Đại Đế Cơ

Chương 140

Tiếng ca tiếng đàn chưa dừng hẳn, người xung quanh sân khấu còn chìm đắm ngẩn ngơ, bôm bốp tiếng vỗ tay đã vang lên.

Liêu Thừa mặt mày rạng rỡ vỗ tay, nói: "Hay hay, hát rất hay, ca từ cũng dễ nghe, thực sự là rất hay." Lại quay sang hỏi Đoàn Sơn: "Rất hay phải không?"

Đoàn Sơn nói: "Hay."

Liêu Thừa cười nói với những người xung quanh: "Đoàn đại nhân chưa bao giờ xem ca vũ, lần này có thể khen hay có thể thấy được là thật sự hay."

Các lão gia Bùi gia vội vàng vừa cười vừa nói đa tạ.

Liêu Thừa lại gọi Tiết Thanh, Tiết Thanh lần nữa từ trong đám người đi tới thi lễ.

"Chúng ta cũng không hiểu thi từ nhưng mà nghe cũng thấy êm tai." Hắn lần nữa thở dài nói: "Chẳng trách Tông đại nhân ngày ấy muốn mời ngươi tới làm thơ, quả nhiên là có tài."

Tiết Thanh cúi đầu nói: "Đáng tiếc tiểu tử ngày ấy đã phụ lòng Tông đại nhân."

Liêu Thừa nói: "Không phụ lòng, không phụ lòng, trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, người có lúc buồn, vui, tan, hợp."

Lý tri phủ ho nhẹ một tiếng, nói: "Liêu đại nhân chớ có khen nhầm... Tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng... Nếu đã tới đây, không bằng đi tham quan Giới Viên này một chút..."

Liêu Thừa cười nói: "Ta đâu có khen nhầm, ta là thật sự cảm thấy hay..."

Đại nhân còn chưa dứt lời, một giọng nói từ trong đám người truyền đến.

"Nếu Tiết thiếu gia tài giỏi như vậy, không biết lần này có còn nơm nớp lo sợ hay không?"

Lý tri phủ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại là tên này!

Mọi người cũng nhao nhao theo chỗ tiếng nói kia nhìn lại, thấy dưới ánh đèn một tú tài ở bên cạnh đang gây rối, mấy người bạn của hắn có chút hoảng sợ đang đứng bên cạnh hắn đột nhiên đứng ra xa.

Lâm tú tài không phát hiện thấy, chỉ thấy Tiết Thanh đang ở bên này, nói: "Không bằng nhân lúc vui vẻ làm tiếp một bài thế nào hả?"

Lý tri phủ cọ quậy đứng thẳng người, muốn quát lớn, Tiết Thanh đã mở miệng trước nói: "Được thôi."

Một tiếng được này của nàng đã ngoài dự đoán mọi người, mọi người lại đều nhìn về phía nàng.

Liêu Thừa nhìn tú tài này một chút, rồi nhìn về phía Đoàn Sơn, thấp giọng nói: "... Đây chính là cái gọi là khi dễ văn nhân à?" Thấp giọng cười rộ lên: "Ta thích xem cái này..." Không đợi Đoàn Sơn trả lời, liền vỗ tay cười nói: "Tốt... Tiết thiếu gia quả nhiên có tài đó."

Hắn đã lên tiếng, chuyện này không còn khả năng cứu vãn, sắc mặt Lý tri phủ nặng nề.

Một lão gia Bùi gia nói: "Như vậy mời Liêu đại nhân và Đoàn đại nhân vào ngồi trước chính sảnh... Làm thơ luôn phải tốn ít thời gian."

Liêu Thừa còn chưa nói chuyện, Tiết Thanh đã thi lễ nói: "Không cần, tiểu tử nghĩ ra rồi."

Ơ, đã nghĩ rồi à? Cũng quá nhanh ha?

Tiết Thanh nói: "Thơ là tức cảnh sinh tình, phụ thuộc vào có bao nhiêu cảm xúc, không phải do thời gian dài hay ngắn... Có người vô tình không có hứng, có nhiều thời gian cũng không làm được thi từ gì." Dứt lời mắt nhìn Lâm tú tài.

Sắc mặt Lâm tú tài xấu hổ, bốn phía cũng vang lên tiếng cười mỉm.

Liêu Thừa cười ha ha, nói: "Tiết thiếu gia là đang có tình có hứng thú, mời!"

Tiết Thanh bước thong thả về phía trước, một bước, hai bước, ba bước rồi dừng lại nói:

"Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh." (*)

Ba bước thành thơ sao?

Trương Liên Đường thấp giọng nói: "Quả nhiên khí thế hùng hồn nhỉ."

Ở trong sân giọng người thiếu niên trong trẻo vang lên, Bùi Yên Tử nói với các thiếu niên ở bên cạnh: "Giấy bút."

Liền có hai thiếu niên mang đến một trang giấy, Bùi Yên Tử đứng ở bên ngoài đặt bút viết, bên kia giọng Tiết Thanh chậm rãi bình thản tiếp tục.

"Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, 

Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh." 

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện,

Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển." 

Người thiếu niên vừa đọc thơ vừa bước đi, không nhìn người, không nhìn cảnh mà chỉ cúi đầu hay là ngẩng đầu, đã đi đến dưới sân khấu, Xuân Hiểu và Nhạc Đình chưa bước xuống sân khấu, đối với việc làm thơ đột nhiên này cũng không phản ứng kịp.

Không biết ý từ đâu xuất hiện trong đầu, Xuân Hiểu đột nhiên nói: "Chiếu đèn xuống."

Vì trên sân khấu thấy rõ được, cố ý bố trí xung quanh sân khấu mờ tối, còn trên sân khấu dây thừng được treo rất nhiều hoa đăng, sáng như ngọc.

Người hầu Bùi gia kinh ngạc, liếc nhau, trong đó từng bước bố trí, hai người quả nhiên thả từng cái hoa đăng trên sân khấu xuống phía dưới, trên sân khấu chìm vào bóng tối, vị tiểu thiếu niên kia còn đang từ từ tản bộ, lại giống như cũng không phát hiện ra mình đã bị rọi sáng.

"Không lý lưu sương bất giác phi, 

Đinh thượng bạch sa khan bất kiến. 

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, 

Hạo hạo không trung cô nguyệt luân."

Thơ từ giống như từ ngọn đèn trút xuống.

"Là nhạc phổ à..."

"Lại là nhạc phổ..."

Cúi đầu thì thào thanh âm liên tiếp vang lên.

"... Nhạc phổ đẹp quá..."

Boong boong tiếng cầm trầm bổng vang lên, điều này đã làm cho người thất thần hoàn hồn, nhưng lại cảm thấy càng kỳ ảo hơn.

Sắc mặt Lý tri phủ nặng nề trở nên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nhìn thiếu niên kia một bước một câu thơ, thiếu niên kia đã viết sang trang thứ hai, để trang giấy đã đầy lúc trước qua một bên.

"Sớm biết thì nên mang thêm giấy tới." Trán Các thiếu niên toát ra mồ hôi hột, không biết do căng thẳng hay do kích động.

Bùi Yên Tử cũng không ngẩng đầu, giấy tới trước mặt lập tức chuyên chú đặt bút viết chữ.

"Thùy gia kim dạ thiên chu tử, 

Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu?"

"Khả liên…"

"Ngọc hộ..."

"Hồng nhạn..."

Dưới ánh đèn sân khấu thiếu niên bước chân càng xa càng rộng, hình dáng cũng càng phát ra khí thế tự nhiên tự tại, bốn phía trở nên càng ngày càng an tĩnh, ngoại trừ Bùi Yên Tử cúi đầu viết chữ, ánh mắt mọi người đều chăm chú trên người Tiết Thanh, tiếng đàn hòa quyện tiếng thơ trầm trầm bổng bổng du dương quanh quẩn bên tai.

Sắc mặt Lâm tú tài chưa bao giờ biết đến kinh ngạc lúc này đã ngây người ra, môi thì thào nhúc nhích cũng không biết nói cái gì.

"Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, 

Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ."

Thiếu niên phất tay áo, xoay người, nhìn về phía bầu trời đêm trăng sáng treo cao.

"Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, 

Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ."

Tiếng thơ, tiếng đàn ngưng lại, toàn viên yên lặng.

"Hay." Không biết ai đã mở miệng hô lên trước, chợt tựa như pháo hoa cùng được châm lửa, tiếng bôm bốp lan rộng ra chung quanh.

"Hay!"

"Tuyệt diệu!"

Tiếng nói chuyện tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, không có ai kiêng dè quan binh nơi đây, cũng không có ai cố quan tâm vị quan đến từ kinh thành kia có ở đây hay không, tất cả đã vỗ tay tán thưởng, bọn họ chỉ muốn phát biểu thẳng thắn suy nghĩ trong lòng, không thể nhịn được nữa.

Lý tri phủ cũng vỗ tay gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ tự hào, chủ động nói với Liêu Thừa và Đoàn Sơn: "Cũng tạm được, cũng tạm được."Truyện được cập nhật nhanh nhấ-t tại ir---ead.vn Liêu Thừa cười nói: "Đâu có tạm được, rõ ràng là rất hay... Trường An phủ thật sự là đất thiêng người giỏi."

Lý tri phủ cười nói: "Là Thanh Hà tiên sinh biết cách dạy dỗ."

Người vây quanh Lâm tú tài đang đứng ở bên kia tản ra rồi qua bên đây tụ họp lại, còn có người cười hỏi: "Lâm tú tài, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lâm tú tài còn chưa lấy lại được tinh thần, lẩm bẩm nói: "Mua..."

Người xung quanh lắc đầu, có người thở dài nói: "Loại thơ ca này, ở đâu có thể mua được... Đừng ngốc nghếch."

Tiết Thanh cũng đang đi về chỗ Lâm tú tài, nghe được câu này cũng lắc đầu nói: "Đúng vậy, quá ngốc... Không cần so tài thơ ca với ta đâu."

Trương Liên Đường nói: "Vì sao?"

Tiết Thanh nói: "Bởi vì khi dễ người khác, ta cũng ngại lắm."

Làm thơ sao lại khi dễ người? Ý nói chính là tài sáng tạo của hắn nhạy bén, tài trí hơn người sao? Trương Liên Đường dò xét nàng một lúc, gật gật đầu nói: "Đúng rồi, nhưng cũng có thể nhận thấy, ngươi đúng là có hơi ngại ngùng."

Tiết Thanh cười cười không nói chuyện, giết người phóng hỏa chính là bản lĩnh của nàng, rốt cuộc làm thơ cũng là mượn thơ của người khác dùng tạm, tuy đối với nàng mà nói những thứ này đều là công cụ nghề nghiệp nhưng dùng vẫn không giống nhau... Âu cũng chỉ là thật ngại quá mà thôi, thế nên dùng hay phải dùng, nàng cũng không phải là quân tử thánh nhân gì, cũng không có ý định làm thánh nhân quân tử.

Bên kia, Lý tri phủ đã bắt chuyện với Tiết Thanh, Tiết Thanh vội vàng đi tới thi lễ với bọn họ.

Liêu Thừa liên tục khen ngợi, có vài phần hâm mộ nói: "Khúc ca Thủy điệu ca đầu là gởi tặng cho Tông đại nhân, Tiết Thanh ngươi cũng sáng tác tặng ta một bài thơ nhé."

Việc này, tốt nhất vẫn là không nên đi đến bước này, Tiết Thanh cúi đầu nói: "Tiểu tử sẽ tận lực."

Lý tri phủ cười nói: "Đã lo lắng hết lòng, hôm nay làm sao cũng không được... Liêu đại nhân Đoàn đại nhân, ngài xem chúng ta đi ngắm..."

Các lão gia của Bùi gia lại mời lần nữa, Liêu Thừa cười cười xua tay, nói: "Không, không, đã xem trọng, chúng ta ở chỗ này các ngươi cũng không thoải mái."

Mọi người Bùi gia vội vàng nói không dám, Liêu Thừa khước từ, không khách sáo nữa xoay người rời đi, Lý tri phủ tự nhiên đi cùng, mọi người Bùi gia đưa tiễn, nhìn Liêu Thừa và các lão gia Bùi gia vừa đi vừa cười nói, mọi người ở đây thở phào.

"Xem ra thật sự không tức giận..."

"Quá tốt, quá tốt..."

Phóng người lên ngựa tiến về phía đám quan binh đang tập hợp bên dưới, Liêu Thừa quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mọi người Bùi gia ở bên ngoài Giới Viên còn đứng hầu nhìn theo.

"Không tệ, không tệ." Vị đại nhân này không khỏi cười nói: "Chẳng trách Tông đại nhân muốn ở nơi này, Bùi gia ở đây quả nhiên thú vị... Tú tài có phải luôn luôn bất hòa với Tiết Thanh này hay không?"

Trọng tâm câu chuyện chuyển nhanh Lý tri phủ suýt chút nữa không trả lời kịp, ngẩn người ra sau đó mới nói: "Lâm tú tài này luôn luôn tự ngạo thanh cao, lúc đầu ở Song Viên chính hắn nhắc đến Tiết Thanh với Tông đại nhân, Tiết Thanh không làm được thơ ca, hắn để ý rất kĩ."

Quả nhiên là có hiềm khích, Liêu Thừa cười nói: "Không trách được, vậy lần này hai người tới nơi này đều là có thái độ bứt rứt, hậm hực... Thú vị, thú vị, ngược lại chúng ta nhân cơ hội này được xem kịch vui."

Liêu Thừa này nói chuyện vui vẻ ôn hòa nhưng tâm tư lại kín đáo, Lý tri phủ lắc đầu nói: "Lâm tú tài này lớn tuổi như vậy, phân cao thấp với một tiểu hài tử, thật là hạ thấp nhân văn."

Đoàn Sơn nói: "Nhã nhặn, nhân văn cũng chỉ là ở ngoài miệng nói nhã nhặn."

Lý tri phủ cũng là văn nhân mà.

Liêu Thừa cười hòa giải nói: "Không tranh luận nữa, không nói nữa... Chúng ta trở về đi!"

Lý tri phủ nhìn về phía trước, đột nhiên nói: "Đại nhân, còn có một nơi rất náo nhiệt, hay là chúng ta đi xem."

...

Tin tức tri phủ, Liêu Thừa, Đoàn Sơn cùng đến Giới Viên, Liễu gia bên này cũng nghe được, không ít người Liễu gia nhìn có chút hả hê.

"... Lần này có kịch hay của bọn họ để xem... Lúc trước không cho mượn Giới Viên đã bị người ta ghi nhớ ở trong lòng, còn tổ chức hội đối đáp ngâm thơ, ca vũ, chẳng khác gì là dụ người ta đến."

Bên này hả hê vui vẻ không được bao lâu, bên kia có người báo tin tới là tri phủ, Liêu Thừa và Đoàn Sơn đã tới cổng Liễu gia.

Đứng ngoài cổng, ngửa đầu nhìn pháo đang hoa nổ tung trên bầu trời, lại nhìn đoàn người dưới đất chạy lung tung, xiếc khỉ, đùa lửa quay vòng, còn có hát tuồng, chỗ xa hơn còn có một đám nữ tướng ở trần đang đấu vật... Tiếng động ồn ào huyên náo, điều đã khiến cho Liêu Thừa và Đoàn Sơn, mới từ Giới Viên, một nơi cảnh đẹp, thơ ca trang nhã kia đi tới, hơi choáng váng hoa mắt.

Các lão gia Liễu gia cùng nhau ra nghênh đón.

Liêu Thừa bóp bóp trán nói: "Các ngươi nơi đây quả đúng là thật náo nhiệt hả."

Một lão gia Liễu gia thi lễ nói: "Phố phường đông vui, phố phường đông vui, bức tranh náo nhiệt."

Vừa dứt lời, Lý tri phủ lạnh lùng chậm rãi quát lớn: "Bức tranh náo nhiệt? Giới Viên vì kỷ niệm Tông Chu Tông đại nhân mà mở hội thơ nên náo nhiệt, Liễu gia các ngươi náo nhiệt như vậy là vì cớ gì?"

Liễu lão thái gia, được người dìu đi tới, nghe một câu như vậy liền biến sắc tím tái mặt mũi.

Lý Quang Viễn, tám đời tổ tông nhà ngươi!

***

(*) Khúc hát Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư, Tản Đà dịch thơ:

Sông xuân sáng nước liền ngang bể 

Vầng trăng trong mặt bể lên cao 

Ánh trăng theo sóng đẹp sao! 

Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng? 

Dòng sông chảy quanh rừng hoa ngát 

Trăng soi hoa như tán chập chùng 

Sương bay chẳng biết trong không 

Trên soi cát trắng nhìn không thấy gì 

Trời in nước một ly không bụi 

Mảnh trăng trong ròi rọi giữa trời 

Thấy trăng thoạt mới là ai? 

Trăng sông thoạt mới soi người năm nao? 

Người sinh mãi, kiếp nào cho biết 

Nhìn trăng sông năm hệt không sai 

Trăng sông chẳng biết soi ai 

Dưới trăng chỉ thấy sông dài nước trôi 

Ðám mây trắng ngùi ngùi đi mãi 

Rặng phong xanh một dải sông sầu 

Ðêm nay ai đó, ai đâu? 

Chiếc thuyền để nhớ trên lầu trăng soi 

Trăng thơ thẩn nơi người xa ngóng 

Chốn đài gương tựa bóng thương ai 

Trong rèm cuốn chẳng đi thôi 

Trên bàn đập áo quét rồi lại ngay 

Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy 

Muốn theo trăng trôi chảy đến chàng 

Hồng bay, ánh sáng không màng 

Nước sâu cá quẫy chỉ càng vẩn tăm 

Ðêm nọ giấc trong đầm hoa rữa 

Ai xa nhà xuân nửa còn chi! 

Nước sông trôi mãi xuân đi 

Trăng tà lặn xuống bên kia cánh đầm 

Vừng trăng lặn êm chìm khói bể 

Ðường bao xa non kệ sông Tương 

Về trăng mấy kẻ thừa lương 

Trăng chìm lay bóng đầy hàng cây sông.
Bình Luận (0)
Comment