Bên trong thảo đường mở cửa sổ ra, gió mát hiu hiu.
Trương Song Đồng giống nhau ngày trước nằm ở trên chiếu nhưng không ngủ mà ngáp một cái.
Trương Liên Đường nhìn Tiết Thanh nói: "Ngươi hỏi một câu rất nhanh." Lại nhìn về phía Sở Minh Huy, Dương Thịnh Tử: "Còn có các ngươi, ngươi dẫn đầu hô vô tội, ngươi hô hi vọng lúc đó phủ học có thể làm chứng giúp đỡ Trương Niện… Ta nghĩ là đám các ngươi theo chân xem náo nhiệt, xem ra hiện tại các ngươi không chỉ là xem náo nhiệt."
Sở Minh Huy trợn mắt nói: "Là theo chân tham gia náo nhiệt… Tất cả mọi người đều kêu, chẳng qua là tiếng của ta lớn, kêu nhanh và to hơn."
Thiếu niên Dương Thịnh Tử đảo vòng con ngươi nói: "… Được rồi, Liên Đường ca, chúng ta thừa nhận, chạy đến chỗ này đều không phải để đọc sách, thực sự chúng ta tới nói chuyện của Trương Niện… Các tiên sinh không cho đụng vào sự náo nhiệt này nhưng sự náo nhiệt này quá lớn, chúng ta cũng muốn đụng một chút."
Hôm nay sau khi Thanh Hà tiên sinh giảng bài yêu cầu mọi người không được bàn tán chuyện của Trương Niện để tránh gây thị phi từ lời nói. Thế nhưng sao các học tử nhịn được, đi tìm một chỗ len lén tụ tập nói chuyện cũng là bình thường.
Trương Liên Đường nói: "Lý do này không tệ, ta tin mấy người các ngươi." Hắn lại nhìn về phía Tiết Thanh: "Ngươi thì sao?"
Sở Minh Huy trợn mắt nói: "Chúng ta đều như thế."
Tiết Thanh cười nói: "Chúng ta không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp Trương Niện."
Trương Liên Đường cau mày nói: "Cho nên việc náo loạn trong trường xã là các ngươi kích động?"
Sở Minh Huy nói: "Cái gì gọi là kích động, chúng ta không có…"
Tiết Thanh tiếp lời nói: "Ta và Trương Niện học cùng một lớp, bạn học cùng lớp đều vì hắn sợ hãi không dám đến trường, lời đồn cũng truyền càng ngày càng nhiều nên ta muốn làm gì đó."
Sở Minh Huy gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta chỉ nghe ngóng một chút chuyện của Trương Niện, sau đó nói cho mọi người, để mọi người biết hắn không phải thích khách hung đồ, cũng để mọi người yên tâm, chúng ta không có kích động cái gì cả. Liên Đường ca, vì ở trước mặt các tiên sinh chúng ta mới dám nói như vậy."
Các thiếu niên khác cũng nhao nhao gật đầu đáp đúng.
Trương Liên Đường cười một tiếng, nói: "Vâng, ta nói sai, các ngươi đừng gấp." Nói xong ngồi xuống: "Ta cũng cảm thấy hứng thú đối với náo nhiệt này, mọi người nói tiếp đi, ta cũng nghe một chút."
Sở Minh Huy nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh nói: "Bây giờ như vậy rất tốt, các tiên sinh cũng đã biết, hứa hẹn sẽ đi quan phủ làm chứng dò hỏi, sau này có thể làm chứng lúc Trương Niệm bị tra hỏi rồi."
Một thiếu niên nói: "Chúng ta cũng có thể làm chứng."
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Đúng, vậy mọi người cứ đợi tin tức tốt đi, ừm, ta sẽ cùng bạn học của lớp chúng ta qua nói cho Trương phụ, để người cũng yên tâm… Lúc này không còn sớm, mọi người chuẩn bị về để đi học đi."
Đám người Sở Minh Huy đáp ừ đứng dậy.
"Đám Liên Đường ca không đi sao?" Một thiếu niên hỏi.
Trương Liên Đường nói: "Ta phải trở về nên xin nghỉ, chờ xe tới đón."
Đám Sở Minh Huy liền cáo từ rời đi, khi cửa mở có thể nhìn thấy Sở Minh Huy đi qua bên người Noãn Noãn căn dặn mấy câu gì đó, Trương Liên Đường thu tầm mắt lại cười một tiếng.
Trương Song Đồng nhắm mắt trên chiếu nói: "Cuối cùng có thể ngủ rồi… Xe tới gọi ta." Lấy tay áo che đầu đi ngủ.
Tiết Thanh nói: "Muốn uống trà không? Bên kia có trà cụ… Liên Đường thiếu gia tự nhiên."
Trương Liên Đường đứng dậy đi qua, quả nhiên bắt đầu pha trà, Tiết Thanh tiếp tục cúi đầu viết chữ, trong thảo đường yên tĩnh bình thản. Một lát sau Trương Liên Đường đưa một ly trà qua, Tiết Thanh nói tiếng cám ơn, để bút xuống.
Trương Liên Đường cũng uống hớp trà, nói: "Lần trước người nói một câu."
Tiết Thanh nói: "Cái gì?"
Trương Liên Đường nói: "Lúc ngươi đi hội đèn lồng Giới Viên, ngươi nói ta cho là lần này ngươi sẽ không tới, bây giờ ngươi làm việc gì ta cũng có chút sợ hãi."
Có chuyện như vậy, Tiết Thanh cười một tiếng, nói: "Ngươi còn nhớ ư."
Trương Liên Đường nói: "Lời ngươi đã nói ta đều nhớ…" Giống như nghe có một chút kỳ lạ: "… Ngươi lại không nói nhiều lời." Hắn bổ sung một câu, nói tiếp: "Không muốn nói tới chuyện này… Về sau ngươi đáp một câu, vậy ta còn đến trường ư, ngươi sợ cái gì?"Truyện được cập nhật nhanh- nhất tạ-i iread.v-n-Tiết Thanh cười nói: "Ngươi sợ cái gì?"
Trương Liên Đường liếc nhìn nàng một cái, không trả lời mà hỏi: "Nếu như trường xã ra mặt đi hỏi chuyện Trương Niện nhưng mọi người vẫn không chờ được tin tức tốt thì sao?"
Tiết Thanh uống một hơi cạn trà, nói: "Ta không sợ trò đời khó khăn, quan uy nguy hiểm, nhất định phải đòi lại một chút công đạo cho Trương Niện." Nói xong có tiếng chén trà đặt lên bàn nhỏ.
Lúc trước né tránh nói bóng nói gió vui cười không nói, không nghĩ tới lúc này trả lời sảng khoái như vậy, vẻ mặt Trương Liên Đường giật mình, nhìn vào thiếu niên trước mặt, sắc mặt thiếu niên trắng nõn, hai mắt sáng ngời, hình dung nhỏ yếu nhưng lúc này giữa mặt mày có hơi thở mạnh mẽ, đúng như trúc xanh trong rừng, nhìn thanh nhã, thân cành cao lớn nhưng lá mảnh như đao.
Trương Liên Đường lại im lặng, thiếu niên này vốn là người hung hãn, từ lần đầu gặp hắn, sau khi càng chơi xúc cúc, lại đến ba bước thành thơ ở Giới Viên gần đây, đều không động thì thôi động thì rào rạt.
Trương Liên Đường nói: "Vì sao lại vậy?"
Tiết Thanh nói: "Đơn giản là vì bất công."
Trương Liên Đường nói: "Chuyện thiên hạ nhiều bất công, chẳng lẽ ngươi đều phải quản?"
Tiết Thanh nói: "Cứ quản trước mắt, thiên hạ bàn lại." Dáng vẻ của một thiếu niên tham vọng bừng bừng.
Cho nên cuối cùng vẫn là một thiếu niên… Trương Liên Đường ngạc nhiên rút lui, bật cười nói: "Ngươi ấy, không được làm ẩu."
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên sẽ không làm ẩu, chẳng qua là phân rõ phải trái thôi, Liên Đường thiếu gia yên tâm."
Trương Liên Đường vuốt chén trà nói: "Ngươi làm việc kỳ thật ta vẫn yên tâm, xem ra hiện tại ngươi đã sớm nghĩ kỹ… Trách không được ở trong Giới Viên khí thế hung hăng." Vừa vào cửa đã làm thơ sau đó lại chủ động đứng ra ứng đối với Liêu Thừa, Đoàn Sơn, thoải mái ba bước thành thơ không như thường, cái này đủ để cho nàng một đêm thành danh.
Hôm đó người ở trong Giới Viên không phải phú quý cũng là người đọc sách, để lại cho những người này ấn tượng kinh diễm tuyệt vời, sẽ không ai trên đường coi hắn là thiếu niên nông thôn bị chế giễu sống dựa vào người khác nữa.
Tuổi nhỏ có tài, tiến thoái thỏa đáng, đây là ấn tượng kẻ sĩ trong mắt người, ấn tượng kẻ sĩ trong mắt người cũng là một người kết luận. Đám đại nhân có ấn tượng với Tiết Thanh như thế, lại trực tiếp ảnh hưởng đến thiếu niên hài tử, mặc kệ biết thi từ hay không, bất kể có bội phục tài học của Tiết Thanh hay không, nhóm đại nhân cùng tán thưởng, tất nhiên đám hài tử cũng phải tôn sùng sách quý, bây giờ chỉ nhìn thái độ của đám học tử trường xã đối với Tiết Thanh là biết rồi.
Trương Liên Đường nhìn người thiếu niên trước mặt, chợt nghĩ đến dáng vẻ của hắn lần đầu trên trận xúc cúc.
"Ta xem ba lần là được…"
"Ba lần, ta có thể tốt được giống như các ngươi."
Chơi túc cầu, làm thơ, hai chuyện đã qua, nếu như đây là chuyện thứ ba, không biết chuyện lần này qua đi, tiểu thiếu niên này sẽ trở nên như thế nào.
Trương Liên Đường cười một tiếng, vỗ bàn một cái nói: "Vậy thì đi thôi."
Trương Song Đồng đang ngủ bị làm thức tỉnh nói: "Xe tới rồi sao?" Rồi ngồi dậy.
Trương Liên Đường cười nói: "Tới rồi." Đứng dậy cáo từ, Trương Song Đồng đứng dậy tự mình rót một ly trà uống một hơi cạn sạch, vẫy tay với Tiết Thanh, huynh đệ hai người liền đi ra ngoài, Tiết Thanh đứng ở cạnh cửa đưa tiễn, có vẻ ngẩn ngơ, trên núi truyền đến tiếng chuông, đây là bắt đầu khóa buổi chiều, nàng thở dài, đưa tay gọi Noãn Noãn.
Noãn Noãn đáp lời chạy tới nói: "Thiếu gia buồn ngủ sao? Ta sẽ trông coi nhà."
Tiết Thanh cười đi vào trong phòng ngủ, chợt như nghĩ đến cái gì dừng chân lại, nói: "Noãn Noãn, ta cho ngươi một lời khuyên."
Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn nàng.
Tiết Thanh nói: "Không được ăn đồ người khác cho."
Noãn Noãn kinh hãi, vậy lúc đó còn có niềm vui thú gì? Nhìn Tiết Thanh ngáp rời đi, mặt mày rầu rĩ ngồi xổm ở trước thảo đường, có phải thiếu gia ghét bỏ vì nàng ăn nhiều hay không?