sao lại là lúc này?"
Tề đại tướng uống một ngụm trà lần nữa, nói tiếp: "Thật sự là trùng hợp, đại nhân yên tâm, lúc ấy ta đã cẩn thận tra hỏi, mẹ Tiết Thanh nói, Tiết Thanh vừa đi học về liền nói đã hẹn với thiếu gia Liễu gia… Ừm, người của Liễu gia không thừa nhận, nói xuân Dương thiếu gia có việc, là bị Tiết Thanh cuốn lấy, Tiết Thanh chủ mưu tự mang binh khí… Người Quách gia nói Tiết Thanh học võ thân thể khỏe mạnh, gần đây luyện tập gậy gộc, vừa lúc mang theo chơi thôi… Còn Bùi Yên Tử thiếu gia có kết xã làm thơ gì đó, đã sớm hẹn xong." Nói đến đây lại lắc đầu: " Rối loạn hết lên… Lại nói thiếu niên như bọn họ, dù luyện võ, chẳng qua là để thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ còn có thể làm tổn thương Tông đại nhân hay sao?"
Đúng vậy, bên người Tông đại nhân tụ tập cao thủ, những thiếu niên học sinh này có thể giết hắn, vậy thì thật là đáng chê cười, chúng quan viên rối rít gật đầu, Lý tri phủ quá khẩn trương quá lo lắng rồi, sao lại đặt hoài nghi lên người những học sinh này.
Lý tri phủ ừm một tiếng ngồi xuống: "Vậy rốt cuộc là chuyện của Tông đại nhân do người phương nào gây nên?" Nói xong vỗ kỷ án, tức giận nói: "Tức chết người!"Ng.u.ồn:. iread.v.nMặc dù quan phủ giữ bí mật chưa tuyên cáo tin Tông Chu chết nhưng bên Song Viên có động tĩnh lớn như vậy, cũng không gạt được người thành Trường An. Khi mặt trời sáng dần, rất nhiều người nhiều nhà cũng đều biết chuyện phát sinh đêm qua.
"Có thích khách cũng chẳng có gì lạ." Trương lão thái gia đong đưa cây quạt nói.
Mấy lão gia đoàn trưởng dưới chòi hóng mát, nghe vậy đều gật đầu.
"Mấy năm này những nơi hắn đi qua, không phải phá nhà cũng là diệt tộc, bao nhiêu người hận không thể xẻ thịt uống máu hắn, càng đừng đề cập tới thuê hung thủ giết người."
"Đúng vậy, nhiều năm như vậy hộ vệ bên người hắn đều là tầng tầng cao thủ nhưng vẫn khó tránh khỏi có lúc thất thủ."
"Nhưng vấn đề xuất hiện lớn nhất bây giờ là xảy ra ở Trường An phủ chúng ta, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn."
"Tông Chu này địa vị không phải bình thường."
"Lần này Liễu gia cũng gây phiền toái rồi…"
"Nói đến Liễu gia, tối hôm qua còn có một chuyện phiền toái, thiếu gia Liễu gia đánh chết con rể Quách gia."
Nghe đến đó Trương lão thái gia đong đưa cây quạt đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt ra nói: "Tiết Thanh sao?"
Nam nhân nói chuyện đáp tiếng, nói: "Đúng."
Trương lão thái gia cau mày nói: "Chuyện khi nào?"
Nam nhân nói: "Hình như cũng lúc Song Viên xảy ra chuyện, bọn họ ở trấn ngay gần Song Viên."
Trương lão thái gia nói: "Chuyện này thật là trùng hợp? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Chuyện giữa bọn nhỏ không thể so sánh với chuyện của Tông Chu nên nghe được tin này cũng chỉ là nghe mà thôi, không nghe ngóng cụ thể, nam nhân nói: "Liên Đường và Song Đồng nghe được tin tức đã qua Quách gia rồi." Gọi gã sai vặt: "Xem bọn chúng trở về chưa."
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu thấy Trương Liên Đường theo đến.
Trương lão thái gia nói: "Thật sự đánh chết?"
Trương Liên Đường thi lễ với các trưởng bối đang ngồi, nói: "Không, bị thương khá nặng, tạm thời tính mạng không sao."
Trương lão thái gia thở phào, nói: "Tính mạng không sao là tốt, người lớn tuổi như ta không nhìn được nhất là mấy người thiếu niên này xảy ra chuyện… Bị thương ở đâu?"
Trương Liên Đường dừng lại một khắc, từ từ đưa tay đặt lên bả vai phải, nói: "Đâm xuyên từ nơi này qua." Chỉ nhấn một cái, hình như cũng cảm thấy có chút đau, có thể nghĩ tới mùi vị đâm bị thủng qua.
Trương lão thái gia gật đầu nói: "Vết thương này thực sự nghiêm trọng, xảy ra chuyện gì?"
Trương Liên Đường nói: "Nói bởi vì cược thơ đánh nhau." Giải thích chuyện tết Đoan Ngọ lúc trước.
Đám lão gia ở đây đều biết đến Đua thuyền ca, chỉ là không biết hóa ra đó lại là nguyên nhân gây ra chuyện này.
"Hai lần Bùi Yên Tử đều ở đấy, chuyện này chính miệng hắn nói." Trương Liên Đường nói tiếp.
Trương lão thái gia lắc đầu, ném quạt giấy qua một bên, nói: "Thua người lại thua trận, thế hệ Liễu thị này cũng chỉ đến thế."
"Liễu gia làm thế nào? Chịu nhận lỗi sao?" Một lão gia hỏi.
Trương Liên Đường lắc đầu nói: "Không, Liễu gia nói là Tiết Thanh quấn lấy tôn tử họ, còn nói là hắn động thủ trước nên thái độ rất kiên quyết."
Trương lão thái gia hừ một tiếng, nói: "Quả là chuyện cái lão Liễu Chi Hàn cuồng con có thể làm ra."
Một lão gia nói: "Đả thương người còn nói người ta quấn quýt, cái này không có đạo lý."
Trương Liên Đường im lặng một khắc, nói: "Có."
Hả? Nhóm lão gia có chút bất ngờ nhìn về phía Trương Liên Đường.
Trương Liên Đường nói: "Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ không có cược thơ, hẳn là đã tới Song Viên."
Song Viên, ánh mắt đám lão gia ở đây ngưng tụ, tối hôm qua ở Song Viên, bọn họ định tới ư? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Trương lão thái gia cũng nhìn về phía Trương Liên Đường.
Trương Liên Đường nói: "Đại khái thật sự là Tiết Thanh quấn lấy Xuân Dương vì Tiết Thanh muốn Xuân Dương thiếu gia hỗ trợ dẫn qua Song Viên gặp người. Thế nên tối hôm qua Xuân Dương thiếu gia mới chủ động qua Song Viên, không ngoài dự liệu của con, hắn còn len lén dẫn Tiết Thanh vào theo."
Sắc mặt đám lão gia Trương gia kinh ngạc, nói: "Hai đứa trẻ này cũng quá…"
Không nói đến đấy là nơi nào, len lén chạy vào khi không cho phép, chắc chắn là bị trách phạt, Tông Chu lại xảy ra chuyện, việc này có thể không nói được rồi, nếu như bị quan phủ biết, chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Trương Liên Đường nói: "Tiết Thanh mời Xuân Dương thiếu gia hỗ trợ, Xuân Dương thiếu gia lại thừa cơ muốn cược lại một trận thi từ với hắn, thế là hai người mới gặp được Bùi Yên Tử, lại làm thơ, sau đó Xuân Dương lại thua, hai người xảy ra tranh chấp mới như thế."
Trương lão thái gia nói: "Chuyện này làm sao ngươi biết? Bọn họ nói cho ngươi biết?"
Loại chuyện này dù có đánh chết hai nhà Quách Liễu cũng không nói ra, đây chính là tự rước họa vào nhà.
Trương Liên Đường nói: "Không, bọn họ chưa hề nói, đoán chừng người lớn của hai nhà cũng không biết. Đây là suy đoán của con, muội muội hàng xóm của hắn được chọn, Tiết Thanh cũng nghe ngóng tin tức từ con." Sauk hi nói ngọn nguồn mọi chuyện ra, lại nói tiếp: "Con đoán là hắn sẽ không dừng lại như vậy, cũng đoán được có thể sẽ tìm Xuân Dương thiếu gia hỗ trợ, nhưng con chỉ cho là đưa tặng đồ gì, không nghĩ tới hai người bọn họ lại…"
Biết rõ tiểu tử này âm thầm kỳ thật gan vô cùng lớn, nếu như lúc ấy căn dặn thêm vài câu… Hắn lại cười khổ một tiếng, căn dặn thêm vài câu Tiết Thanh sẽ nghe sao?
Trương lão thái gia vỗ tay vịn nói: "Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là hai đứa trẻ gây chuyện, sao nào, chẳng lẽ vẫn cho là bọn chúng giết Tông Chu?"
Cái này sao có thể, những người khác cười một tiếng.
"Chỉ là nếu có tâm truy trách, vu oan hai đứa bé này dẫn thích khách gì đó." Một lão gia cau mày nói.
Trương lão thái gia ừ một tiếng, nói: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do. Nếu nói như vậy, người Trường An phủ chúng ta đều trốn không thoát phiền phức, dù sao chuyện này phát sinh ở Trường An phủ, toàn bộ Trường An phủ nếu như muốn hoài nghi, người người đều có thể bị hoài nghi."
Đang nói chuyện, ngoài cửa có quản sự bước nhanh tới.
"Lão thái gia, bắt được thích khách rồi." Hắn nói.
Bắt được rồi ư? Rất nhanh, mọi người đều nhìn về phía hắn.
"Chính xác mà nói là chủ động hiện thân." Quản sự nói, đưa tay chỉ bên ngoài: "Lúc này đang ở ngay trước phủ nha."