Sở Minh Huy rời khỏi thảo đường, bên trong lại trở nên yên tĩnh, Tiết Thanh cầm lấy sách chăm chú đọc thầm, thời gian chậm chạp lại nhanh chóng trôi qua.
Noãn Noãn ở bên ngoài thăm dò hỏi: "Thiếu gia, bây giờ lại dùng cơm hả?"
Tiết Thanh lên tiếng, Noãn Noãn liền xách hộp cơm đến, bày đồ ăn lên trên bàn rồi ngồi xuống, hai người chủ tớ ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm.
"Đều múc ra một phần đồ ăn sao?"
"Múc ra rồi, đợi lúc thiếu gia đói, gọi tiểu nô đi hâm nóng lên."
"Được đó."
Nhưng trên thực tế Tiết Thanh chưa bao giờ gọi nàng cả, bởi vì những thức ăn kia là để dành cho Tứ Hạt tiên sinh.
Lúc này dưới chân núi, Tứ Hạt tiên sinh cũng đang bưng chén vui vẻ ăn, tuy chỉ có ba đĩa thức ăn nhưng lại có đến năm món, có con cá nhỏ, có thịt nướng, có món rau luộc, lại thêm một chén canh hải sản.
"Không nói không được, tài nghệ nấu nướng của tiểu nương này, trách không được, cái gì mà nói là ăn đồ ăn mừng của Qua gia? Hóa ra gặp ngay Mạnh bà... Đúng là người quá ngu xuẩn." Giọng hắn hàm hồ lầm bầm, đột nhiên lỗ tai rung rung, sau một lát thấy ở bên kia trường xã có người hậm hực chạy lại...
"... Sở Minh Huy, ngươi không bị phải đau bụng sao?"
Môn đồng phẫn nộ hét vang lên.
Một thiếu niên vung cánh tay giậm giậm chân chạy qua, xua xua tay, nói: "Đúng vậy đó... Đau nhịn không được chạy vào nhà xí trước sau đó sẽ đi tìm đại phu..."
Đang nói chưa xong thì cảm thấy chân tê rần rần, thở phù phù rồi ngã lăn xuống đất.
"Ui da! Trời ơi... Té ra quần luôn rồi..."
Sở Minh Huy la lên, bên cạnh vang lên tiếng cười ha ha ha, hắn bò dậy rồi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy lão ăn mày đang giơ bát đũa trong tay lên, ngồi cười muốn bể cả bụng.
"Cười cái rắm chứ cười." Sở Minh Huy mắng, nếu theo tính tình trước đây hắn sẽ tiến về phía trước giãy nảy đạp cả hai chân, nhưng hôm nay chẳng thèm quan tâm một mạch chạy đi.
Tứ Hạt tiên sinh cười: "... Cũng dám coi Tri Tri đường là nhà xí..." Nhưng lại hừ hừ hai tiếng: "... Chẳng việc gì liên quan tới ta, đã không phải là Tri Tri đường của ta... Nhà xí thì nhà xí chứ có sao."
Sở Minh Huy một hơi xộc thẳng vào thảo đường: "Không xong rồi."
Noãn Noãn đang định lấy chén ăn canh, nghe được câu này bị sặc, ho sặc sụa, Tiết Thanh lấy tay vỗ vỗ lưng tiểu đồng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sở Minh Huy ngồi xuống, cầm lấy cái muôi ở trên bàn múc canh uống một hớp, rồi nói: "Ta vừa mới sai người hầu về hỏi, hỏi được một tin tức quan trọng, người kinh thành đến rồi, ngươi đoán là ai đến."
Tiết Thanh hỏi: "Là ai vậy?"
Sở Minh Huy nói: "Ti Lễ giám Liêu Thừa, hình bộ Đoàn Sơn."
Tiết Thanh nói: "Vậy hả, là ai vậy?"
Sở Minh Huy cười ha ha nói: "Tiết Thanh ngươi sao mà ai cũng không biết hết vậy." Tuy nhiên hắn cũng mới vừa biết rõ.
Tiết Thanh nói: "Những người này ta chẳng thà không biết, vĩnh viễn không muốn biết."
Đây cũng mang ý nghĩa không muốn phiền phức sao? Sở Minh Huy cười ha ha nói: "Đừng ồn ào... ngược lại Liêu Thừa thì không sao cả, là một thái giám của Ti Lễ giám, hầu hạ thái hậu nương nương, mấu chốt là Đoàn Sơn này, chưởng quản hình bộ ngục phủ, ngươi biết ngục phủ không?"
Lần này không đợi Tiết Thanh trả lời, hắn lại cười, tiếp tục trả lời hộ.
"Khẳng định là không biết... Chỗ đó quả thực chính là diêm vương điện... Đoàn Sơn này đến người thân hay họ hàng gì cũng không nhận..."
Tiết Thanh xen lời hắn: "Nói cách khác Trương Niện cũng bị định tội không được phóng thích sao?"
Sở Minh Huy bị cắt ngang lời có chút không vui, nói: "Nói đến Đoàn Sơn này à..." Người thiếu niên nào lại chẳng thích nghe chuyện về loại người như vậy, người máu lạnh, cay nghiệt, thần bí, hung ác...
Tiết Thanh nói: "Hắn là người nào không quan trọng đâu, ta chỉ muốn biết Trương Niện thế nào thôi."
Sở Minh Huy cảm giác không thú vị nói: "Trương Niện à, tạm thời tất cả nghi phạm đều sẽ không được thả ra, hiện tại Đoàn Sơn tiếp nhận vụ án này, Trường An phủ lúc trước điều tra đều không màng đến họ nhưng Đoàn Sơn muốn tự mình đến tra hỏi một lần."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Vừa tra đã biết ngay Trương Niện không phải là hung thủ."
Sở Minh Huy nói: "Không nhất định là như vậy, nếu như Đoàn Sơn đã muốn, đừng nói là học trò, người chết còn có thể giết người..." Lại hưng phấn xích lại gần nói tiếp: "Đoàn Sơn đó..."Truyện được biê.n. tập tại i.read..vnHắn vừa cất lời, bên ngoài truyền đến âm thanh sắc nhọn của tiểu đồng.
"Minh Huy thiếu gia, tiên sinh muốn mời gia trưởng của thiếu gia đến."
Sở Minh Huy nhảy dựng, mời gia trưởng thì không được... Ít nhất cũng bị nhốt vài ngày không thể ra cửa.
"Ta đi đây, ta đi đây, ngươi có cái gì muốn hỏi chúng ta sẽ thảo luận ở trường xã... Môn đồng hai ngày này nổi điên..."
Hắn dứt lời ôm bụng chạy ra, trong miệng không ngớt lời ui da!
"... Hối cái gì đây... Ta tới chỗ này nghỉ chân một chút..."
"... Bớt gạt người đi... Ta đi mách Thanh Hà tiên sinh..."
"... Thạch Hương... Chuyện của bọn nhóc chúng ta, chúng ta tự giải quyết... Hà tất phải làm phiền tiên sinh?"
Hai người cãi nhau ồn ào nhưng rất nhanh hết, giờ ngọ thảo đường yên tĩnh trở lại.
Noãn Noãn ở bên cạnh đã ăn xong một chén cơm, thấy Tiết Thanh cầm đôi đũa giống như người mất hồn nói: "Thiếu gia... Muốn hâm nóng lên không?"
Tiết Thanh lắc lắc đầu nói: "Không cần." Tiếp tục dùng đôi đũa gắp rau chăm chú ăn cơm, từ từ vét sạch hết cơm trong chén và thức ăn trong mâm, húp canh xong mới thả xuống.
Noãn Noãn nói: "Thiếu gia, ta trải giường xong rồi người đi ngủ đi."
Tiết Thanh sờ sờ nàng đầu, nói: "Dọn dẹp xong thì ra phố chơi đi, ta đi ngủ đây."
Noãn Noãn tra lời: "vâng," không khi nào nghĩ tới thiếu gia không đến trường, không đọc sách lại ngủ giữa ban ngày là có cái gì không đúng. Tiết Thanh đi vào một gian phòng khác, trèo lên giường nằm xuống, hơi nhíu mày, nhắm mắt lại.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng chứa quan tài bằng băng đặt thi thể Tông Chu tỏa sáng lấp lánh, Liêu Thừa đứng bên cạnh đưa tay che miệng ngáp, nghe được một câu hỏi truyền tới.
"... Đây là Phương Thất Bát sao?"
Liêu Thừa thả tay xuống, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Đoàn đại nhân, ngài đã hỏi nhiều lần rồi, đây đúng là Phương Thất Bát, vẫn đặt ở bên trong Song Viên, người của Trường An phủ không có cơ hội tiếp xúc, càng sẽ không dùng giả tráo thật được, thủ hạ của Tông Chu làm việc thì ngài cứ yên tâm đi... Tuy lần này không thể bảo vệ tốt cho Tông Chu nhưng không thể trách bọn chúng, cũng là Tông Chu tự mình thất thủ... Chỉ có thể trách kẻ địch quá mạnh."
Thái giám cứ thao thao bất tuyệt, Đoàn Sơn cũng không tức giận, nhìn thi thể đặt ở trước mặt, nói: "Việc này không đúng rồi."
Liêu Thừa đi tới nói: "Rốt cuộc có điểm nào không đúng?"
Đoàn Sơn nói: "Tông đại nhân cũng không phải bị hắn giết chết."
Liêu Thừa ở một góc phòng, nói: "Tại sao?"
Đoàn Sơn nói: "Bởi vì hắn chết không đủ thảm."
Cái gì hả, Liêu Thừa còn chưa nói hết lời, Đoàn Sơn ra lệnh: "Tất cả thi thể của hung thủ ở xung quanh đại sảnh hôm đó đều mang ra đây."
Thị vệ áo đỏ tuân mệnh, nhanh chóng khiêng mười bảy thi thể đặt trong đại sảnh, những cái xác này không được đối đãi tốt như Tông Chu, chỉ được nhét vào bao tải rồi đặt trong hầm băng, lúc này đều hơi bị biến dạng, Liêu Thừa bụm mũi đứng xa hơn, nhìn Đoàn Sơn đi dạo quanh các thi thể, thị vệ áo đỏ ở bên cạnh chỉ điểm, đây là xác chết ở cạnh cửa đại sảnh, đây là xác chết cách mười bước ở ngoài đại sảnh vân vân… Đợi đã.
Đoàn Sơn không nói lời nào, chỉ chăm chú xem xét những cái xác chết này, đứng trước ngay thi thể cuối cùng đột nhiên dựng người lên, ra lệnh: "Mang hết binh khí của bọn chúng ra đây."
Một đống đao thương kiếm kích lộn xộn nhanh chóng được mang tới, vết máu trên mặt những binh khí này đều chưa bị lau chùi đi, khô cứng lại, Đoàn Sơn cầm từng cái lên rồi lại thả từng cái xuống, ánh nắng dần dần chiếu nghiêng trong đại sảnh
Đoàn Sơn nắm lấy một thanh đại đao, chợt chặn thử vào cổ của mình.
Liêu Thừa giật mình nói: "Đoàn đại nhân, rốt cuộc ngài đang tìm cái gì vậy?"
Đoàn Sơn nói: "Đang tìm hung thủ giết Tông đại nhân." Ném cây đao đang cầm trong tay, đao đụng vào các binh khí khác phát ra âm thanh lẻng kẻng, loảng xoảng: "Nhưng ta không tìm được."