Đại Đế Cơ

Chương 114

Tiếng nói chuyện tuy không lớn nhưng trong đêm khuya yên tĩnh cũng dễ khiến người khác chú ý. Dù vậy bên ngoài không có Noãn Noãn chạy vào, bên trong Tiết mẫu vẫn đang nằm sấp trên bàn ngủ say.

Tiết Thanh không biểu thị nghi vấn đối với việc này, Tứ Hạt tiên sinh cũng không giải thích gì, mang theo vài phần tức giận không nói lại được Tiết Thanh, ngồi xuống cạnh giường, quan sát Tiết Thanh.

Tinh thần Tiết Thanh cũng không khá lắm, mất máu quá nhiều nên đau đớn tra tấn, các loại thuốc kim sang dược của Quách gia không có chút tác dụng nào với nàng, hoặc là nói còn chưa có tác dụng.

Tiết Thanh có thể tưởng tượng bộ dạng của mình, mùa hè đắp kín chăn nằm ở trên giường, mặt trắng bệch, mắt lõm sâu… Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương.

Tứ Hạt tiên sinh cười hề hề, mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Thần tiên hạ phàm, thiên phú dị năng, chậc chậc chậc… Thần tiên ư, cảm giác suýt chút bị người phàm đánh chết thế nào?"

Tiết Thanh nói: "Con là thần tiên, lòng mang thương xót, xả thân nuôi chim."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Còn lòng mang thương xót, con chính là kẻ ngốc, đã sớm nói con sẽ gây ra chuyện, ta đã dặn đi dặn lại chân trước ngươi cứ hứa hẹn chân sau lại như vậy… May mà ta đi nhanh, nếu không chắc sẽ bị liên lụy."

Tiết Thanh muốn cười, cười hai tiếng vết thương rất đau, nhăn mặt lại nói: "Tiên sinh không được đùa con… Lúc này trả thù là không quang minh chính đại."

Tứ Hạt tiên sinh kéo ghế từ từ về phía trước, thuận tay sờ soạng trong ngực ra một nắm hạt dưa, nói: "Mau nói đi, sao con lại bị người học sinh kia chọc thủng bả vai? Trước đó con đã nghĩ gì thế? Lúc đó có tâm tình gì?"

Tiết Thanh nói: "Tạm được, không có cảm tưởng gì đặc biệt, tất cả đều phát sinh như thế, chắc cái này là vận mệnh."

Tứ Hạt tiên sinh cắn hạt dưa tanh tách nói: "Thật sự là thần tiên độ lượng… Thần tiên, cánh tay này của con còn cứu được không? Về sau sẽ trở thành cụt tay tàn phế ư?"

Tiết Thanh nói: "Tàn không nhất định phế, cụt một tay, không tệ, không tệ." Nàng nói xong lộ ra nụ cười lần nữa: "Tiên sinh, con còn lo lắng con làm Chu Bá Thông, hóa ra là Dương Quá, cái này cũng tốt."

Tứ Hạt tiên sinh nghe không hiểu đang nói huyên thuyên cái gì, nhưng đại khái cũng hiểu ý nghĩa, nói: "Có bị bệnh không." Lời này là học từ Tiết Thanh, đứa học sinh này nói chuyện tổng thể đều rất ôn tồn lễ độ, không thô tục giống như những người thiếu niên khác. Bốn chữ có bị bệnh không này, theo phân tích của Tứ Hạt tiên sinh, đối với nàng đó cũng là lời mắng người thô tục.

Tiết Thanh muốn cười nhưng không còn sức, nói nhiều lời như vậy hiện tại có chút không chịu nổi.

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Thật sự là không có cách, thu nhận một học sinh như con." Lão đứng dậy: "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*), vi sư mặc kệ ngươi là có lỗi với học phí."

Mắt Tiết Thanh vốn ảm đạm lại hơi ngưng tụ, nói: "Tiên sinh muốn làm gì?"

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng từ trên cao xuống, xắn tay áo, nói: "Đương nhiên là…"

Tiết Thanh xen lời hắn: "Chuyện của người trẻ tuổi người trẻ tuổi chúng ta giải quyết, người lớn các người không cần tham dự."

Nàng còn chưa nói dứt lời, Tứ Hạt tiên sinh cũng nói tiếp: "Chữa thương cho con." Nói xong cười hờ hững nhìn nàng.

Tiết Thanh cũng nhìn lão, nói: "Vậy thật sự là quá tốt… Con đã nói con là thần tiên hạ phàm liền có ông trời phù hộ." Nhìn thấy Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt, lại bổ sung một câu: "Đây là khen người đấy."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Đừng ngắt lời, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con đã đi làm gì hả?"

Tiết Thanh nói: "Đánh cược với Xuân Dương thiếu gia, người không tin ư."

Tứ Hạt tiên sinh gượng cười hai tiếng, nói: "Tiểu tử kia có thể đánh ngươi bị thương thành bộ dạng này? Con mắng ta ư? Hay là mắng chính con?"

Tiết Thanh cười một tiếng, nói: "Quả nhiên không gạt được tiên sinh." Dừng lại một khắc: "Đúng, không phải Xuân Dương thiếu gia làm con bị thương."

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng hừ một tiếng.

Tiết Thanh nhìn về phía hắn, nói: "Kỳ thật, là… thích khách trong Song Viên."

Tứ Hạt tiên sinh dò xét nàng, nói: "Nói như vậy quả nhiên lúc chuyện xảy ra con đã ở đấy?"

Tiết Thanh gật đầu, nói: "Con muốn đi đưa tiễn Thiền Y vì nghe Liên Đường thiếu gia nói những nữ hài tử trước kia đều rất dễ dàng sinh bệnh dọc đường, không quen khí hậu nhớ nhà gì đó."

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Nên con đi tiệm thuốc mua thuốc, sau đó hẹn Xuân Dương thiếu gia để giả làm người đánh xe nhà hắn?"

Ừm, thế nên mới nói chuyện trên đời này, hễ làm là sẽ có người nhìn thấy, Tiết Thanh nói: "Đúng, mặc kệ có tác dụng hay không, phải làm chút chuyện, Xuân Dương thiếu gia đồng ý giúp con, để con giả làm gã sai vặt đánh xe ngựa, đưa con đi tới Song Viên, ừm, điều kiện là con và hắn cược lại thơ từ lần nữa."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, nói: "Con vẫn rất đa tình." Lại trầm mặt nói: "Vậy sao gặp được thích khách?"Truyện được- cập nhật nhanh- n-hất tại iread.v-nTiết Thanh nói: "Nói đến cũng thật không may, con còn chưa gặp Thiền Y, Xuân Dương thiếu gia chỉ giúp cho con trốn tránh, hắn mang đồ vào cho con thay. Vì sợ bị người nhà phát hiện, Xuân Dương thiếu gia đã cố ý đi muộn một lúc, chúng ta đang muốn ngồi xe đi, đám thích khách liền chạy ra ngoài."

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Sau đó con liền hành hiệp trượng nghĩa sao?"

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh xem con là loại người này sao?"

Tứ Hạt tiên sinh liếc mắt nhìn nàng, nói: "Theo lý thuyết…"

Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là con…" Nói đến đây thở dài: "Vì bảo vệ Xuân Dương thiếu gia, ta ra sức tranh đấu với thích khách nên mới bị đả thương."

Tứ Hạt tiên sinh xùy một tiếng, nói: "Là cùng nhau chạy trốn mới bị đâm bị thương ư…"

Tiết Thanh nói: "Chi tiết không quan trọng, tóm lại con bị đâm bị thương, tiên sinh, đây là trách người, dạy con đến cả tên thích khách cũng không bằng."

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng lần nữa, nói: "Không phải ta dạy không so được, là con ngốc." Nói xong lại hừ một tiếng nặng nề: "Thật sự là không may, lỗ vốn, thu nhận một học sinh như con, dạy học rồi còn phải cứu mạng… Nhất định phải tăng học phí."

Lão nói thầm rồi xắn tay áo lần nữa, lấy từ trong ngực ra ba bình sứ nhỏ, trong mắt đầy vẻ không muốn.

"Rất đắt… Rất đắt… Nhiều tiền cũng khó cầu…"

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh không cần dài dòng, trên đời nào có thứ quý hơn con… Mau mau cứu con."

Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt nói: "Có kiểu cầu xin người như con sao? Đáng thương một chút không được sao?"

Tiết Thanh nói: "Đã như vậy còn không đáng thương sao? Nhanh lên đi, con đau sắp chết."

Tứ Hạt tiên sinh cười hề hề: "Con cũng biết đau ư? Ta còn tưởng con không biết đấy." Mang theo vài phần vừa lòng thỏa ý, đưa tay vén chăn lên.

Bả vai Tiết Thanh băng bó để trần bên ngoài, để tiện cho lúc bôi thuốc, trên người mặc áo lót mất một ống tay áo, bên trong bị Tiết mẫu quấn cực kỳ chặt chẽ, còn có vết máu loang lổ, giải thích với bên ngoài là trên người cũng có vết thương.

Tứ Hạt tiên sinh trực tiếp cởi vải thuốc trên bả vai, rắc thuốc bột bên trong một cái bình sứ lên, lại đổ thuốc nước từ một cái bình sứ khác ra, lấy tay xoa tròn trên bả vai Tiết Thanh. Nàng nhịn đau không lên tiếng, rất nhanh Tứ Hạt tiên sinh đã thu tay lại đứng thẳng người, cũng không lại nhìn vết thương của nàng.

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh biết con là nữ nhi ư."

Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt: "Nữ gì? Ngươi đừng có vì thi không đậu trạng nguyên mà dùng biện pháp này lừa ta."

Tiết Thanh không nhịn cười được, vừa há miệng đã bị Tứ Hạt tiên sinh nhét một viên thuốc vào, viên thuốc rất lớn làm nàng nghẹn trợn trừng mắt một cái.

"… Tiên sinh, thuốc cứu mạng cũng nên làm đỡ xấu một chút, sắc hương vị đều đủ gì đó…"

"Ta nhổ, có ăn đã là không tệ rồi."

"Tiên sinh, thuốc này của người có tác dụng chứ, con sẽ không chết chứ?"

"Không biết."

"Vậy cánh tay của con sẽ không tàn phế ư?"

"Không biết."

"Vậy con có thể tẩy gân phạt tủy, thoát thai hoán cốt đại thành thần công hay không?"

"Ha ha, con cảm thấy ta là loại người này sao?"

"Ừm, cũng đúng, thần dược như thế tiên sinh người đã sớm tự mình ăn."

Tiếng nói chuyện dần dần hạ xuống, Tiết Thanh gối đầu từ từ nhắm mắt lại, ở xa truyền đến tiếng gà gáy.

Tứ Hạt tiên sinh đứng ở cạnh giường thu hồi sự ghét bỏ và vui cười, ánh đèn mờ nhạt làm vẻ mặt nhìn xuống phía nàng trông rất phức tạp, chợt Tiết Thanh lại mở mắt ra.

"Tiên sinh, ta có bí mật muốn nói cho người." Nàng nói.

Tứ Hạt tiên sinh khôi phục lại sự ghét bỏ lúc trước, cau mày nói: "Cái gì?" Người trên giường vẫn hai mắt nhắm nghiền, môi không có chút khí sắc nào khẽ động, đã mệt mỏi tới cực điểm, giọng nói nhỏ yếu thì thào mấy từ không thể nghe thấy.

Tứ Hạt tiên sinh lên tiếng, cúi người nghiêng tai: "Bí mật gì? Chỉ nói một nửa là sao."

Giống như nghe được bất mãn của hắn, Tiết Thanh nhắm mắt lại khóe miệng cong cong.

"Con là nhân vật chính… Thế nên con mới lợi hại như tiên sinh…"

Sau câu này không có tiếng nữa, không biết là ngủ mất hay là ngất đi, Tứ Hạt tiên sinh từ từ đứng thẳng người, ánh đèn chiếu vào cặp mắt của lão có chút đục ngầu.

"Chân heo tay cừu gì chứ… Đương nhiên ta lợi hại là không thể nghi ngờ, còn cần con nói." Lão nói, nhìn Tiết Thanh trên giường, chần chừ một chút, có chút vụng về kéo chăn lên, lui lại mấy bước, lại nhìn Tiết mẫu còn đang nằm sấp ở trên mặt bàn ngủ say, hừ một tiếng: "Thật là một đám phế vật… Đến đứa bé cũng trông không được…"

Nói xong phất tay áo, đèn trên bàn lập tức bị dập tắt, trong phòng rơi vào bóng tối dày trước khi sáng.

***

(1) Thành ngữ, nghĩa là: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Bình Luận (0)
Comment