Tiếng động lớn ầm ĩ trong trạch viện của Quách gia đã tan biến đi, hoàng hôn cũng không che bớt lại vẻ lo lắng bất an trên gương mặt mỗi người, nghe được tiếng bước chân ở cạnh cửa, tiếng thì thầm khe khẽ của gã sai vặt đang nhìn qua, thấy bọn họ nhìn lại, Tiết mẫu dường như càng bất an hơn, giơ tay lên vuốt tóc mai, dùng nửa tay áo che mặt bước nhanh đi qua.
"... Đều là bọn họ..."
"... Thực sự là điềm xấu..."
"... Lần này thảm rồi..."
Âm thanh vẫn truyền tới từ phía sau, dù vậy trên mặt Tiết mẫu lại không tỏ vẻ bất an, bước đến cửa nhà liền nghe được tiếng Noãn Noãn ở bên trong nói.
"... Thiếu gia, chúng ta ăn cá hay là ăn trứng?"
"... Ăn thịt đi..."
Vừa lúc nãy không thấy Noãn Noãn ở đây, Tiết Thanh tự mình chạy gấp trở về, bây giờ Noãn Noãn cũng trở lại, có thể biết được Tiết Thanh đã nhờ người đến đón, gây ra chuyện lớn như vậy, nàng còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này... Tiết mẫu đứng ở cửa viện nhìn vào bên trong, Noãn Noãn ngồi xổm ở cửa phòng bếp lựa chọn đồ ăn, Tiết Thanh ngồi ở trên bậc thang, tay phải cầm một cuốn sách, tay trái cầm nạng gỗ, vừa đọc thầm vừa viết viết, vẽ vẽ một chút trên mặt đất, giống y như lúc trước.
Chuyện vừa mới xảy ra không ảnh hưởng đến nàng, nàng mặc áo vải màu xanh ngồi ở chỗ kia, cuốn sách nạng gỗ, giống như đều đang cầm trên tay, nhìn giống như phụ mẫu của nàng. Tiết mẫu đứng ở cửa đột nhiên kích động, tim đập như nổi trống, ngoài những gì Thanh Hà tiên sinh dạy dỗ, huyết thống hoàng tộc bẩm sinh cũng dần dần hiện ra, nàng đã trưởng thành...
Tiết Thanh ngẩng đầu, nhìn Tiết mẫu đang đứng ở cửa, nói: "Mẹ, sao người khóc?"
Noãn Noãn nghe tiếng ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: "Ồ".
Tiết mẫu giơ tay lau nước mắt, nói: "Không có việc gì đâu." Rồi cất bước tiến đến: "Đói à! Ta làm cơm liền đây."
Tiết Thanh hỏi: "Đại lão gia mắng người sao?"
Tiết mẫu nói: "Không có đâu... Lão còn chưa mắng, ta đã khóc, lão cũng ngượng không nói được gì." Tiết mẫu nói dối, mắt giật mấy cái.
Tiết Thanh cười nói: "Mẹ đừng lo lắng, hài nhi tin tưởng quan phủ nhất định sẽ xử lý công bằng."
Tiết mẫu vỗ vỗ đầu Noãn Noãn, nói: "Đi nhóm lửa đi." Noãn Noãn lên tiếng trả lời: "Vâng" rồi đi vào, Tiết mẫu lôi Tiết Thanh vào phòng đóng cửa lại: "Thanh Tử, con hà tất bất kể nàng... Chuyện này phiền phức, chọc giận những đại nhân ở kinh thành."
Tiết Thanh nói: "Làm sao có thể mặc kệ, Bảo Nhi bị bắt đi chúng ta làm sao bây giờ? Quách đại lão gia chẳng phải là có cớ để đuổi chúng ta ra ngoài."
Chứ không phải hành vì hiệp trượng nghĩa sao? Đánh giá nàng quá cao sao? Tiết mẫu có chút bất ngờ nói: "Nhưng dù Bảo Nhi không phải bị bắt đi, đại lão gia cũng có thể mượn cớ để đuổi chúng ta đi... Con dù sao cũng là nữ nhân mà."
Tiết Thanh nói: "Ít ra trong thời gian ngắn lão sẽ không dám."
Tiết mẫu vỗ về bả vai nàng, nói: "Hiện tại đắc tội với quan ở kinh thành, cớ gì đại lão gia cũng không cần... Vừa mới nãy đại lão gia còn buộc ta phải dẫn con đi tới gặp mặt vị quan ở kinh thành để xin lỗi, muốn chủ động hủy hôn ước... Chính là muốn con đền tội..." Nói đến đây hạ giọng hướng nhìn ra ngoài: "Thanh Tử, chúng ta trốn đi nhé!"
Tiết Thanh bật cười, lại gật đầu, đây cũng là phản ứng Tiết mẫu nên có, nàng cũng hạ giọng nói: "Bây giờ chạy trốn liền sẽ bị thua thiệt... Mẹ, người nghe hài nhi, hài nhi rốt cuộc là hài tử, lại nắm đại nghĩa trong tay, Quách đại lão gia cần danh tiếng sẽ không ở trước mặt mọi người bức bách hài nhi. Quan phủ cũng sẽ chỉ tìm Quách đại lão gia, đợi đến lúc vạn bất đắc dĩ hài nhi lại đồng ý từ hôn, dân chúng sẽ đồng tình với hài nhi. Quách đại lão gia dù hận hài nhi cũng phải cảm kích hài nhi, cũng bởi vì có lỗi với hài nhi phải bồi thường cho hài nhi, đương nhiên là diễn trò... Nhưng không dám nói ra bên ngoài... Đợi đến lúc đó chúng ta có thể chạy, lợi ích và thanh danh đều không bị hao tổn."
Tiết mẫu nghe hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ thật ra thì Tiết Thanh tuyệt nhiên không giống như Thanh Hà tiên sinh, ngược lại hơi giống với đám người xưa kia ẩn núp trong bóng tối, bọn chúng chuyên giở thủ đoạn gài bẫy mưu hại... Đốc đại nhân nói, không nên nói chuyện với bọn người đó, vừa nói liền bị dính bẫy khó thoát được, bà nhìn Tiết Thanh, môi giặt giật, thì thào không ra tiếng.
Tiết Thanh nắm cả bả vai bà, vỗ vỗ nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì... Mẹ, Thanh nhi đói, mẹ nhanh đi làm cơm đi mà!"
Tiết mẫu "ừ" một tiếng, bị Tiết Thanh đẩy vào nhà bếp, kêu Noãn Noãn ra ngoài, vừa lo việc cơm nước vừa nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Tiết Thanh ở trong phòng ngồi trước bàn học, thắp đèn sáng rồi đọc sách viết chữ.
Nàng giơ tay lên vuốt vuốt tóc mai, không nghĩ ra...
Mà lúc này không nghĩ ra cũng không phải chỉ có một mình bà, Thanh Hà tiên sinh và Lục học phủ đang khoác bóng đêm đi tới phủ nha..Tr.uyện được dịch tr.ực tiếp tại.iREADThanh Hà tiên sinh cởi mũ trùm xuống, vẻ mặt không quá vui vẻ vì ngài ta không muốn tới nơi này: "Tri phủ đại nhân có việc bài vở học tập gì giao cho Lục đại nhân, đại nhân vào là được rồi."
Lục đại nhân nói lời hay khuyên bảo: "Tất nhiên là chỉ Thanh Hà tiên sinh ngài mới có thể giải quyết sự việc."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ta cũng đâu phải quan, ta chỉ đến dạy học."
Hai người đang nói chuyện thì có người tới mời, đúng là mời một mình Thanh Hà tiên sinh đi vào trước, đoán là chuyện liên quan đến mặt mũi, bất kể là tri phủ đại nhân hay Thanh Hà tiên sinh đều không tiện để bị người thứ hai chứng kiến, Lục đại nhân giơ bàn tay ra mời Thanh Hà tiên sinh, Thanh Hà tiên sinh nghiêm mặt đi vào.
Nội đường thật sâu, đi qua hai cổng mới đến chỗ của tri phủ đại nhân, đây là một gian thư phòng, cửa sổ đóng chặt, Thanh Hà tiên sinh đi vào, cửa cũng bị đóng kín lại.
Thanh Hà tiên sinh nghiêm sắc mặt, đột nhiên trầm xuống, nhìn tri phủ đại nhân mặc quan bào nhướng mày nói: "Ngài tìm ta làm gì! Không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao?"
Chân mày Lý Quang Viễn cũng nhướng lên nói: "Lâm đại nhân ngài cũng biết nguy hiểm à? Vậy ngài có nhớ kỹ thân phận của mình hay không?"
Cái gì nào? Thanh Hà tiên sinh nhíu mày, lại hơi tức giận: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Quang Viễn kể lại chuyện ngày hôm nay, Thanh Hà tiên sinh nghe xong ngạc nhiên, vẻ mặt đột nhiên phức tạp nói: "Hài tử này ngược lại cũng có dũng khí rất đáng khen."
Lý Quang Viễn "ui" một tiếng, nói: "Dũng khí đáng khen? Ngươi biết hôm nay nguy hiểm lắm không? Ngươi có biết mục đích của Liêu Thừa và Đoàn Sơn hiện tại tới đây chính là tìm nàng hay không! Ngươi có biết tình huống hiện tại là gì hay không! Nếu quả thật động thủ, nếu quả thật bắt nàng mang đi..."
Tất nhiên hôm nay ở thành Trường An sẽ có một phen huyết chiến... Không dám tưởng tượng, nghĩ đến mà sợ.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ta thấy ngài cũng không biết, ngài gọi ta tới ở chỗ này, làm cho hai người kia sinh nghi là hai người chúng ta vẫn còn qua lại."
Lý Quang Viễn đi đến, đứng trước mặt hắn, cắn răng thấp giọng nói: "... Ta gọi ngài tới để nhắc nhở ngài, ngài tới là để làm đế sư, không phải làm tiên sinh dạy học thật sự, ngài nên dạy nàng theo hướng để làm đế vương, không phải là thứ tàu hủ thúi ngu xuẩn vô tích sự... Không biết lượng sức... Không chừng mực..."
Hắn liên tiếp cắn răng chửi bới, sắc mặt Thanh Hà tiên sinh tái nhợt, thầm nghĩ làm sao trách ta như vậy được, ta dạy nàng cái gì? Ta còn chưa nói được với nàng ta vài câu, kiểu nghĩa khí hành hiệp trượng nghĩa lỗ mãng như vậy, rõ ràng đó chính là do bọn vũ phu dạy dỗ.
"Đừng mắng nữa... Chuyện này giải quyết như thế nào hả!" Hắn căm tức nói.
Sắc mặt Lý Quang Viễn nặng nề nói: "Còn có thể làm sao, lệnh cho Quách Hoài Xuân dẫn Quách tiểu thư đi cúi đầu nhận tội, nhốt nàng ta lại... Quách gia thật sự còn có thể cùng với nàng, một hài tử này làm loạn sao? Bọn hắn cũng đâu phải là hài tử không có đầu óc."
...
Trong Song Viên, Liêu Thừa phình bụng cười to.
"Đại nhân, tiểu nhân đêm nay ngay lập tức khám xét toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Quách truy bắt tội phạm." Thị vệ áo đỏ sắc mặt tái nhợt nói.
Liêu Thừa lắc đầu nói: "Ở đâu mà làm vậy."
Đoàn Sơn nói: "Vậy thì phải làm sao?"
Liêu Thừa nói: "Đương nhiên là đợi chính hắn dắt tới cửa... Bằng không ta mất mặt lắm, chẳng phải khiến cho người ta cảm thấy Tông đại nhân vừa chết, chúng ta ngay cả hài tử cũng không trấn áp được."
Thị vệ áo đỏ lưỡng lự một xíu nói: "Nếu như hắn không chịu..."
Liêu Thừa cười nói: "Vậy cứ tiếp tục lục soát nghi phạm, làm cho Quách gia thấy được tình thế bây giờ nghiêm trọng đến cỡ nào, không phải là trò đùa, cũng để cho Lý Quang Viễn hắn xem một chút, cái gì mới là nghiêm túc bảo hộ dân chúng, liêm chính, an dân."
Đó chính là dốc sức điều tra vụ án, nghiêm ngặt bắt người, làm cho tất cả trên dưới Trường An phủ xem một chút, cản trở việc kinh doanh của bọn họ, mọi người, ai cũng đừng nghĩ có được cuộc sống tốt đẹp, thị vệ áo đỏ lĩnh hội, cúi đầu lên tiếng trả lời: "Tuân lệnh" rồi xoay người rời đi.
Thị vệ áo đỏ đi ra bên ngoài ngẩng đầu vẻ mặt hơi buồn bã, Liêu Thừa, Đoàn Sơn một người ở thâm cung, một người ở ngục phủ, tuy cũng rất lợi hại, nhưng không giống với Tông Chu, bất luận là cách dùng lực để uy hiếp hay là dùng thủ đoạn... Nếu như Tông đại nhân còn sống, nơi nào mà phát sinh sự việc như vậy, bản thân Tông đại nhân sẽ là một nỗi khiếp sợ kinh hoàng, chỉ tiếc Tông đại nhân chết, bọn họ làm việc thật không giống như trước kia.