Đại Đế Cơ

Chương 119

Bị chuyện sắp xếp cho Thiền Y làm gián đoạn, cảm xúc của Liễu Xuân Dương hồi phục lại khá nhiều.

Tiết Thanh nói: "Đừng mang dây gai nữa… Ngươi có thể nghĩ ra cách này tới gặp ta, thật sự rất thông minh."

Liễu Xuân Dương tháo sợi dây xuống, nói: "Ngươi có xem ta là đứa ngốc không?"

Tiết Thanh cười một tiếng nói: "Không có, ta đang lo không biết làm sao để gặp ngươi đây… Không thể nói sự thật, để hai nhà ầm ĩ như thế, để cho ngươi chịu oan ức."

Liễu Xuân Dương quay đầu nhìn lại rồi nói: "Cái này có oan ức gì." So với tính mạng thì này thứ này không là gì: "Huống chi mạng của ta là do ngươi cứu."

Tiết Thanh nói: "Nếu như không phải giúp ta hôm đó ngươi cũng không ở Song Viên."

Liễu Xuân Dương nói: "Ta cũng không phải giúp ngươi… Đã nói là đánh cược."

Tiết Thanh cười nói: "Xuân Dương thiếu gia dám cược dám nhận, ta rất thích."

Ồ, hắn nói thích, không phải bội phục, nếu như nói bội phục là chế giễu người… Người có thể làm ra chuyện như vậy nói bội phục với mình, là dỗ cho hài tử vui ư, khóe miệng Liễu Xuân Dương cong lên, nói: "Ta vốn dám nghĩ dám làm." Nói xong liếc mắt nhìn Tiết Thanh một cái: "Ngươi… Vết thương của ngươi sao rồi?"

Tiết Thanh nói: "Vết thương ngoài da nhìn có vẻ nặng, nhưng tốt rất nhanh… Ta dùng thuốc tốt, cánh tay cũng không tàn phế."

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.

"Đại lão gia, người của Liễu gia đánh tới…"

"Giữ cửa chặn lại… Sắp xông vào rồi…"

"Nói đùa à, có thể xông vào Quách gia ta ư... Mặt mũi tổ tông ba đời đều sẽ mất hết..."

Người hầu kêu la, tiếng Quách nhị lão gia Quách tam lão gia kêu gào hỗn loạn thành tràng.

Liễu Xuân Dương tái mặt nói: "Ta lén chạy đến… Người nhà ta biết nên tìm tới rồi." Liền nhấc chân đi ra ngoài: "Ta ra ngăn họ lại."

Tiết Thanh gọi hắn lại nói: "Chờ một chút, ta đi cùng ngươi."

Liễu Xuân Dương quay đầu nhìn tiểu thiếu niên trông như như tờ giấy vàng trên giường, trợn mắt nói: "Ngươi đi làm gì! Không cần ngươi đi… Gia gia của ta là người rất tốt nhưng tính khí không tốt… Ta sẽ giải thích thật khéo với người."

Tiết Thanh nói: "Đương nhiên chuyện của hai người chúng ta phải để hai chúng ta giải thích…" Nói xong hơi nhấc thân thể quay ra lớn tiếng gọi mẹ.

Lời còn chưa dứt cửa đã mở ra, Tiết mẫu xuất hiện trong phòng, nói: "Sao thế Thanh Tử?" Thật giống như bà vẫn luôn chờ ở cạnh cửa.

Cũng may vừa rồi Tiết Thanh biết Tiết mẫu không có ở cạnh cửa, nếu không sẽ thật sự giật mình. Tình thương lo lắng của mẹ hiền từ Tiết mẫu khiến cho lòng nàng ấm áp.

Tiết mẫu nhìn chằm chằm Liễu Xuân Dương, Tiết Thanh nói: "Không có chuyện gì đâu mẹ, tìm cái kiệu khiêng con ra ngoài, con đi gặp người của Liễu gia."

Tiết mẫu vội vàng xua tay nói: "Như vậy sao được, như vậy sao được, bộ dạng con như vậy sao có thể đi ra ngoài." Nói xong khóc hu hu.

Liễu Xuân Dương nhìn bà một cái, sao phụ nhân động một chút là khóc sướt mướt này có thể nuôi ra được nhi tử giống như Tiết Thanh, bản thân giết người cũng không tái mặt?

Tiết Thanh nói: "Bộ dạng này của con có thể, tinh thần tốt hơn nhiều… Chuyện này là hai chúng con gây ra, chỉ có thể để cho chúng con giải quyết… Nếu không sao có thể gặp tiên sinh bạn học? Làm sao về sau có thể đi lại ở thành Trường An được?"

Tiết mẫu lau nước mắt nhìn nàng, Quách đại lão gia ở ngoài cửa ghé đầu nói: "Thanh Tử, cháu nghĩ kỹ chứ?"

Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, các người không biết chân tướng mọi chuyện, hiện giờ cháu đã tỉnh thì nên nói cho mọi người cùng hiểu."

Chân tướng mọi chuyện ư? Không phải chân tướng là Xuân Dương thiếu gia đánh hắn sao? Quách đại lão gia nhìn Tiết mẫu, Tiết mẫu liếc hắn một cái, giơ tay lau nước mắt nói: "Ta cũng không hiểu những thứ này…"

Quách đại lão gia nhìn Liễu Xuân Dương, Liễu Xuân Dương nói: "Cháu sẽ nói rõ với người nhà của cháu."

Tiểu tử này có thể làm ra bộ dạng cõng gai nhận tội, có thể thấy được là đã cúi đầu trước Tiết Thanh rồi… Thật sự nghĩ mãi mà không rõ, sao lại cúi đầu trước Tiết Thanh hả? Lần đầu đánh nhau thấy máu nên bị dọa ư? Hài tử của nhà người có học thức… Nhưng có thể hòa giải đương nhiên tốt hơn so với quan hệ ngọc đá cùng vỡ.

Quách đại lão gia quay đầu phân phó: "Người đâu, khiêng kiệu tới."

Trước cửa Quách gia hỗn loạn tưng bừng, cửa lớn đóng lại, bảy tám gã sai vặt chống đỡ cánh cửa.

Quách nhị lão gia Quách tam lão gia giống như ăn tết, đứng ở trước cửa khoa tay múa chân bên này bên kia.

"Cái gì cũng lấy ra…"

"Thế nhưng đó là người của Liễu gia… Đánh chết có sao không…"

"Ngươi ngốc ư, nhặt những vũ khí không có lưỡi dao… Ai bảo đánh chết, đánh gần chết là được…"

"Hai ba năm không đánh nhau xem ra các ngươi đều ngốc rồi… Đặt cái thang lên tường…"

Quách Tử Khiêm, Quách Bảo Nhi cũng đang đánh trống reo hò bốn phía, còn Quách Tử An luôn luôn thích việc đánh nhau, ôm tay thờ ơ lạnh lùng.

Quách đại lão gia tức giận trợn mắt nói: "Đều cút hết cho ta."

Quách nhị lão gia Quách tam lão gia ngượng ngùng, đám sai vặt cũng dừng tay lại chạy loạn.

"Đại ca, đây không phải là xem người ta đánh đến tận cửa sao."B.ạn đang đọc truyệ.n tại. iREAD.vn."Đúng vậy, cũng không phải chúng ta động thủ trước."

Quách đại lão gia không để ý tới bọn họ, Quách Tử Khiêm đã thấy gã sai đỡ Tiết Thanh ra, gọi to một tiếng đại ca, rồi qua đỡ lấy, ân cần vây quanh hỏi thăm.

Quách Bảo Nhi cũng theo sau, cũng muốn hỏi thăm, nói đúng hơn là tò mò, còn muốn xốc Tiết Thanh lên nhìn vết thương đâm xuyên cánh tay là như thế nào.

Quách Tử An hừ một tiếng quay đầu nhìn qua một bên.

Quách đại lão gia nói: "Mở cửa đi."

Đám sai vặt không dám chần chừ vội mở cửa ra, ngoài cửa so với trong cửa còn náo nhiệt hơn, Liễu gia lại không có bao nhiêu người, dân chúng nghe nói chạy đến để xem náo nhiệt, vây chặt trước sau giống như nêm cối, nghe thấy Liễu gia và Quách gia đánh nhau, bên ngoài còn có nhiều người tới hơn.

Liễu tam lão gia cảm giác cả đời này mình còn chưa có mất mặt như vậy, liếc nhìn Liễu Xuân Dương đi tới, tiến lên cho một bạt tai, nói: "Mặt mũi Liễu gia đều bị ngươi làm mất hết… Trói lại cho ta."

Đám hạ nhân Liễu gia đáp vâng, cầm lấy dây thừng tiến lên, Tiết Thanh vừa được đưa ra lên tiếng bảo từ từ đã.

Do nàng bị thương nặng giọng nói không có lực, Quách Tử Khiêm ở bên lập tức lặp lại: "Từ từ đã." Giọng nói to rõ truyền ra.

Đám người Liễu gia nhìn sang.

Tiết Thanh nói: "Là Liễu lão gia ư, vãn bối Tiết Thanh." Vừa hơi chống đỡ người đứng dậy để thi lễ: "Tiểu tử thất lễ."

Quách Tử Khiêm lặp lại theo hắn lần nữa, vừa dùng sức nâng đỡ Tiết Thanh.

Đây chính là Tiết Thanh ư, không chết ư… Chẳng qua nhìn vết thương không nhẹ, dân chúng đông đảo bốn phía.

Sắc mặt Liễu tam lão gia có chút khinh thường, đây là ra nhận đồng tình hay sao?

Tiết Thanh nói: "Hành động lần này của Xuân Dương thiếu gia cũng không phải là làm mất mặt Liễu gia, mà chính là biểu lộ con cháu Liễu gia cao cả, quang minh lỗi lạc."

Vẻ mặt Liễu tam lão gia giống như cười mà không phải cười, hắn cũng không phải hài tử, dỗ ngon dỗ ngọt cái gì…

Tiết Thanh nói: "Chuyện này là mọi người hiểu lầm Xuân Dương thiếu gia rồi, không phải Xuân Dương thiếu gia đánh ta, mà chính là ta vô ý làm mình bị thương, vốn là Xuân Dương thiếu gia muốn ngăn cản ta."

Hả? Không giống như lời truyền lại, dân chúng càng hiếu kỳ hơn, Liễu tam lão gia cũng hơi nhíu mày.

Tiết Thanh nói: "Lúc ấy chúng ta so thơ đã định thắng thua, Xuân Dương thiếu gia cũng không tức giận, chúng ta chỉ nói lần tiếp sẽ so cái gì, ta lấy ra binh khí khoa tay nói sẽ luận võ, lúc ấy đêm đen trong phòng tối tăm dưới chân lại đổ nước, ta không cẩn thận té ngã, Xuân Dương thiếu gia bắt lấy binh khí nhưng vẫn bị chậm một bước, ta mới tự đâm chính mình bị thương, thương tích quá nặng ta liền hôn mê. Hôm nay ta mới tỉnh lại, để mọi người hiểu lầm rồi."

Tự mình đâm mình bị thương? Thật hay giả?

Hóa ra mọi chuyện là như vậy? Thật sự là không thú vị, dân chúng vây xem phát ra tiếng “ồ”.

"Giải tán."

"Cái gì mà tự mình đâm chính mình bị thương… Sợ Liễu thị người ta, chính mình nhận là đã biết sợ…"

"Thật không thú vị… Nhìn Chung Thế Tam người ta, dám giết người dám thừa nhận…"

Dân chúng vây xem giống như thủy triều tản đi, sai dịch chạy tới muốn duy trì trật tự cũng dừng chân lại… Không cần bọn họ xua đuổi nhưng vẫn tiến lên xụ mặt quát lớn vài câu.

"Tri phủ đại nhân nói, bây giờ hung đồ trốn kỹ ở thành Trường An, dân chúng không được tụ tập…"

"Để hung đồ có cơ hội lợi dụng, người nào trong các ngươi gánh nổi trách nhiệm…"

Nói đôi điều giáo huấn một phen, Liễu tam lão gia cũng không thèm để ý tới những sai dịch này, mắt nhìn Tiết xanh nói: "Tiết thiếu gia đã nói vậy, chuyện này coi như xong." Nói xong phất tay áo quay người đi vài bước, nhìn thấy Liễu Xuân Dương vẫn đứng đấy lại căm hận nói: "Còn không quay về!"

Tiết Thanh đưa tay lắc lắc Liễu Xuân Dương, nói: "Xuân Dương thiếu gia yên tâm, ta không sao, cám ơn ngươi."

Liễu Xuân Dương ừm, có chút cưỡng ép có chút cứng nhắc thi lễ, quay người rời đi nhanh.

Đám người tan đi, người của Liễu gia rời đi, đám sai dịch cũng đi báo cáo, trước cửa Quách gia khôi phục yên tĩnh, sắc mặt Quách nhị lão gia Quách tam lão gia có phần buồn bã.

"Kết thúc như vậy?"

"Còn chưa có đánh…"

Quách đại lão gia trừng mắt nói: "Chuyện của bọn nhỏ các ngươi đi theo làm loạn cái gì! Không đi khuyên can mà còn gây rối."

Quách nhị lão gia Quách tam lão gia ngượng ngùng, vội vàng rời đi, Tiết mẫu cũng dìu chiếc kiệu muốn đưa Tiết Thanh trở về.

Quách Tử Khiêm đẩy Noãn Noãn đang tự mình giữ một bên khác, nói: "Thanh Tử ca, ngươi thật lợi hại, Xuân Dương thiếu gia bị ngươi khuất phục."

Quách Tử An vẫn luôn im lặng ở bên đứng ra ngăn lại, nhìn Tiết Thanh nói: "Thanh Tử thiếu gia, lúc trước nghe chúng ta mắng ngươi vài câu, ngươi đã động thủ đánh người, bây giờ đối mặt với thiếu gia Liễu gia, suýt chút nữa lấy mạng của ngươi, ngươi lại muốn đi lấy lý phục người."

Đây là đang nói Tiết Thanh hiếp yếu sợ mạnh, Quách Tử Khiêm bất mãn gọi ca.

Tiết Thanh nói: "Kỳ thật vẫn bị trách mắng là điều may mắn nhất."

Cái gì, Quách Tử An trừng mắt, nhìn Tiết Thanh đã được quây lại khiêng đi vào trong, cất giọng nói: "Đừng tưởng rằng ngươi làm người tốt, biết sợ, mắt Liễu gia sẽ nhìn thẳng ngươi."

Tiết Thanh đưa tay lắc lắc, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment